Tô Loan Loan chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, người này đúng là một tên lưu manh vô lại... Vậy mà lại có thể nói những lời thô tục như vậy trước mặt các cô!
Đồi phong bại tục, đúng là mặt dày!
Ngay cả Lê Kim Huyên cũng không nhịn được mà xấu hổ, cô nhanh chóng nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, có chuyện gì mai nói tiếp được không?”
Tô Loan Loan lườm Trần Xuân Độ một cái, cô chỉ có thể nghe theo lời Lê Kim Huyên, không còn cố chấp mà quay người về phòng mình.
Trần Xuân Độ thấy Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên rời đi thì vội vàng đóng cửa khóa trái lại, thở phào một hơi.
Anh lật chăn trên giường lên, trong đó là một tấm vải che mặt màu đen, nếu như bị Tô Loan Loan trông thấy thì thân phận của anh chắc chắn sẽ bị bại lộ, đây đúng là một cái búa sắt mà!
Ban nãy tâm trạng Trần Xuân Độ cực kỳ khẩn trương hoảng loạn, chỉ sợ Tô Loan Loan xông vào phát hiện ra tấm vải đen anh chưa kịp giấu kĩ này.
Sau khi bình ổn tâm trạng, Trần Xuân Độ ngồi trước bàn lấy bật lửa ra đốt tấm vải đen kia, tro của tấm vải rơi vào gạt tàn thuốc.
Xe con màu đen phi trên đường nhanh như điện, rất nhanh đã đến khách sạn, mấy người đặc công vội vàng khiêng đội trưởng vào khách sạn.
Tiếng gõ cửa dồn dập truyền vào trong phòng tổng thống.
Đèn ngủ sáng lên, Lê Thần Yên nửa trần ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lùng tức giận.
“Đã trễ như vậy rồi, phiền chết đi được ~” Nữ thư kí xinh đẹp cựa quậy thân hình như rắn, trên gương mặt xinh đẹp còn sót lại mấy phần đỏ ửng hưng phấn, cô ta vừa bị cho ăn no, mới ngủ đã bị đánh thức, sự bất mãn tràn ngập khuôn mặt.
“Chuyện gì?” Lê Thần Yên nói về phía cửa.
“Cậu cả, chuyện lớn rồi... Người của ngài, tất cả đều thất bại!” Giọng nói hoảng sợ của người ngoài cửa vang lên.
Hai mắt Lê Thần Yên bỗng nhiên hiện lên sự bén nhọn như kiếm ra khỏi võ, anh ta nhanh chóng mặc áo sơ mi được thiết kế riêng và quần vào, để vị thư kí mỹ nữ kia như tiểu quả phụ trên giường...
Tại phòng tổng thống bên cạnh, tổ trưởng nằm trên giường, hơi thở yếu ớt, hai vị bác sĩ đứng hai bên kiểm tra tình trạng cơ thể anh ta, sắc mặt cực kì khó coi.
Người của tổ trưởng đều vây quanh giường, mỗi một người đều là siêu cấp đặc công được chọn lựa tỉ mỉ từ Yên Kinh!
Nhưng hôm nay bọn họ lại bị khí thế cuồng ngạo của một người ở căn biệt thự kia chèn ép, chỉ có thể thất bại quay về.
Bọn họ ai cũng là tinh anh, đều khiến cho những quốc gia ngoại quốc kiêng kị, nhưng hôm nay bọn họ vừa ra trận đã bị một người hung hăng dạy dỗ... Thậm chí còn đả kích tâm lý của bọn họ.
Bọn họ bị nói là không xứng là đặc công!
Đây là chuyện nhục nhã nhất bọn họ từng trải qua! Cấp trên của bọn họ bị một quyền của đối phương đánh nát xương!
“Chuyện gì xảy ra?”
Một giọng nói lạnh lẽo từ ngoài truyền vào, mọi người tách ra tránh đường cho Lê Thần Yên.
Lê Thần Yên nhanh chóng đi đến nhìn tổ trưởng đang nằm trên giường, đồng tử co lại.
“Tình hình của anh ta không tốt chút nào, phần lớn xương trên người đều bị gãy, nội tạng cũng bị tổn thương nghiêm trọng, cần tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.” Hai vị bác sĩ nói.
Lê Thần Yên gật đầu: “Mời bác sĩ tốt nhất phẫu thuật cho anh ta, những bác sĩ nào tốt nhất của thành phố C thì mới hết đến, không được xảy ra bất kì sơ suất nào.”
Lê Thần Yên nói xong thì nhìn về phía Irene hỏi: “Chuyện này... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là một lần đi thám thính mà sao anh ta lại trở nên thế này?” Lê Thần Yên chậm rãi nói.
