Lúc Trần Duệ mới tiếp xúc với vị quý nữ của vương thất Âm Ảnh này thì thấy nàng có trí tuệ không tầm thường, nhưng chỉ coi là một đối thủ khó chơi mà thôi. Càng nói chuyện thì lòng càng kinh ngạc, cuối cùng không còn từ nào khác ngoài “nghịch thiên” để hình dung trí tuệ của nàng. Dù chỉ cách một lớp che mặt mông lung nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được vẻ trầm tĩnh và thuấn nhuần sự đời sau đôi mắt thâm thúy đó.
Thấy hắn vẫn im lặng không nói, quý nữ mở miệng:
“Richard các hạ có vẻ khá đề phòng với ta nhỉ. Thật ra ta cũng không có loại lực lượng nhìn trộm nội tâm như Delia đâu, chẳng qua lúc mới đầu lúc anh bất tỉnh thì ta đã nhận ra lai lịch chiếc nhẫn của vương tộc Lucifer này. Vận may của anh cũng kém thật. Từ khi vương tộc Belial bị suy yếu thì người có thể nhận ra Ám Hắc Ý Chí càng ít, mà ta lại là một trong số đó. Anh truyền tống tới đâu không tới, lại tới ngay trước xe ngựa của ta.
Với tư cách là một trong những thành viên của vương tộc Lucifer, sự trung thành với vương tộc và đất nước của anh ta hiểu. Nhưng anh cũng là một người thông minh, chẳng lẽ không định giải thích cho ta một lời nào sao?”
Trần Duệ cũng không biết lai lịch thật của Ám Hắc Ý Chí, nghe quý nữ nói vậy mới rõ, có vẻ như có liên quan tới vương tộc Belial của Lomond. Thảo nào lúc đó Lomond nghi ngờ hắn.
Tuy vị quý nữ này không có Con Ngươi Ác Mộng nhưng không thể phủ nhận nàng còn đáng sợ hơn cả nó. Những cái gọi là “giả thiết” này không cái nào bị trật hết, trừ vụ thân phận vương tộc Lucifer.
“Điều cần hỏi thì đã được tiểu thư giả thiết đủ rồi, ta còn nói gì được nữa?”
Trần Duệ thở dài:
“Lí do lí trấu gì nữa cũng chỉ bêu xấu trước mặt tiểu thư mà thôi.”
“Như vậy quả Ma Lưu hiện đang ở đâu? Có phải anh đã dùng bí pháp để bảo tồn không? Đây là hi vọng sống sót duy nhất của anh.”
“Nãy tiểu thư đã nói rồi còn gì? Quả Ma Lưu bị hái sau năm phút sẽ mất tác dụng?”
Trần Duệ nhớ rõ nhắc nhở trong tinh thần hoa viên: sau khi thu hoạch quả xong thì cây sẽ héo rũ, nhưng vụ quả Ma Lưu bị mất tác dụng thì không thấy nói gì. Vì vậy hắn lộ vẻ khó nói:
“Không dám gạt tiểu thư, cái này ta cũng mới nghe lần được.”
Vừa dứt lời, Trần Duệ đã cảm nhận được một cỗ sát ý nhàn nhạt bao phủ khắp toàn thân.
Loại sát ý này nhìn như nhẹ nhàng, nhưng thấm sâu vào từng thớ thịt mạch máu, thậm chí truyền tới tận linh hồn. Hắn theo bản năng nhận ra nguy cơ chưa từng thấy, tưởng như chỉ cần đối phương động nhẹ sát ý cũng đủ diệt sạch hắn.
Có lẽ do phong ấn của thượng cổ phù ngữ nên đến cả Pagdarius cũng không có loại sát ý khủng bố này .
Đương nhiên Trần Duệ sẽ không vươn cổ chịu chém, vội đánh lạc hướng:
“Giả thiết lúc nãy của tiểu thư rất hoàn hảo, chỉ tiếc có một chỗ đã tính sai rồi.”
Sát ý thu lại một chút nhưng vẫn không tản đi, tựa như một thanh đao đang gác trước cổ vậy.
“Ồ? Mời nói.”
“Ta không phải là vương tộc Lucifer, cũng không phải được Shia chiêu mộ, nàng còn chưa có tư cách này.”
Trần Duệ hít sâu một hơi, coi như không thấy cái thanh “đồ đao” đang lơ lửng ngay trên đầu. Càng là lúc này càng phải tỉnh táo, nếu không thì chỉ chết nhanh hơn thôi.
