Khẩu browning này, là sau khi cô bị ám sát lần đầu tiên, Trần Xuân Độ đã chuẩn bị, ngay tại khe hỡ giữa chỗ ngồi nhét một Khẩu browning để đề phòng ngộ nhỡ… khi đó Lê Kim Huyên còn chế nhạo Trần Xuân Độ dữ dội…
Cô trước giờ chưa từng dùng, đến ngay cả dùng như thế nào cũng không biết… Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn muốn xuống xe cứu người! Lúc này Lê Kim Huyên đã bị một tia cảm xúc trong lòng hoàn toàn chiếm cứ, cô chỉ muốn cứu Trần Xuân Độ! Cô không muốn để cho Trần Xuân Độ gặp chuyện không may! Tuyệt đối không muốn, tuyệt đối không thể!
Tô Loan Loan có chút nhìn không nổi nữa, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Lê Kim Huyên, cô tin tưởng tôi, Trần Xuân Độ chắc chắn sẽ không có việc gì.”
“Tôi không tin! Tôi muốn đi cứu anh ấy! Cô buông tôi ra!” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đỏ rực kia sương mù tràn ngập, làm ướt lông mi hẹp dài tuyệt mĩ kia của cô, lộ ra vẻ lộn xộn như vậy, khiến người ta đau lòng. Cô giờ phút này, mới chân chính là Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên không có bất kỳ cái mặt nạ tổng giám đốc gì. Dưới lớp núi băng, trái tim của người phụ nữ chân chính đã xuất hiện.
“Lê Kim Huyên, ngay cả dùng nó cô cũng không biết dùng, cô đi lên cũng chỉ tăng thêm phiền phức...” Tô Loan Loan đoạt đi súng trong tay Lê Kim Huyên, nghiêm túc nói.
Lê Kim Huyên giương đôi mắt dính đầy nước mắt trong suốt, bối rối lúng túng nhìn Tô Loan Loan: “Cô… Vì sao không lo lắng cho anh ta chút nào…?”
Tô Loan Loan than nhẹ một tiếng, vẻ mặt bỗng nhiên phức tạp rất nhiều.
Trên trời cao mấy chục nghìn mét, hình ảnh siêu rõ ràng đang được phát sóng chân thực! Một chiếc máy bay trực thăng ở phía trên, tổ nhân viên đang làm việc nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu trên màn hình, ánh mắt mỗi người đều tỏa ra một tia sợ hãi! Bọn họ bị bản lĩnh khủng bố của Liệp Ưng làm khiếp sợ hoàn toàn! Đây… Chính là sức mạnh thật sự của Liệp Ưng sao? Khủng bố cỡ này, quá đáng sợ! Chẳng trách gia tộc lại đem anh ta ẩn núp, gần như không ai biết! Nhân vật khủng bố cỡ này, đủ để hoành hành trên đất nước C này mà không có gì phải kiên kỵ, không ai có thể kháng cự! Đây, chính là con bài chưa lật của nhà họ Vương bọn họ, đủ để đuổi giết bất cứ thứ gì đáng sợ tồn tại!
Mà để cho bọn họ càng khiếp sợ chính là người đàn ông trước Liệp Ưng này, đến bây giờ, vậy mà cũng không có ngã xuống!
……
Đôi mắt Vương Vô Địch nheo lại, chăm chú nhìn chằm chằm màn hình TV, nhìn thấy Trần Xuân Độ bị Liệp Ưng điên cuồng tấn công, khóe miệng anh ta rốt cuộc dần hiện ra một độ cong, một chút lạnh lẽo nhưng lại mang theo cực độ tươi cười! Giờ phút này, cuối cùng anh ta cũng nở nụ cười! Vương Vô Địch ở thành phố T buồn rầu suốt mấy tháng! Hôm nay, cuối cùng anh ta lại cười! Đây là khoái cảm sau khi trả thù, đây là khoái cảm đem kẻ thù một mất một còn hung ác nghiền ép đuổi giết!