Gương mặt thanh tú của Irene tái lại, cô ta đã bị bóng ma tâm lý, đến bây giờ vẫn cảm thấy kinh hoàng.
Irene lắc đầu nói khẽ: “Đối thủ quá khủng bố... Tất cả chúng ta... đều không thể tổn thương anh ta.”
Lê Thần Yên chấn động, đôi mắt sắc bén hiện lên sự kinh hãi: “Làm sao có thể... Cô chắc chắn?”
“Khởi đầu của chúng tôi rất thuận lợi...” Irene nhẹ giọng kể lại: “Đột nhiên một người thần bí xuất hiện, anh ta biết rất nhiều... chuyện nội bộ.”
“Nội bộ?” Đôi mắt thâm thúy của Lê Thần Yên hiện lên sự lạnh lùng.
“Tổ trưởng chỉ mới chịu một quyền của anh ta!” Câu kế tiếp của Irene khiến Lê Thần Yên kinh hãi.
“Cô... cô nói cái gì? Một quyền? Anh ta không tiếp nổi một quyền?” Sắc mặt Lê Thần Yên thau đổi, tổ trưởng là người nổi bật nhất trong thế hệ này, Lê Thần Yên không thể tin được một đòn mà anh ta cũng không tiếp được.
“Anh ta biết quyền anh tiêu chuẩn của quân đội!” Một đặc công lên tiếng.
“Góc độ ra đòn của anh ta rất quỷ dị, tốc độ cũng cực nhanh...” Từng giọng nói khác nhau trong đám đặc công vang lên, mà sắc mặt Lê Thần Yên cũng ngày càng trầm xuống.
“Đường đi của anh ta quỷ dị hay thay đổi, giống như thủ đoạn nào cũng biết, quan trọng là không đoán được lai lịch của anh ta.” Nội tâm Irene cay đắng, cô ta sắc mặt trắng bệch của tổ trưởng, cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé.
Cô ta đã nhận được vô số danh hiệu mà giờ đây cảm thấy bản thân thật bất lực.
“Tôi đã biết, chuyện này tôi sẽ điều tra, chuyện đêm nay không được để lộ ra bên ngoài, nếu không...” Trong mắt Lê Thần Yên hiện lên sự máu lạnh: “Giết chết!”
Lê Thần Yên trở về phòng tổng thống, mặc kệ thư kí mỹ nữ dụ hoặc thế nào thì anh ta vẫn như bàn thạch, không có chút dao động nào.
Lê Thần Yên đứng bên giường hướng mắt ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau anh ta lấy điện thoại ra gọi điện.
Số điện thoại này rất ít người ở nước C biết, Lê Thần Yên may mắn mới có được số điện thoại này.
“Đã trễ như vậy rồi tìm tôi có việc gì?” Một giọng nói già nua nhưng không kém uy nghiêm vang lên bên đầu dây bên kia.
Âm thanh này giống như có ma lực gì đó khiến người khác không tự giác muốn thuần phục.
“Lão Cát.” Cho dù Lê Thần Yên quyền cao chức trọng nhưng ở trước mặt vị này cũng cung kính không dám thể hiện thái độ bất mãn gì: “Tôi cần ngài giúp một việc quan trọng.”
“Tôi muốn mời ngài điều tra một người.” Lê Thần Yên nói.
“Điều tra người? Ai?” Lão Cát bên đầu dây bên kia sững sờ, sau đó hoài nghi Lê Thần Yên tìm ông ta cũng chỉ vì muốn điều tra một người?
Lấy thân phận địa vị của Lê Thần Yên bây giờ còn không điều tra được người nào mà phải nhờ ông ta?
“Người này tôi không thể điều tra được nên mới nhờ ngài giúp đỡ.” Lê Thần Yên mở miệng nói tiếp.
“Là đối thủ của cậu?”
“Không, chỉ là một con tôm tép của nhà họ Lê, hơi khó giải quyết.” Lê Thần Yên dừng một chút: “Lão Cát, túi đại hồng bào lần trước tôi đưa ngài hẳn là dùng hết rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ cho người mang qua cho ngài.”
“Tên nhóc này lại nịnh hót rồi.” Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi lập tức vang lên tiếng cười bất đắc dĩ.
“Có thể hiếu kính Lão Cát là điều nhiều người ước nhưng không có cơ hội làm.”
“Được rồi, tôi sẽ thăm dò giúp cậu.” Sau khi lão Cát đồng ý, Lê Thần Yên cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo.
“Lần này tao xem mày đối phó như thế nào!”
Sáng sớm Lê Xuân Độ chạy năm mươi vòng quanh biệt thự làm nóng người, thân thể hơi nóng, bảo vệ chào anh một tiếng “anh Trần” cùng ánh mắt kính nể, Trần Xuân Độ về tới biệt thự.