Trong giọng nói của Trần Duệ lộ vẻ kiêu ngạo:
“Quan hệ giữa ta và Shia chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Nếu như ta thật sự dùng hết sức giúp nàng thì chắc nàng đã là nữ hoàng Đọa Thiên Sứ đế quốc rồi, đáng tiếc nàng không trả nổi khoản thù lao đó. Ám Hắc Ý Chí là thù lao trả cho một việc ta đã giúp nàng. Vì đã hoàn thành bí pháp huyết dung của Lucifer vương tộc nên ta đã trở thành chủ nhân của chiếc nhẫn, dù cô cầm cũng vô dụng.”
Trí tuệ của vị quý nữ vô cùng đáng sợ, nếu điều tra thêm chút nữa chắc sẽ lộ luôn cả thân phận quan quáng vụ nhân loại mất. Quan trọng hơn là bây giờ làm gì có quả Ma Lưu, bảo vệ tánh mạng thế nào đây.
Chẳng lẽ bảo rằng đợi quả Ma Lưu trong tinh thần hoa viên chín thì ta sẽ đền cho nàng.
Việc Trần Duệ muốn làm hiện tại là đánh lảng loạn xì ngầu lên để vị quý nữ này mất đi ưu thế về khống chế tâm lí, sau đó “mò cá trong nước đục” để tìm một tấm át chủ bài bảo vệ tính mạng.
“Trước khi ta nói ra một việc thì cô có thể đưa cho ta chiếc nhẫn này không?”
Bỗng Trần Duệ nêu ra một yêu cầu kỳ quái.
“Chiếc nhẫn này còn hơn mười giờ mới khởi động được lần nữa, trả lại cho anh cũng chẳng sao. Tuy nhiên ta phải nhắc anh trước, gian phòng ma pháp này là bí bảo do chế khí đại tông sư truyền lại, dù anh phát động được chiến nhẫn cũng không thể truyền tống ra ngoài. Ta quý trọng trí tuệ của anh, vì vậy đừng làm những hành vi thiếu lí trí.”
Quý nữ nói xong liền vươn tay đưa chiếc nhẫn cho hắn.
Chế khí đại tông sư? Xem ra không thể dùng tên của Ngộ Không đại tông sư được rồi. Hơn nữa nữ nhân này quá lợi hại, nếu bị nàng phát hiện bí mật kia thì xong đời.
“Có thể trả lại cho ta cũng được ư? Như vậy cám ơn.”
Trần Duệ nâng lên bàn tay bị buộc bởi xiềng xích, cũng không chạm vào đôi tay ngọc ngà của vị quý nữ kia mà chỉ thu lại chiếc nhẫn trong phạm vi lấy đồ của kho trữ vật.
Nhưng chiếc nhẫn vừa về tới kho trữ vật thì đã biến mất không thấy. Trần Duệ kinh hãi. Tiếng nói nhàn nhạt của vị quý nữ vang lên:
“Thật xin lỗi, đây chỉ là một loại thủ đoạn giả tạo nhỏ của ta mà thôi. Khi chưa có được đáp án khiến ta thỏa mãn thì ta không thể trả chiếc nhẫn này cho anh.”
Miệng nàng thì xin lỗi mà giọng chẳng chút áy náy gì cả.
Trần Duệ cảm thấy như mọi hành động của mình đều được đối phương tính toán hết vậy, thật bất lực.
“Ta biết anh nêu ra yêu cầu kì quái này thì chắc chắn sẽ có việc lạ xảy ra, nhưng ta cũng thật không ngờ đó.”
Đôi mặt ẩn hiện sau chiếc khăn che của quý nữ ánh lên vẻ kì dị:
“Năng lực của anh vô cùng thần kì. Ma Khóa Kim Tinh là tác phẩm số một của chế khí đại sư, dù kém đại tông sư nhưng cũng đủ để giam cầm tất cả lực lượng bao gồm cả huyết mạch vương tộc. Không ngờ nó lại không khống chế được năng lực của anh.”
Có thể hạn chế được tất cả lực lượng bao gồm huyết mạch vương tộc, thảo nào đến cả tinh lực cũng bị giam cầm, hơn nữa cũng không thu được nhẫn vào kho trữ vật. May mà kỹ năng chuyển hóa linh khí không bị hạn chế. Chỉ cần gặp thời cơ thì bộ tác phẩm số một của chế khí đại sư này sẽ biến thành một bữa tiệc linh khí.
Kinh nghiệm rút ra từ vụ chiếc nhẫn khiến Trần Duệ càng cẩn thận hơn, giống như là một kì thủ gặp đối thủ có trình độ cao hơn mình thì không thể dễ dàng để đối phương khám phá bước cờ sau.
Trần Duệ không lo lắm về cái lỗi nhỏ vừa rồi. Thực tế bàn cờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.
“Việc hồi nãy đã làm tiểu thư cười chê rồi. Nhưng thí nghệm nhỏ này đã chứng minh rằng gian phòng ma pháp này không thể cản trở lực lượng không gian của lão sư.”
