Chàng Rể Phế Vật

Chương 252: Chương 252: Bắt gặp!




Lê Kim Huyên không thể tin được, Trần Xuân Độ không những không rời khỏi khách sạn, mà còn đặt một phòng đơn sang trọng?!

Làm sao có thể!

Đây là tin gây sốc nhất đối với cô!

Lê Kim Huyên sững sờ, nhìn cô gái ở quầy lễ tân, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên tỏ vẻ rối bù, trong lòng kinh ngạc chấn động!

“Cô có chắc là anh ta không?” Lê Kim Huyên hỏi.

Nhân viên lễ tân gật đầu: “Vừa rồi tôi còn nhìn thấy anh ấy đứng sau lưng cô, chắc chắn tôi không nhìn nhầm.”

Lê Kim Huyên ngây người đứng ở đó, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ mông lung... Cô không hiểu Trần Xuân Độ làm sao có thể... Phòng đơn hạng sang... Với tài chính của anh chắc chắn không thể!

Sau khi Lê Kim Huyên định thần lại, cô đột nhiên giẫm giày cao gót cộp cộp đi về phía hành lang.

Cô tức giận đùng đùng bước tới trước cửa phòng Trần Xuân Độ, đập mạnh vào cửa.

Lúc này cô như đứng trên đống lửa nằm ngồi không yên, rất cần Trần Xuân Độ giải đáp thắc mắc trong lòng mình và muốn có câu trả lời thích đáng!

Lúc đầu Lê Kim Huyên muốn làm cho Trần Xuân Độ phải khó coi, nhưng cô không nghĩ ra chỉ một hành động của anh lại khiến mình khó hiểu đến vậy!

Cô đập mạnh vào cửa hồi lâu cho đến khi lòng bàn tay mảnh mai trắng như ngọc kia đỏ ửng lên, cánh cửa mới mở he hé một chút và Trần Xuân Độ ló đầu ra.

“Tổng Giám đốc Lê... có chuyện gì vậy, vội vàng như thế...” Trần Xuân Độ lười biếng nói.

Lê Kim Huyên đẩy anh ra, xông thẳng vào phòng và hỏi: “Anh lấy đâu ra tiền để đặt căn phòng này?”

Anh sững sỡ, khóe miệng cong lên: “Tổng Giám đốc Lê... hay là em đoán xem anh lấy tiền ở đâu ra.”

“Đồ thần kinh!” Lê Kim Huyên hơi sửng sốt một lát, khuôn mặt xinh đẹp bỗng lạnh lùng.

Trần Xuân Độ xoa xoa tay, cười nói: “Tổng Giám đốc Lê, em quan tâm cấp dưới quá nhỉ?”

Lê Kim Huyên vừa định giải thích, đột nhiên ánh mắt của cô nhìn vào thân trên của anh, khuôn mặt xinh đẹp cứng đơ ra, thoáng chốc ửng hồng, rồi nóng bừng hết cả lên!

Trần Xuân Độ sững sờ, cúi thấp đầu xuống nhìn, rồi mỉm cười giải thích “Tổng Giám đốc Lê, là em muốn xông vào đây đấy, không liên quan gì đến anh...”

“Lưu manh!” Lê Kim Huyên nghiến răng, rít qua kẽ răng hai từ.

Anh chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn, trên cổ còn vắt một chiếc khăn tắm, nửa trên trần trụi, có thể nhìn thấy bằng mắt thường hơi nước đang từ từ bốc lên từ người anh.

Lê Kim Huyên đã được gia đình giáo dục rất tốt, sau khi nhìn thấy thân trên trần trụi của Trần Xuân Độ, mặt cô đỏ ửng như trái táo.

Khuôn mặt xinh xắn muốn xịt máu!

Không chỉ vậy, Trần Xuân Độ nói không sai, là do cô muốn xông vào đây!

Lê Kim Huyên ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn anh, ánh mắt lạnh băng như muốn chém người ta ngàn lần!

Nhưng ngay sau đó, khi Lê Kim Huyên nhìn lại thân trên của Trần Xuân Độ, trong đôi mắt đẹp ấy hiện lên sự kinh ngạc và thảng thốt!

Thân hình của anh quá lực lưỡng.. Cô chưa từng thấy người nào to khỏe như vậy!

Thân người không một chút mỡ thừa, tất cả đều là từng thớ cơ bắp cuồn cuộn, từng đường nét trên cơ thể đều ẩn chứa vẻ đẹp cuồng bạo... Mỗi cơ bắp đều ẩn chứa sức mạnh bùng nổ!

Cơ bắp của Trần Xuân Độ không quá phát triển và phồng lên... nhưng mỗi cơ bắp đều ẩn chứa một vẻ đẹp rất kỳ lạ, dễ chịu hơn nhiều so với những người cuồng thể hình!

