Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Giai Giai ngẩn ra, cô ta nhẹ nhàng nhắc nhở: "À, em gái, tuổi của em có thể còn hơi nhỏ, Có tiện hỏi một chút em đang học năm mấy không?"
“Đại học năm hai.” Lưu Tịnh Tịnh nói.
“Hả?” Tôn Giai Giai sửng sốt: “Em gái… nếu là đại học năm hai thì có thể không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng… Em còn đang đi học ở trường… bọn chị đang tuyển nhân viên toàn thời gian… Xin lỗi.” Tôn Giai Giai lấy làm tiếc.
Lưu Tịnh Tịnh chớp chớp mắt: "À, không sao."
Nghe thấy Tôn Giai Giai từ chối cô gái này, Trần Xuân Độ không khỏi có chút thất vọng, haizz, người đẹp như vậy! Sắp phải bỏ lỡ như vậy? Đáng tiếc!
“Anh trai, có tiện hỏi một chút, anh còn độc thân ư?” Lưu Tịnh Tịnh cắn cây kẹo mút, đột nhiên hỏi.
Xẹt! Không khí có vẻ ấm áp và mập mờ!
Tim Trần Xuân Độ hơi rung động! Số đào hoa? Lúc này, anh có chút hưng phấn! Loại ngực to cực phẩm tuyệt thế này, anh muốn tìm cũng không thấy! Nếu có thể có một thời kỳ đào hoa may mắn như vậy thì đó quả thật là điều còn gì hơn trong đời người!
“Độc, độc thân!” Trần Xuân Độ cười vô lại trả lời.
“Hìhì!” Lưu Tịnh Tịnh mỉm cười, nụ cười xinh đẹp động lòng người, hai má lúm đồng tiền dần nổi lên, tựa một đóa hoa mẫu đơn làm người ta rạo rực trong lòng.
“Anh trai, vậy em có thể kết bạn với anh qua Facebook được không?” Lưu Tịnh Tịnh tiếp tục hỏi.
“Hả?” Trần Xuân Độ sững sờ vài giây, ngay sau đó khóe miệng không khỏi nhếch lên ý cười… Con mẹ nó, quả nhiên là số đào hoa! Trần Xuân Độ lúc này vô cùng hưng phấn!
"Được! Có thể kết bạn! Anh gửi lời mời hay em gửi?" Trần Xuân Độ vô cùng phấn khích lấy điện thoại ra và mở Facebook lên!
Lưu Tịnh Tịnh chớp chớp đôi mắt đẹp, lấy điện thoại của mình ra, ấn kết bạn với Trần Xuân Độ. Hai người đã kết bạn Facebook.
Trần Xuân Độ vô thức nhấp vào ảnh đại diện Facebook của cô ta xem thử, là ảnh tự sướng của cô ta, đẹp ngây ngất lòng người, đẹp như chính cô ta ngoài đời!
“Anh trai, em có đẹp không?” Lưu Tịnh Tịnh ngậm kẹo mút, nghiêng đầu hỏi.
Tim Trần Xuân Độ giật nảy.
Anh hết lời, gật đầu: "Đẹp."
Lưu Tịnh Tịnh nở nụ cười ngọt ngào như nghiêng nước nghiêng thành.
Lúc này, tay Trần Xuân Độ vẫn đang nắm lấy tay cô ta, cảm nhận được làn da trơn bóng quyến rũ của cô ta, Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy nhịp tim đang tăng nhanh, loại ngực to cực phẩm này thật sự là mỹ vị nhân gian!
Đôi mắt đẹp của Lưu Tịnh Tịnh liếc nhìn bàn tay đang nắm tay mình của anh đầy ẩn ý, tự lẩm bẩm: “Mọi thứ khác đều khá tốt… chỉ cánh tay này… nên chặt đi…” Trong mắt cô ta hiện lên vẻ thâm thúy không thể giải thích được.
“Hả?” Trần Xuân Độ không khỏi sửng sốt khi nghe thấy điều này! Có hơi kinh ngạc nhìn Lưu Tịnh Tịnh, cô gái này… đúng là xấu xa?! Không phải chỉ nắm tay cô ta một chút sao? Vậy đã muốn chặt gãy cánh tay của mình?
Trần Xuân Độ vô thức rút tay về, chỉ cảm thấy hơi sợ hãi, phụ nữ càng xinh đẹp càng không dễ chọc…!
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Trần Xuân Độ, Lưu Tịnh Tịnh không nhịn được cười, nụ cười tuyệt đẹp.
"Sao vậy? Sợ em ăn thịt anh sao?" Lưu Tịnh Tịnh nhướng đôi mắt đẹp nhìn anh.
Lúc này, cảm giác giống như Trần Xuân Độ bị cô ta trêu chọc. Trần Xuân Độ không khỏi có chút không nói nên lời, khẩu khí của cô nhóc này có chút khác thường, bản thân sắp có chút không nắm bắt được cô ta.
Trần Xuân Độ hơi lúng túng gãi gãi đầu: "Anh thì sợ gì chứ."
Lưu Tịnh Tịnh lấy cây kẹo trong miệng ra, rồi đưa cây kẹo vào miệng Trần Xuân Độ một cách tự nhiên và thân thiết,
Khoảnh khắc này, không khí như đông cứng lại.