Quả nhiên quý nữ lộ vẻ kinh ngạc:
“Lão sư?”
“Thầy của ta có sức mạnh không tưởng. Nói không quá, cho dù là cấp cường giả Ma đế của quý quốc như đại đế Catherine thì ngài cũng chẳng thèm để mắt. Ta từng tận mắt thấy lão sư dùng một tay đánh bại một con cự long trưởng thành, lấy thượng cổ phù ngữ phong ấn nó lại.”
Lão sư của Trần Duệ đương nhiên là tham khảo trong lời kể của Pagdarius, lấy nguyên mẫu từ vị cường giả thần bí đã phong ấn Độc Long.
Dù bản thân mạnh đến đâu cũng không bằng có bối cảnh lớn. Ma giới là một thế giới dựa vào bậc cha chú mà sinh tồn.
Giả mạo một tên con cháu của nhà giàu, quan hay cường giả thì còn có thể gia tăng tỉ lệ bảo vệ tính mạng hơn nhiều.
“Có lẽ cô không tin, nhưng Ma giới thực sự có cường giả như thế, dù không có chút danh tiếng gì”
Nhưng.........
“Ta tin! Trong sách cổ bí mật của vương tộc từng ghi lại, đúng là có cường giả cấp Ma Tôn còn trên cả Ma Đế, có thể ngang với Bán Thần.”
Kiến thức của quý nữ rất rộng, không nghi ngờ mà trực tiếp khẳng định.
“Nhưng ta không tin anh có sư phụ là cường giả như vậy.”
“Vừa rồi ta đã đưa Ám Hắc Ý Chí… à là chiếc nhẫn giả của tiểu thư vào không gian đặc thù mà lão sư chế tạo, gọi là túi pháp bảo. Còn nữa, một phần linh hồn của ta bị tách ra để trong một chiếc lọ, chỉ cần nó không bị hủy thì dù cô có giết ta thì ta cũng có thể phục sinh, nhưng quá trình rất phiền phức, mà lực lượng của ta cũng sẽ trở về ác ma trung giai.
Ta không hi vọng sự việc sẽ xấu đến mức như vậy. Nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện không thể vãn hồi thì cả tiểu thư và Âm Ảnh đế quốc sẽ gặp đả kích không thể thừa nhận được.”
Tri thức và trí tuệ của quý nữ vô cùng sâu rộng cao thâm, chỉ có sử dụng những điều không biết mới có thể làm phán đoán của nàng lẫn lộn, vũng nước đục mới được khuấy lên.
Trần Duệ chậm rãi đứng dậy:
“Đây không phải dọa đâu, tiểu thư tôn kính. Thầy của ta không hứng thú với mấy thứ quyền thế xa hoa, không can thiệp vào trật tự ma giới. Thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của ngài chỉ có hai cái, lực lượng và truyền thừa. Nó giống như truyền thuyết vảy ngược của rồng, động vào sẽ tức giận. Ta nghĩ với trí tuệ của tiểu thư chắc phải hiểu ý của ta chứ.”
Trần Duệ định nói mình còn có bảy cái linh hồn nữa, nhưng nghĩ lại thấy “gió” thổi to quá không hay, đành giảm bớt còn một cái.
Quý nữ trầm ngâm nói:
“Nếu anh đúng là người nhận truyền thừa của một vị cường giả tuyệt thế thì ta sẽ phải xem xét lại. Nhưng đầu tiên anh phải chứng minh được thân phận của mình đã.”
Trần Duệ biết cô quý nữ này đã tin được 1% rồi. Do lúc nãy giở thủ đoạn kì dị lấy “túi pháp bảo” thu “Ám Hắc Ý Chí” khiến nàng do dự, cần loại bỏ sự nghi ngờ đó mới được.
“Vậy thì….”
Trên tay Trần Duệ xuất hiện một thứ đồ vật:
“Cái này thì sao?”
Quý nữ vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, xác nhận hắn đúng là không dùng trang bị không gian thì mới mở ra nắp bình, cẩn thận ngửi ngửi, cuối cùng khuôn mặt cũng dấy lên chút biểu cảm:
“Hắc sắc dược tề!”
“Chân phong hành dược tề. Lão sư bào chế đó.”
Trần Duệ mỉm cười:
“Quên nói, lão sư không chỉ có lực lượng cường đại mà còn tinh thông rất nhiều phương diện, dược tề học chỉ là một loại trong số đó thôi. Nhưng đúng như ngài đã nói, biết rộng mà không sâu, cho nên tới giờ vẫn không thể đột phá tới thần cấp.”
“Biết rộng mà không sâu?”