Vương Vô Địch mở ra một chai rượu đỏ giá ba trăm triệu tôn quý xa xỉ, hương thơm rượu ngào ngạt bồng bềnh bay ra, tối nay… Anh ta phải chúc mừng, chúc mừng giờ phút này. Trần Xuân Độ sắp chết! Mà anh ta, cuối cùng cũng ở trên bản đồ kế hoạch của mình bước lên một bước quan trọng! Tập đoàn Lê thị… Lê Kim Huyên, cuối cùng sắp bị anh ta đạt được! Tất cả, đều ở trong khống chế của anh ta! Bởi vì —— anh ta là Vương Vô Địch!
…
Bên Ngoài biệt thự, cả người Trần Xuân Độ sụp xuống trong trũng trên mặt đất, toàn thân đều là bụi bặm, đến cả quần áo cũng bị rách nát! Cả người giống như một khối cơ thể hoàn toàn bị tan vỡ, giờ phút này, anh giống như bị đánh bại… Thua đạp lên ngực của anh! Giống như là vương giả nhìn xuống!
Đôi mắt Liệp Ưng nhìn chằm chằm Trần vọng lạnh lùng, rốt cuộc chẳng qua chỉ là một con kiến không có lực phản khán mà thôi, cơ bản không đáng để anh ta ra tay như vậy, vốn dĩ… Không xứng…
Anh ta từ từ thu hồi chân, từ trong túi quần áo lấy ra một khẩu súng Desert Eagle đen kịt lạnh như băng, loại con kiến vô dụng này, anh ta cơ bản là không muốn tự mình ra tay chém giết, anh ta sợ thức đơn giản trực tiếp nhất, nhanh chóng tiêu diệt anh, sau đó, nhiệm vụ kết thúc… Rời đi.
Vũ khí lên đạn, súng Desert Eagle trong tay Liệp Ưng nhắm thẳng Trần Xuân Độ ở trên mặt đất, bỗng nhiên cò súng chuyển động!
“Đoàng ——!” Tia lửa dữ dội bắn tung tóe khắp nơi! Một viên lửa hung bạo bắn ra, bỗng nhiên hướng tới ấn đường của Trần Xuân Độ xuyên thấu tập kích tới!
“Xì!” Đột nhiên một bùn đất trên mặt đất! Bắn trống không!
Mục tiêu Trần Xuân Độ… Đã biến mất ở tại chỗ…!
Ánh mắt Liệp Ưng bỗng nhiên ngưng tụ, trong nháy mắt xoay đầu đi!
Chỉ thấy Trần Xuân Độ đang đứng ở phía sau anh ta, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt nhìn anh ta!
Bộp! Trong lòng Liệp Ưng kinh sợ, thân pháp bùng nổ, quyền cước chấn động như nã pháo mà ra!
Nhưng vào lúc này, bóng dáng Trần Xuân Độ bỗng nhiên biến mất một lần nữa, chỉ còn lại vô tận tàn ảnh!
Liệp Ưng đuổi đánh thất bại, cơ thể anh ta mạnh mẽ dừng lại, tản đá trên mặt đất trong nháy mắt nứt ra sụp đổ, có thể thấy được một đòn vừa nãy của anh ta lực mạnh bao nhiêu!
“Không ngờ, anh vậy mà ẩn dấu đi thực lực, thú vị.” Đôi mắt Liệp Ưng cuối cùng cũng nặng nề lên: “Anh, xứng đáng làm con mồi của tôi.”
Trần Xuân Độ chậm chạp phủi đi bụi đất trên người, lúc này anh vô cùng nhếch nhác, quần áo rách tả tơi, thân hình ngâm đen to lớn kia dưới lỗ thủng rách nát của quần áo như ẩn như hiện...