Ba người phụ nữ yểu điệu thục nữ đang dùng bữa sáng, vừa ăn vừa nói đến chuyện đột ngột xảy ra ngày hôm qua.
“Trước khi ăn tôi đã thống kê, bảo an vòng ngoài đã bị xử lý một cách gọn gàng, nhóm người này rất có thể là đặc công.” Tô Loan Loan nói.
Sắc mặt Lê Kim Huyên trở nên khó coi, người nơi khác cũng đến để góp vui sao?
Tập đoàn Lê thị đã bị vô số thế lực nhòm ngó, hiện tại lại tăng thêm một phe nữa khiến Lê Kim Huyên không khỏi đau đầu.
“Quản nhiều như vậy làm gì, xe đến chân núi ắt có đường, bọn họ không giết người, tôi nghe những bảo an kia nói bọn họ chỉ gây mê.” Trần Xuân Độ đi đến ngồi xuống bên cạnh Lê Kim Huyên, không hề lo lắng nói.
Lê Kim Huyên cau mày, ngồi dịch sang một ghế, muốn cách xa Trần Xuân Độ một chút, kết quả tên Trần Xuân Độ mặt dày này lại di chuyển theo cô khiến Lê Kim Huyên tức giận âm thầm mài răng.
“Nói cũng nhẹ nhàng quá đi, những người này tối hôm qua có thể chui vào biệt thự thì không chừng tối nay có thể chui luôn vào phòng chúng ta đấy.” Tô Loan Loan vòng tay cười lạnh, ánh mắt cô nhìn Trần Xuân Độ mang theo vẻ đề phòng.
Mà Tô Hiểu Vân ngồi một chỗ mơ màng, tối hôm qua cô ngủ quá ngon, thậm chí còn có một giấc mơ đẹp, căn bản không biết tối qua xảy ra chuyện động trời gì.
“Không phải bọn họ đã rút lui rồi sao, trong khoảng thời gian sắp tới chắc sẽ không đến đây.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói, anh đã cảnh cáo đám người kia, bọn họ tuyệt đối không dám đến gần biệt thự nhà họ Lê nửa bước.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Trần Xuân Độ lái xe đưa Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đến tập đoàn Lê thị sau đó đưa Tô Hiểu Vân đến công ty của cô.
“Muốn tham quan công ty của tôi không?” Tô Hiểu Vân hỏi, quen nhau lâu như vậy nhưng Trần Xuân Độ chưa một lần tham quan công ty của cô.
“Tôi phải đi làm, về sau có thời gian sẽ đi.” Trần Xuân Độ cười nói.
Maybach hất bụi mà đi, Tô Hiểu Vân đứng ở cổng công ty chăm chú nhìn theo hướng xe đi, khóe miệng hơi nâng lên.
Tô Hiểu Vân không ngờ lần tham quan của Trần Xuân Độ không lấy danh nghĩa riêng mà đường đường chính chính lấy danh nghĩa công ty đến... Chuyện này khiến cô bị dọa không nhẹ.
Bên trong phòng tổng giám đốc, Tô Loan Loan đứng trước mặt Lê Kim Huyên nói: “Sếp Lê, tối hôm qua cô không thấy Trần Xuân Độ hơi kì lạ sao?”
“Kì lạ?” Lê Kim Huyên hơi ngạc nhiên.
Tô Loan Loan khẽ gật đầu nói: “Anh ta không cho tôi vào phòng mình, giống như đang che giấu chuyện gì vậy.”
“Chuyện này rất bình thường mà, đêm hôm khuya khoắt cô cũng sẽ không để anh ấy tự tiện vào phòng mình, hơn nữa anh ấy đang ngủ lại bị chúng ta đánh thức thì tất nhiên sẽ không muốn cho cô vào.” Lê Kim Huyên nói.
Tô Loan Loan còn đang định nói thêm gì đó nhưng thấy Lê Kim Huyên cúi đầu chuyên tâm làm việc thì cũng chỉ có thể quay lại vòng làm việc của mình.
Sau khi Tô Loan Loan trở về phòng làm việc của mình thì bấm điện thoại gọi cho Irene hỏi: “Thế nào?”
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Irene đột nhiên nói.
“Tại sao?” Tô Loan Loan sững người.
“Cậu Lê hạ lệnh, người tiết lộ sẽ chết.” Irene nói.
Vẻ mặt Tô Loan Loan nghiêm túc, trong lòng khiếp sợ, chuyện ngày hôm qua cuối cùng ảnh hưởng lớn đến thế nào... lại có thể trở thành điều cấm kị chứ!