Quý nữ như có cảm ngộ, nhưng vẫn không tham ô cái chai hắc sắc dược tề này mà trả lại:
“Hạn sử dụng của hắc sắc dược tề là một trăm năm, mà chai này vẫn còn tác dụng chứng tỏ không phải là đồ cất trữ. Đại tông sư Rosenbach đã qua đời mấy ngàn năm rồi, đệ tử của ngài là Saman đã đánh cắp tất cả bí phương điều chế. Chẳng lẽ thầy của anh là Saman?”
Sự xuất hiện của Hắc sắc dược tề đủ để chấn động toàn Ma giới. Tư duy của quý nữ rất nhanh, lập tức đã liên tưởng đến vụ việc bí mật của dược tề đại tông sư mấy ngàn năm trước.
Trần Duệ lắc đầu, vẻ khinh miệt:
“Ta không biết tên của lão sư, chỉ xưng hô ngài là “thầy” mà thôi. Nhưng ta có thể khẳng định thầy không phải là tên Saman vô sỉ kia. Cho dù tên đó trở thành dược tề đại tông sư nhưng hắn có thể có lực lượng cường đại khai mở không gian được sao?”
Quý nữ gật đầu, Trần Duệ xem sắc mặt nàng, biết nàng cũng gần tin tưởng “lão sư” có thật, đánh rắn dập đầu nói:
“Có chuyện ta cần phải xin lỗi trước. Ta đã ăn hết quả Ma Lưu rồi, chỉ còn lại hột thôi. Bởi trước đấy khá lâu lão sư từng nói muốn dùng hột để trồng thử cây Ma Lưu nên....
Lần này ta đến đối phó với Huyết Sắc hộ vệ đoàn là chính, nghe được tin tức của quả Ma Lưu nên mới tạm thời thay đổi kế hoạch cướp nó.”
“Anh đã ăn sạch ư!”
Quý nữ rung động, Trần Duệ lại cảm thấy sát khí trong không gian lại dần đậm lên, xuyên thẳng vào tim gan làm hắn rùng mình một cái. Xem ra lại đi sai một bước, chém gió cả buổi mà vẫn còn bị uy hiếp, chỉ là mấy quả trái cây thôi mà. Rốt cục thứ quả này có tác dụng quái gì vậy, chẳng lẽ còn giá trị hơn cả Hắc sắc dược tề?
Một bước xảy chân thua cả bàn cờ. Giờ nguy to rồi.
“Cô thật muốn bất chấp hậu quả sao?”
Trần Duệ biết lúc này không thể yếu thế, đứng thẳng người:
“Giết ta thì cái được không đủ bù cái mất. Chỉ cần lão sư thí nghiệm thành công thì cô có thể lấy được nhiều quả Ma Lưu hơn nữa.”
“Không được, ta chỉ còn ba ngày, không kịp thời gian. Hơn nữa ta cũng chỉ cần mười quả, có nhiều hơn cũng vô dụng.”
Quý nữ chậm rãi lắc đầu:
“Anh không biết quả Ma Lưu đại biểu cho ý nghĩa gì, thậm chí cũng không biết họa anh gây ra lớn đến mức nào đâu. Nếu không phải do nó thì có thể nói uy hiếp của anh đã thành công rồi.”
“Chẳng lẽ đánh mất quả Ma Lưu có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả Âm Ảnh đế quốc?”
Đúng là Trần Duệ không nghĩ tới hậu quả của nó lại nghiêm trọng đến thế. Quả Ma Lưu ở trong tinh thần hoa viên phải chín ngày nữa mới thành thục, ba ngày chắc chắn không kịp.
“Tiểu thư, ta có thể đền bù bằng thứ khác không? Ví dụ như hắc sắc dược tề?”
“Cũng vô dụng thôi, cho dù là dược tề đẳng cấp cao nhất như Phục Sinh hay Duyên Thọ thì cũng không thể thay thế giá trị của quả Ma Lưu.”
Giọng của quý nữ rất kiên quyết, không cò kè mặc cả.
Trần Duệ đành phải dùng chiêu cuối:
“Không biết vật này có thể thay thế hay không?”
Vừa nói xong, một khỏa trái cây đỏ hồng lớn bằng trứng ngỗng xuất hiện trên tay hắn, sáng tròn long lanh như ngọc. Điều khiến quý nữ chấn động hơn là khỏa trái cây đỏ hồng này phát ra một loại hơi thở kì dị.
Loại hơi thở này rất quen thuộc, nhiều năm trước nàng đã từng cảm nhận được nó trên một quả Ma Lưu. Kí ức như vẫn còn mới nguyên, hơn nữa hơi thở trên khỏa trái cây này còn đậm đặc gấp đôi so với quả Ma Lưu.
Sát khí thấu xương tràn ngập trong không gian cuối cùng cũng dần tiêu tán.