Khi Liệp Ưng nhìn thấy cơ thể ngâm đen dưới quần áo rách nát kia của Trần Xuân Độ… Anh ta đột nhiên sửng sờ cả người!
Bởi vì… Anh ta xuyên qua lỗ thủng trên quần áo của Trần Xuân Độ... Nhạy bén bắt giữ được một tia hình ảnh khiến anh ta khiếp sợ!
Ở trên làn da ngâm đen của Trần Xuân Độ, rõ ràng trải rộng những vết sẹo dày đặc dữ tợn… Vô số vết sẹo uốn lượn chồng cùng một chỗ, giống như lộ ra máu tanh lạnh như băng cực kỳ khủng bố!
Liệp Ưng hơi cúi đầu, nhìn thoáng qua vết sẹo trên cánh tay của mình… Sau đó, ánh mắt anh ta từ từ nặng nề lên!
Chỉ từ những vết sẹo trên người Trần Xuân Độ… Thì có thể đoán được… Anh đã từng trải qua cái gì?
Ánh mắt anh ta chăm chú nhìn Trần Xuân Độ, giờ phút này, anh ta đã hoàn toàn không còn hờ hững như lúc trước nữa, anh ta… Đã nghiêm túc lên!
“Xem ra, anh có tư cách trở thành con mồi của tôi...” Âm thanh của Liệp Ưng giống như địa ngục di âm, anh ta đã nhiều năm chưa ra tay… Năm đó, tên Liệp Ưng chấn động phương bắc, bao nhiêu người khao khát đánh một trận với anh ta, cho dù chết cũng không tiếc!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng hờ hững, anh đột nhiên nở nụ cười, cười rất có ý tứ.
“Không thể không thừa nhận, sức mạnh của anh, vẫn rất kinh ngạc, anh hẳn là đến từ “Bắc Phong”?” Trần Xuân Độ từ từ đốt một điếu thuốc, trong đôi mắt không tiếng động phóng thích ra một tia sắc nhọn.
Xoạt! Sắc mặt Liệp Ưng ngay lập tức nặng nề! Không chỉ là những lời này của Trần Xuân Độ… Mà càng bởi vì ánh mắt kia của Trần Xuân Độ! Ánh mắt kia vô cùng sắc bén... Thậm chí khiến cho anh ta cũng cảm giác được một tia ánh mắt lạnh lùng!
Ánh mắt anh ta ngưng tụ nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, một tia kinh ngạc nghi ngờ thật sâu hiện lên trong lòng! Chẳng lẽ… Anh ta cũng là…?
“Chết!” Cơ thể Liệp Ưng bùng lên, mảnh đất dưới chân bị rạn nứt! Anh ta tập kích khủng bố về phía Trần Xuân Độ! Lúc này anh ta cơ bản không rảnh bận tâm đủ loại, anh ta chỉ cần làm một chuyện! Chém giết Trần Xuân Độ! Tốc độ nhanh nhất, tấn công nhanh nhất để chém giết!
Đôi mắt Trần Xuân Độ đông lại, trực tiếp chặn đánh một đấm ra!
“Ầm!” Một đấm mạnh mẽ va chạm cùng một chỗ với một chưởng của Liệp Ưng! Sức lực thật lớn tập kích, không khí xung quanh đều mạnh mẽ run lên!
Cả cánh tay của Liệp Ưng giống như đập vào tấm thép, một cỗ đau nhức nổi lên, cơ thể của anh ta bị một lực lượng lớn phản chấn mạnh mẽ lùi về sau!
Thân pháp của Trần Xuân Độ lập lòe như rồng bay, một đấm nữa lại ập đến, vô cùng đáng sợ, lúc này đây uy lực càng sâu!
Liệp Ưng biến sắc, hai tay vội vàng che trước người để chống lại!
“Ầm!” Một đấm của Trần Xuân Độ ập tới, sức lực như vạn quân đáng sợ liên tục tập kích mãnh liệt tới!