Nhưng điều khiến Lê Kim Huyên thực sự bị sốc là cơ thể Trần Xuân Độ với vô số vết sẹo!

Lúc này, những vết thương của anh đã hoàn toàn lộ ra trước mắt cô!

Đôi môi đỏ mọng của cô mở to ra, nhìn chằm chằm từng vết sẹo trên người anh, há hốc miệng sững sờ!

Trên người Trần Xuân Độ có quá nhiều vết sẹo... không thể đếm hết được! Những vết sẹo uốn lượn và bám chặt vào cơ thể của anh, thật đáng kinh ngạc! Vô cùng đáng sợ!

Vết thương cũ và mới chồng chất lên nhau... nhìn không rõ, đếm không hết Trần Xuân Độ có bao nhiêu vết sẹo trên người!

Lê Kim Huyên vươn bàn tay ngần nà đang run rẩy ra, lấy hết can đảm chạm vào cánh tay của anh.

Trên cánh tay của Trần Xuân Độ, từ bả vai đến cổ tay, có một vết sẹo rất lớn trông thật đáng sợ!

Anh bình thản liếc mắt nhìn cô, nhưng ánh mắt đã phản bội điều anh đang cất giấu trong lòng... Vết sẹo này có là do năm đó trong một lần anh bảo vệ một nhân vật có tầm cỡ thì bị khoảng chục tên tội phạm tấn công cùng lúc... Để bảo vệ sự an toàn cho người đó, cánh tay của anh bị con dao xoẹt ngang tạo thành một vết sẹo không thể tưởng tượng nổi!

Trần Xuân Độ vẫn còn nhớ... lúc đó da thịt bị róc ra... đòn tấn công của đám người đó quá dã man, máu thịt bị chém tơi bời, xương cốt rã rời!

Thậm chí lúc đó phẫu thuật còn không có thuốc tê, anh phải tiến hành ca phẫu thuật trong điều kiện không có thuốc tê, thật ngoài sức tưởng tượng, khiến ai nấy đều kinh ngạc!

“Đây là… chuyện gì đã xảy ra vậy?” Lúc này Lê Kim Huyên mới biết rằng trên thân thể của người đàn ông suốt ngày cười nói với cô lại có vô số vết sẹo không tài nào đếm xuể!

Lê Kim Huyên nhẹ nhàng hỏi, giọng nói run rẩy... Làm sao một người làm thuê bình thường nhập cư bình thường thậm chí phải ở rể lại có những vết thương như vậy!

Mỗi vết sẹo đều tượng trưng cho việc đã từng đối đầu với thần chết!

Bàn tay nõn nà của Lê Kim Huyên vuốt ve bộ ngực rắn chắc... Vẻ mặt của anh bình tĩnh... Nhưng trái tim của cô lại run rẩy không thôi!

Nếu cô không xông vào... làm sao có thể nhìn thấy những thứ này!

“Nói cho tôi biết… những vết sẹo này từ đâu mà có!” Trong lời nói của Lê Kim Huyên đột nhiên có vài phần mạnh mẽ khiến người ta không thể trốn tránh!

“Trước đây từng ở trong một đám xã hội đen… ngày nào cũng cầm dao chặt chém… vì vậy mà có những thứ này.” Trần Xuân Độ thờ ơ nói, như thể vết sẹo trên người không đáng để nhắc tới.

Nhưng giờ phút này ngay cả kẻ ngốc nghếch cũng biết từng vết sẹo để lại trên cơ thể Trần Xuân Độ đau đớn như thế nào!

“Không còn sớm nữa, cô nam quả nữ rất dễ bị người khác hiểu lầm.” Trần Xuân Độ bỗng cất lời, nhân lúc Lê Kim Huyên đang sững sờ, anh đã đẩy cô ra khỏi phòng.

Còn anh trở về phòng, nhìn bản thân mình trong gương, lướt qua vết sẹo, tự cười nhạo bản thân.

Thực ra... những vết sẹo trên người anh làm sao chỉ là do con dao làm bếp gây ra được... khẩu m4 bắn qua ở cự ly gần... mảnh đạn cối bắn... tiếng gầm của cơn mưa đạn vang lên làm cho anh trở thành một người bằng thép!

Không ngoa khi nói rằng những thương tích Trần Xuân Độ đã phải chịu đựng nhiều hơn tất cả những vết thương cô từng nhìn thấy!

Và mỗi vết sẹo đều nói lên sự hỗn loạn mà Trần Xuân Độ đã trải qua, vùng đất bị chiến tranh xâm lược!

Lê Kim Huyên bị anh đẩy mạnh ra khỏi phòng, ngẩn người nhìn trong phòng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng.

Cô giận dữ dậm chân, nhưng chẳng làm gì được anh nên đành quay người trở về phòng.

…………

Đêm khuya, thành phố T.