Trần Xuân Độ có chút sững sờ, khóe miệng tràn ra vị ngọt của kẹo mút dâu tây, dường như còn có hương vị nước bọt trong vắt của cô ta,
Đây… có tính là, hôn gián tiếp không? Trần Xuân Độ vốn không nghĩ tới, cô nhóc này sẽ làm ra động tác khó lường như vậy, nhét cây kẹo mút từ miệng cô ta vào miệng mình ư? Điều này, điều này hơi khiến người ta hiểu lầm…!
Tôn Giai Giai ở bên đã tức giận ra mặt, cơn ghen tuông bị cảnh này bộc phát ra lớn dần, hũ dấm nhỏ từ lâu đã đổ vỡ.
Lưu Tịnh Tịnh chớp chớp đôi mắt đẹp, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ.
“Sao hả, ghét bỏ sao?” Nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của Trần Xuân Độ, cô ta nhếch miệng, lập tức đưa tay muốn lấy cây kẹo mút trở về.
“Sao thế chứ, sao anh có thể ghét bỏ Tịnh Tịnh… Cảm ơn kẹo mút của em.” Trần Xuân Độ cười vô lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta, lại ra sức vuốt ve vài lần, lợi dụng cô ta.
Nhóm các bạn học tại hội tuyển dụng đã chết lặng, mặc dù họ không nói gì, nhưng tất cả đều có thể nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau!
Chị Tịnh Tịnh, siêu hoa khôi trường bí ẩn và khó đoán nhất, vậy mà lại, lại đưa cây kẹo mút của mình vào miệng đối phương? Hoàn toàn không ngại nụ hôn gián tiếp như vậy?! Giờ phút này, tất cả mọi người đều cảm thấy sắp nổ tung!
Chị Tịnh Tịnh chưa bao giờ có mối quan hệ bê bối với một nam sinh nào trong suốt hai năm đại học, Có lần, vài nam sinh đẹp trai cố gắng theo đuổi cô ta, kết quả là hôm sau đã bị đánh bị thương nặng và tàn phế, từ đó trở đi, không ai dám dây dưa tai tiếng với cô ta! Nhưng hôm nay, chị Tịnh Tịnh lại, lại chủ động nảy sinh tai tiếng với một người đàn ông?!
“Anh trai, anh đừng hiểu lầm… em chỉ cảm thấy, anh rất giống anh trai em.” Lưu Tịnh Tịnh giương đôi mắt đẹp lên, từ tính nói.
Nghe thấy những lời này, trái tim rung động của Trần Xuân Độ chợt lạnh đi, Mẹ kiếp? Coi mình là anh trai? Chỉ thế thôi?
"Trước đây, kẹo mút em không ăn đều đưa cho anh trai ăn, anh ấy cũng không chê, anh cũng vậy, em thấy hai người thật giống nhau…" Lưu Tịnh Tịnh cười ngọt ngào.
Trần Xuân Độ cảm thấy thất vọng trong lòng, haizz, tán tỉnh cả buổi, con gái người ta chỉ coi anh như một người anh trai? Uổng công vừa rồi bản thân nghĩ nhiều như vậy, đệch! Thì ra toàn là ảo tưởng!
"Anh trai, vậy anh cứ từ từ làm việc, em đi đây…" Lưu Tịnh Tịnh chớp chớp đôi mắt đẹp, vẫy vẫy tay với Trần Xuân Độ, sau đó ngọt ngào quay người rời đi…
Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp, cặp đùi đẹp chuyển động dưới lớp váy ôm sát của cô ta rời đi, Trần Xuân Độ chỉ cảm thấy nước miếng chảy ròng, thầm thở dài, đáng tiếc, đáng tiếc! Tuyệt đẹp như vậy, cuối cùng sẽ phải bị lãng phí bởi người đàn ông khác sao?! Haizz!
Tôn Giai Giai ở bên chu cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ ghen tức!
"Nhìn đủ chưa? Có phải vẫn không nỡ?" Tôn Giai Giai lạnh lùng nói.
Trần Xuân Độ nghe vậy lập tức hoàn hồn lại, dè dặt sáp đến gần Tôn Giai Giai an ủi, dỗ dành và khuyên nhủ cô ta, Lúc này, dỗ dành bà cô trước mặt mới là việc chính, Dù sao, “hạnh phúc” của mấy ngày nay đều nhờ bà cô này ban cho… Trần Xuân Độ không dễ gì khám phá đến độ thành thục, không thể để mất người bạn tình xinh đẹp, dịu dàng như vậy.
Ngày hội tuyển dụng kéo dài từ sáng đến chiều. Tôn Giai Giai bày ra vẻ ghen tuông giận dữ và lạnh lùng, Trần Xuân Độ không biết làm sao, anh cảm thấy, bạn tình mới tới tay đã gặp chuyện rắc rối, đời sống tình dục sau này có vẻ khó khăn rồi.
Chạng vạng tối sau khi hội tuyển dụng kết thúc, Tôn Giai Giai hoàn toàn không thèm đoái hoài đến anh mà trực tiếp thu dọn đồ đạc và rời đi, Trần Xuân Độ theo sát, ra sức dỗ dành, không còn cách nào khác, vì lợi ích của tình dục, anh cũng đành làm liều.
Người ta nói phụ nữ là bình giấm, quả nhiên không sai. Bình giấm của Tôn Giai Giai đã bị đổ vỡ, rất khó để thu trở lại, cả ngày đều lạnh lùng, mặc cho Trần Xuân Độ dỗ dành thế nào cũng vô ích,