"A!" Nhân viên công tác sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, thân thể trực tiếp run rẩy!
Cả đám người ở đây cũng hoàn toàn chấn động! Tất cả mọi người đều đột ngột bị dọa sợ! Một người chết... sao có thể mở mắt?
Bỗng nhiên, một nhân viên kịp phản ứng! Anh ta hoảng sợ chỉ vào con mắt mở trừng trừng của Liệp Ưng!
"Đây... Đây là!" Không đợi anh ta nói xong...
Con “mắt” của Liệp Ưng lập tức phát nổ!
"Ầm..." Một âm thanh kinh thiên vang lên! Máy bay trực thăng nổ tung giữa không trung!
Ánh lửa ngập trời!
Chiếc trực thăng bên cạnh cũng không có cách nào trốn tránh, trực tiếp bị ngọn lửa nuốt chửng... Ngay sau đó… hai chiếc máy bay trực thăng rớt thẳng xuống mặt đất...
"Ầm!" Trên đỉnh gò núi nhỏ, tiếng nổ kịch liệt quanh quẩn! Khắp núi rừng đều chấn động! Ánh lửa hừng hực dấy lên!
Vô số thành viên bị lửa cắn nuốt... có nhiều người bị xác máy bay trực tiếp đập thành thịt nát... Hiện trường vô cùng thê thảm!
Đám nhân viên làm việc nằm mơ cũng không ngờ! Thiết bị tự bạo trong thân thể của Liệp Ưng... lại bị Trần Xuân Độ đặt vào con mắt bên phải... Mục đích là để đề phòng có người trộm thi! Mà Trần Xuân Độ cũng không ngờ... có người đến trộm thi thật... hơn nữa còn khiến thiết bị tự bạo phát nổ!
Nhà họ Vương ở Yên Kinh, phòng của ông cụ Vương.
Sau khi Vương Văn Hạo báo tin tức tốt cho ông nội, rốt cuộc trái tim treo lơ lửng của ông cụ mới yên ổn rơi xuống.
Sau khi chúc ông nội ngủ ngon, Vương Văn Hạo chậm rãi rời khỏi căn phòng.
"Báo! Cậu chủ! Có chuyện xấu xảy ra rồi!" Đột nhiên có một người làm la hét chạy tới.
Đôi mắt Vương Văn Hạo ngưng trọng, anh ta lạnh lùng nói: "Lúc nào rồi còn lớn tiếng như vậy? Không thấy ông nội vừa ngủ sao?"
Người làm kia kinh hoảng, vội vàng cung kính xin lỗi, giọng nói run rẩy: "Cậu chủ... Liệp Ưng... thi thể Liệp Ưng... nổ tung ở thành phố T rồi..."
"Cái gì?" Đôi mắt Vương Văn Hạo khựng lại! Cả người ngây ra như phỗng, ngay cả thân thể cũng đều run lên!
Thi thể Liệp Ưng... nổ tung?
Giờ khắc này, Vương Văn Hạo có cảm giác hết sức phức tạp! Thi thể Liệp Ưng nổ tung... tuy rằng tất cả những chứng cứ có liên quan đến Liệp Ưng đều bị hủy... nhưng đã để lại dấu vết mới! Đám người anh ta phái đi đều mang thân phận của gia tộc! Nếu bị người ngoài phát hiện, sợ rằng hậu quả...
Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt Vương Văn Hạo trở nên lạnh lẽo đến mức cực kỳ khó coi! Vậy mà lần này anh ta thua rồi! Chết tiệt! Bây giờ... chính người sai sử sau màn là Vương Văn Hạo lại tự mình bị mưu hại. Có cảm giác... giống như anh ta giao phong cùng với Trần Xuân Độ... kết quả thua đến thảm bại! Chuyện này khiến anh ta khó có thể tiếp nhận!
"Cấp tốc điều động người ở gần đó... đến địa điểm xảy ra chuyện trước... thanh lý dọn dẹp hiện trường sạch sẽ cho tôi! Không được lưu lại bất cứ dấu vết gì!" Sắc mặt Vương Văn Hạo lạnh lùng âm trầm, anh ta nhanh chóng đưa ra quyết định!
"Rõ!" Thuộc hạ lập tức truyền mệnh lệnh xuống dưới.
Vương Văn Hạo đứng trong đình viện dưới màn đêm, hai tay nắm chặt, cả người căng cứng tựa như một cây cung... Nhĩ Đông Trần... Tôi nhất định sẽ tra ra thân phận của anh... tóm được anh mới thôi!
...
Đến chạng vạng, mặt trời chiều chậm rãi lặn xuống... Buổi tối, biệt thự nhà họ Lê đèn đuốc sáng trưng.
Hôm nay là ngày đặc biệt Trần Xuân Độ được thả, Lê Duy Dương tự mình xuống bếp nấu một bàn đầy thức ăn ngon chiêu đãi Trần Xuân Độ, đón gió tẩy trần cho anh, tẩy đi cái xui xẻo trên người.
Trần Xuân Độ vô cùng chủ động ngồi xuống bên cạnh nữ thần Lê Kim Huyên... Kết quả sau khi khôi phục tỉnh táo, cô lại cách Trần Xuân Độ rất xa.
Trong bữa tiệc chúc mừng này, tất cả mọi người đều uống không ít rượu. Lê Duy Dương lấy rượu vang quý giá được cất kỹ trong hầm rượu ra để chúc mừng Trần Xuân Độ được thả.
Dường như Lê Kim Huyên rất yên tĩnh, yên tĩnh như một chú mèo ngoan ngoãn.
