Chàng Rể Phế Vật

Chương 296: Chương 296: Ai cho anh can đảm?




Khách quý ngồi ở đây, ai cũng đều là những con người gian xảo.

Sau khi Trần Xuân Độ nói ra những lời này, lập tức làm không ít khách quý thay đổi sắc mặt, sau đó lại chìm vào trong yên lặng.

Mà khi nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt cũng mang theo chút trào phúng.

Ngay cả Lê Kim Huyên và người thanh niên mặc áo dài trắng cũng thay đổi sắc mặt, mặt Lê Kim Huyên đầy vẻ kinh ngạc, mà gương mặt của người thanh niên mặc áo dài trắng lại lạnh như băng, giống như băng tuyết, đáy mắt còn hiện lên vẻ tức giận vì bị sỉ nhục.

Lê Kim Huyên kinh ngạc, Trần Xuân Độ lại dám cảm thấy trong nguyên thạch được đấu giá ở phòng đổ thạch cao cấp này không có cái gì hết... Những nguyên thạch loại đó thường chỉ xuất hiện ở khu đổ thạch cấp thấp bên ngoài mà thôi.

Nguyên thạch có tư cách vào khu đổ thạch đấu giá cao cấp ít nhiều gì bên trong cũng có một ít nguyên liệu ngọc, chỉ là phẩm chất không giống nhau mà thôi.

Mà loại nguyên thạch rỗng tuếch, không có bất cứ nguyên liệu ngọc nào đã bị sàng chọn hết một lần trước khi đại hội đổ thạch diễn ra, tất cả đều được đặt ở khu đổ thạch bán đấu giá cấp thấp.

Mà Trần Xuân Độ nói như vậy là có ý gì? Không chỉ trào phúng đại hội đổ thạch, mà còn đang biến tướng châm chọc người thanh niên mặc áo dài trắng kia.

Sắc mặt người thanh niên mặc áo dài trắng đã vô cùng tồi tệ, lạnh lùng nói, giọng điệu mang theo ý chất vấn: “Ý của anh ta, nguyên thạch được tôi giám định, tốn hai mươi mốt tỷ để mua về là một cục đá bình thường sao?’

Trong ánh mắt nôn nóng của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ gật đầu, vô cùng thản nhiên nói: “Gần như thế, đúng là ý này.”

“Ha, anh tưởng anh là ai, lại dám nghi ngờ ánh mắt của tôi!” Người thanh niên mặc áo dài trắng quan sát Trần Xuân Độ, khinh thường châm chọc nói.

Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, nhìn lướt qua mọi người, nhún vai nói: “Tùy mọi người, mọi người muốn cắt thì cắt đi?”

Người thanh niên mặc áo dài trắng cười ha ha, tiếng cười càng thêm lạnh lẽo quỷ dị, làm người ta nổi gai óc, không còn khí chất tao nhã lịch sự lúc trước nữa.

Giống như câu nói này của Trần Xuân Độ đã chọc trúng chỗ đau trong lòng người thanh niên mặc áo dài trắng, phóng đại mặt u ám trong lòng anh ta.

“Tôi thuộc thế gia đổ thạch cổ xưa nhất, được truyền thừa kỹ thuật đổ thạch chính xác và mạnh nhất... Nguyên thạch qua tay tôi, gần như không có bất cứ sai lầm nào, bây giờ anh lại nói với tôt, nguyên thạch ẩn chứa đế vương lục có phẩm chất tốt nhất là giả sao?!” Người thanh niên mặc áo dài trắng cười lạnh: “Lần đầu tiên Ngọc Vinh Hiên tôi gặp được một người đê tiện như anh!”

“Vì muốn hạ thấp tôi, phá hủy danh dự của tôi, anh thật sự không chừa thủ đoạn nào mà.’ Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ, mặt lạnh băng, cười nhạo.

“Ngọc Vinh Hiên... Anh ta là Ngọc Vinh Hiên sao?!” Ngọc Vinh Hiên vừa nói xong, đột nhiên, một khách quý lập tức thay đổi sắc mặt, miệng cứ lẩm bẩm, giống như nhớ ra chuyện lớn gì đó.

Mà rất nhiều khách quý đều rối rít bàn tán, vương điểm ngọc... Người họ Ngọc rất hiếm thấy ở nước C.

Mà nước C có một số gia tộc đặc biệt, còn có một ít gia tộc họ Ngọc tồn tại, mà dựa theo lời Ngọc Vinh Hiên, có khả năng anh ta xuất thân từ... một thế gia cổ xưa chỉ xuất hiện trong truyền thuyết... Bọn họ có được truyền thừa đổ thạch cổ xưa nhất... Nhưng mấy thứ này đều là lịch sử không thể chứng thực được, được bàn tán đủ kiểu, không có bao nhiêu người còn tin rằng loại gia tộc này còn tồn tại, các đại hội đổ thạch trước đây cũng không thấy con cháu của những gia tộc đó đến tham dự.

Mà năm nay, Ngọc Vinh Hiên này... không lẽ là con cháu của gia tộc cổ xưa kia sao?

Một khách quý thay đổi sắc mặt liên tục, nhưng sau khi ông già làm MC nghe được cái tên Ngọc Vinh Hiên, bàn tay đang cầm micro run lên, cơ thể cũng kích động đến run rẩy.