Trong một ngôi nhà nhỏ, một cấp dưới cung kính bước tới trước căn phòng và nói với người đang ở bên trong: “Trạm trưởng Lý, Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đã đến Yên Kinh.”

Sau khi cửa được mở ra, trạm trưởng Lý đứng ở cửa phòng, nhìn thuộc hạ của mình, ánh mắt thâm thúy vô tận: “Bọn họ tới Yên Kinh làm gì?”

“Đại hội đổ thạch ở Yên Kinh sắp bắt đầu. Là một trong những tập đoàn trang sức hàng đầu, Lê Thị sẽ không bao giờ bỏ lỡ, có thể bọn họ đã đi tham gia...” Thuộc hạ ngập ngừng rồi nói: “Trạm trưởng Lý, hình như anh ta không quan tâm đến nhà họ Trương và nhà họ Đỗ.”

“Trước tiên hãy xem tình hình ra sao đã, với tính cách của anh ta thì rất ít khi buông thả không quan tâm... cho dù anh ta thực sự làm như vậy thì chúng ta sẽ ra tay.”

“Vâng.”

Thuộc hạ xoay người vội vàng rời đi, còn trạm trưởng Lý chậm rãi quay người đứng ở bên cửa sổ, ngắm nhìn thành phố T chìm trong đêm tối và ánh trăng sáng rọi, lẩm bẩm nói: “Anh sẽ làm gì đây... chẳng lẽ thực sự sẽ khoanh tay đứng nhìn ư? ”

...

Sáng ngày hôm sau, Trần Xuân Độ dậy thật sớm, anh chạy hai mươi vòng quanh khu đất gần khách sạn để làm nóng người, lại chống đẩy một lúc hai trăm năm mươi cái, mồ hôi tuôn ra khắp người.

Sau khi Trần Xuân Độ làm nóng người, anh đứng ở trước cửa phòng Lê Kim Huyên, vừa định đánh thức cô dậy thì không ngờ, cửa phòng riêng của Lê Kim Huyên đột nhiên mở ra và nhìn thấy xuất hiện ở cửa phòng.

Bỗng nhiên bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí hơi xấu hổ.

Cũng may là Trần Xuân Độ phản ứng nhanh, cười tủm tỉm nói: “TổngGiám đốc Lê, anh đang tính gọi em thức dậy.”

Khuôn mặt thanh tú của Lê Kim Huyên lạnh lùng, chẳng tươi cười nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi không cần anh gọi.”

Cô vừa nói dứt lời thì đẩy anh ra, đi tới trước cửa phòng của Tô Loan Loan, ngay lúc này phòng của cô ta đột nhiên mở ra.

Tô Loan Loan đang đứng ở cửa, quần áo chỉn chu tươm tất, rõ ràng cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai người đã lọt hết vào tai cô ta.

“Tô Loan Loan, cô rành nơi này không?” Lê Kim Huyên hỏi.

Tô Loan Loan gật đầu: “Tôi từng là thành viên của đội đặc nhiệm Yên Kinh... quá quen thuộc với nơi này rồi.”

“Vậy cô lái xe đi, chúng ta đến chi nhánh của tập đoàn Lê Thị ở Yên Kinh.” Lê Kim Huyên nói một cách từ tốn, rồi ba người bước ra khỏi khách sạn.

Mà lúc này, cô gái đứng ở quầy lễ tân vô cùng kính cẩn, sau sự việc tối hôm qua, cái nhìn của cô ta về Trần Xuân Độ đột nhiên thay đổi... không bao giờ dám coi thường những nhân vật ăn mặc khác người nữa.

Nếu đêm qua anh cầm thẻ đen và tìm đến phòng Tổng Giám đốc... thì lúc này cô ta đã phải thu dọn hành lý chuẩn bị cuốn xéo rồi!

Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cô lễ tân không khỏi toát hết mồ hôi lạnh, khách sạn cao cấp rất chú trọng khâu phục vụ, với thái độ của cô ta, nhất định không thể ở lại đây.

Sau khi đi ra khỏi khách sạn, Lê Kim Huyên gọi xe taxi, Tô Loan Loan hỏi: “Tổng Giám đốc Lê, thông báo cho phía chi nhánh công ty đến đón không phải tốt hơn sao?”

“Lần này tôi đi công tác phía chi nhánh không hề hay biết. Tôi đã bảo Lâm Trinh Tuyết chặn nguồn tin lại.” Cô giải thích.

Tô Loan Loan sửng sốt, còn Trần Xuân Độ không phản ứng kịp thì hỏi: “Tại sao phải chặn nguồn tin lại không cho chi nhánh biết.”

“Ngu ngốc.” Lê Kim Huyên khinh thường liếc nhìn anh.

Tô Loan Loan ở một bên im lặng... Lúc này cô ta có hơi chút bối rối, kỹ năng diễn xuất của Trần Xuân Độ quá giỏi, còn không biết lúc nãy có phải là anh đang giả vờ hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.