Chẳng biết tại sao, giờ đây khi người đàn ông này có thể ngồi bên cạnh cô... Nội tâm của cô lại mơ hồ nổi lên một loại cảm giác kiên định an toàn...
Lê Duy Dương và Trần Xuân Độ cụng ly, giữa đàn ông với nhau không cần phải nói quá nhiều, tất cả đều ở trong rượu.
Một ly xuống bụng, Trần Xuân Độ mang theo tâm tình cảm kích và phức tạp chậm rãi nói: "Xin lỗi đã để mọi người lo lắng."
Khoảnh khắc Trần Xuân Độ nói ra câu này, có vẻ trái tim của anh hơi bối rối... Giờ đây, anh có một loại cảm giác... giống như được về nhà... Từ nước C anh chạy trốn phiêu bạt khắp nơi... chẳng bao giờ thật sự ổn định ở đâu cả... Ngay cả trụ sở bí mật cũng chỉ là nơi ẩn náu bất đắc dĩ để có thể tồn tại...
Tuy rằng Trần Xuân Độ có những căn nhà siêu cao cấp trên toàn thế giới… nhưng hiển nhiên không một nơi nào có thể làm anh tìm được chốn thuộc về... Anh không ngừng thu mua các biệt thự ở khắp nơi trên thế giới cũng chỉ vì để tìm kiếm một phần cảm giác bản thân thuộc về... Nhưng hôm nay, dường như anh đã tìm được rồi… Ở ngay thành phố T này... trong khu nhà của Lê Duy Dương... anh đã tìm được nơi mình thuộc về! Loại cảm giác này tựa như là nhà!
Ăn cơm tối xong, Lê Kim Huyên gọi Trần Xuân Độ lên lầu hai.
Hai người đi vào phòng đọc sách, Lê Kim Huyên bảo Trần Xuân Độ ngồi xuống, không khí có vẻ hơi yên tĩnh.
Nữ thần chần chừ một lát rồi nhẹ giọng hỏi: "Có đúng là chứng cứ của bọn họ không đủ nên mới thả anh không?"
Trần Xuân Độ hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu. Về chuyện anh được thả, anh cũng không nói cụ thể cho Lê Kim Huyên... Anh sợ Lê Kim Huyên lo lắng... Bởi vì những manh mối đó đều do Lạc Quán Trung nhắm vào anh... Sợ rằng... về sau phiền phức của anh sẽ càng nhiều hơn...
Trong đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên hiện vẻ phức tạp và rối loạn, chần chờ hồi lâu... Dường như lời nói của cô nghẹn trong cổ họng... muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
"Ngày đó... tôi nhìn thấy Trương Tử Lan..." Sau khi do dự, rốt cuộc Lê Kim Huyên cũng nói ra câu nói chôn giấu sâu trong lòng khiến cô rất khó chịu kia.
Nghe vậy, Trần Xuân Độ nhất thời ngây người... Qua một lúc lâu anh mới hỏi: "Trương Tử Lan là ai?"
"Người trợ lý đã từng gặp ở khách sạn Vạn Quốc." Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ nói.
"Anh và Trương Tử Lan đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta lại làm chứng tố anh?" Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ chăm chú.
Trần Xuân Độ thừ người, trầm mặc một lúc.
Hồi lâu sau anh mới nhún vai bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, anh cũng không biết."
"Vậy anh..." Lê Kim Huyên nhíu chặt chân mày, vẫn không nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Đột nhiên Trần Xuân Độ đưa tay ra kéo lấy cô ôm vào lòng.
"Anh làm gì thế..." Lê Kim Huyên giãy dụa theo bản năng, cô ngửi được mùi rượu trên người Trần Xuân Độ, thoáng chốc hiểu ra người này đang say rượu nên mất đi lý trí!
Nhưng mặc kệ giãy dụa thế nào, Lê Kim Huyên đều không làm nên chuyện gì cả... Dần dần, động tác giãy giụa của nữ thần tổng giám đốc yếu đi, không còn mãnh liệt như trước nữa...
Hai người thân mật hồi lâu... Hai mươi phút sau, Lê Kim Huyên thở không nổi mới dùng sức tránh khỏi Trần Xuân Độ, mái tóc dài của cô rối bời, khuôn mặt xinh đẹp trở nên mê say... Vừa nãy ở dưới lầu cô cũng uống vài ly rượu vang... Lúc này, người vốn có tửu lượng không tốt như cô giống như càng say hơn... Giờ đây, đại não nữ thần trống rỗng... đánh mất năng lực suy nghĩ cơ bản... Thân thể chỉ hành động theo bản năng...
Trần Xuân Độ ôm cô thật chặt, ngửi mùi hương dễ chịu trên người cô. Trong khoảnh khắc này, dường như toàn thế giới đều ở trong ngực của anh... Vì người phụ nữ này, anh có thể buông bỏ toàn bộ thế giới.
"Anh ra ngoài đi... tôi muốn đi ngủ!" Hơn nửa ngày Lê Kim Huyên mới tỉnh táo lại, cô cũng bắt đầu bình tĩnh, cất lời đuổi Trần Xuân Độ bảo anh ra ngoài.
Trần Xuân Độ vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, lại muốn tiến tới hôn môi một phen.
Lê Kim Huyên hung hăng đẩy anh ra: "Anh càn rỡ! Tôi là cấp trên của anh! Nếu như anh còn dám suồng sã, tôi sẽ không tha cho anh! Mau ra ngoài cho tôi!"