“Nhà họ Ngọc, kỹ thuật đổ thạch huyền bí khó giải thích, vô cùng thần kỳ, đến nay rất nhiều dụng cụ khoa học cũng không thể nào điều tra được trong nguyên thạch có cái gì, mà nhà họ Ngọc là gia tộc có được truyền thừa cổ xưa lại có thể phân biệt được một cách dễ dàng. Trong đại hội đổ thạch này, đánh đâu thắng đó, không ai cản được, có thể nói là vô địch!” MC cảm khái nói.

Mà Ngọc Vinh Hiên nghe tiếng người xung quanh bàn tán và phản ứng kích động đến sắp cuồng nhiệt của MC thì hừ lạnh, ngạo nghễ nhìn Trần Xuân Độ, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Anh lấy cái gì để đấu với tôi?”

Trần Xuân Độ nhìn Ngọc Vinh Hiên, sắc mặt bình tĩnh: “Vì sao tôi lại phải đấu với anh chứ, tôi vốn nói đúng.”

“Con cháu nhà họ Ngọc chúng tôi có thể bị sỉ nhục chửi rủa, nhưng nếu dám nghi ngờ kỹ thuật đổ thạch của chúng tôi, vậy chính là muốn đối đầu với cả gia tộc tôi, là sỉ nhục lớn nhất đối với tôi!” Ngọc Vinh Hiên siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn Trần Xuân Độ, mặt mày lạnh nhạt: “Ai cho anh can đảm cảm thấy anh chắc chắn đúng chứ?”

Ánh mắt Ngọc Vinh Hiên mang theo vẻ châm chọc nồng đậm nhất, anh nhìn Trần Xuân Độ, nụ cười còn mang theo chút trào phúng, giống như anh đã chuẩn bị xem Trần Xuân Độ làm trò cười cho thiên hạ.

Trần Xuân Độ bĩu môi, vô cùng đê tiện trả lời: “Còn ai nữa, Lương Tĩnh Như đó.”

Lê Kim Huyên đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực, nhíu chặt mày, cô tức giận nhìn Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ phá rối kế hoạch của cô!

Bây giờ mối quan hệ của Trần Xuân Độ và Ngọc Vinh Hiên còn trở nên tồi tệ hơn, làm Lê Kim Huyên rất chần chừ giãy dụa, không biết nên làm gì mới đúng?

Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ, cười khinh thường, khẽ quát: “Du côn lưu manh.”

Trong mắt anh, loại người lưu manh du côn như Trần Xuân Độ, trên người toàn là hơi thở phố phường, làm anh đột nhiên sinh ra cảm giác ưu tú hơn, ánh mắt trở nên khinh bỉ.

“Nếu không phải đế vương lục cực phẩm thì anh cứ chọn thoải mái một trong hai khối đổ thạch tôi đấu giá được lúc nãy.” Ngọc Vinh Hiên ngạo nghễ nói, rõ ràng rất tin tưởng bản thân: “Nếu không, tôi muốn lấy một bàn tay của anh!”

Giọng Ngọc Vinh Hiên đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lẽo.

Trần Xuân Độ bíu môi, lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”

“Nhân viên đâu, cắt đi.” Ngọc Vinh Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, lạnh nhạt nói.

Không bao lâu sau, thợ cắt cầm máy cắt của ông ta đi đến trước mặt cục đá, nghe theo lệnh Ngọc Vinh Hiên, cẩn thận khoét một lỗ nhỏ, mọi người gọi là mở cửa sổ.

Mặt Ngọc Vinh Hiên vô cùng nhẹ nhàng, anh rất tin tưởng vào bản thân, anh chắc chắn 99% là chỗ này có đế vương lục.

Truyền thừa cổ xưa mà anh học tập đương nhiên có tác dụng.

Mà Trần Xuân Độ lại bình tĩnh, khoanh tay trước ngực, thỉnh thoảng còn ngoáy tay, hình như không thèm để ý anh có thể bị mất bàn tay hay rồi.

Dù sao nếu thua cuộc, Ngọc Vinh Hiên chỉ mất tiền, mà Trần Xuân Độ lại bị mất tay.

Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên đứng bên cạnh nhìn Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên đang thầm lo lắng cho Trần Xuân Độ, mà Tô Loan Loan lại mang theo hàm ý mà nhìn Trần Xuân Độ.

Cô lý tính hơn Lê Kim Huyên rất nhiều, là người đứng xem toàn bộ sự việc, cô cứ có cảm giác hình như Trần Xuân Độ có lòng tin thắng chắc, cũng không biết lòng tin này từ đâu ra.

Phòng đổ thạch chìm vào yên lặng, đến cả tiếng hít thở cũng không lớn, nhẹ đến giống như bị bầu không khí yên lặng bao phủ.

Mỗi khách quý đều yên lặng chờ xem tình hình bên này, chờ mong kết quả xuất hiện.

Tuy chưa có kết quả, nhưng đã có không ít khách quý nhìn về phía Trần Xuân Độ bằng ánh mắt có chút lạnh lùng trào phúng.

Trong mắt bọn họ, đương nhiên càng tin tưởng Ngọc Vinh Hiên đi ra từ gia tộc đổ thạch, Trần Xuân Độ? Một tên lưu manh đầy hơi thở phố phường, sao có thể lấy được lòng tin của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.