Chàng Rể Phế Vật

Chương 471: Chương 471: Bí mật nhà họ ngọc!




Đêm khuya, ánh đèn hai bên đường mờ ảo đổ bóng lớn xuống con đường, nhưng sau khi những chiếc xe này xuất hiện từ đằng xa, nhiệt độ trong không khí như đột ngột giảm xuống!

“Vù vù vù!”

Khi những chiếc xe này phóng vụt qua, đi ngang qua những cột đèn đường, những ánh đèn mờ ảo chợt vụt tắt, bóng tối bao trùm lên mọi thứ khiến người ta cảm nhận được một nỗi bất an mãnh liệt.

Những chiếc xe này dường như đến từ địa ngục, nuốt trọn lấy ánh sáng, khiến cả thành phố chìm trong bóng đêm!

Ở giữa những chiếc xe này là một chiếc Maybach đang được bao bọc bởi những chiếc xe màu đen, bên trong xe là không gian lớn xa xỉ đã được cải tạo lại, Kinh ngồi thoải mái trên một chiếc sofa da tê giác đỉnh cấp, nhìn màn hình điện tử siêu lớn trước mặt, trong tay là một điếu xì gà, ánh mắt sâu thẳm.

Bên cạnh là một cô hầu gái đang cẩn thận lấy ra một hộp diêm cao cấp, nhận điếu xì gà Cuba từ trong tay Kinh, cẩn thận cắt nó bằng kéo, rồi châm một que diêm, nhẹ nhàng xoay vòng điếu xì gà để châm lửa.

Chẳng mấy chốc, không gian trong xe được bao phủ bởi một mùi hương êm dịu lạ thường, cô hầu gái kia dâng điếu xì gà trong tay cho Kinh, cúi đầu thấp giọng nói: “Đại nhân, xin mời dùng.”

Kinh nhận lấy điếu xì gà, chậm rãi hút một hơi, nhả ra một hơi khói, nhắm mắt lại thưởng thức một lúc rồi đột nhiên nói: “Thượng Khả, không đủ kinh nghiệm, tối nay luyện tập lại năm mươi lần việc châm lửa từ đầu đến cuối.”

“Vâng.”

Cơ thể cô hầu gái kia khẽ run rẩy, trong lòng thầm nói, may là mới chỉ có năm mươi lần, chỉ là tối nay không thể nghỉ ngơi nữa rồi, cũng không phải hình phạt quá quá đáng…

“Đại nhân, sắp đến rồi.”

Một tên đàn em ngồi ở ghế trên quay đầu xuống nói.

Kinh chậm rãi quay sang, nhìn bên ngoài cửa sổ của chiếc xe Maybach đã được cải tạo lại, ở nơi xa có một khách sạn, ban đàu chỉ mới thấy được lờ mờ, giờ đây, Kinh thậm chí có thể thấy rõ những ngọn đèn sáng bên trong, những căn phòng còn sáng đèn.

Kinh nhếch miệng: “Hành động, nói với Hộ, bây giờ cậu ta muốn làm thế nào thì làm thế đó.”

“Rõ.”

Tên đàn em kia lấy điện thoại, rất nhanh, những chiếc xe xung quanh xe của Kinh đột nhiên tản đi, cả đoàn xe của Kinh chợt tăng tốc, động cơ của những chiếc xe gầm rú không ngừng, phóng như tia chớp về phía khách sạn kia! Trần Xuân Độ lại còn hơn như vậy, vốn có nguyên tắc không ăn thì uổng phí, từ lúc bắt đầu Trần Xuân Độ đã ăn uống cùng Tô Loan Loan, quét sạch một loạt những món ăn tinh tế với tốc độ nhanh hơn vũ bão.

Chỉ là, điểm khác nhau giữa anh và Tô Loan Loan là, tay trái anh cầm một miếng thịt lợn quay, tay phải cầm một chiếc đùi vịt quay, rồi nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành với đôi mắt vừa ghen tuông vừa đố kị, liên tục gặm những miếng thịt đùi lớn, dường như chỉ có vậy mới có thể phát tiết được cơn giận trong lòng anh!

“Mẹ nó, đúng là đen đủi tám đời, người phụ nữ của mình lại uống rượu cùng người đàn ông khác, mẹ nó!” Trần Xuân Độ lẩm bẩm thầm chửi một câu.

Tô Loan Loan ở bên cạnh nhìn Trần Xuân Độ, thấy dáng vẻ u uất của Trần Xuân Độ, cô ta không khỏi mỉm cười rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn.

“Nói ra thì, công lao lớn nhất không thể tính là của tôi được.” Trương Bảo Thành đang say hơi men, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Trần Xuân Độ.

Lê Kim Huyên thuận theo ánh mắt của Trương Bảo Thành nhìn qua, lúc thấy ánh mắt của Trương Bảo Thành hướng về phía Trần Xuân Độ, sắc mặt cô lập tức trở nên không quá dễ nhìn.

Lê Kim Huyên “hừ” một tiếng, mà Trương Bảo Thành lại lắc lư đứng dậy, cầm ly sâm panh đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, ông ta đã say mèm, cười ngây ngốc với Trần Xuân Độ, nói: “Long, tôi kính cậu một ly.”

Ánh mắt Lê Kim Huyên sáng lên, hiển nhiên cô không ngờ tới Trương Bảo Thành đứng dậy, đi đến trước mặt Trần Xuân Độ là để kính rượu anh!

Trần Xuân Độ đặt đùi gà xuống, bàn tay đầy mỡ tùy tiện lau qua bằng khăn bông, tùy ý lấy một chai sâm panh còn chưa mở trên bàn, dùng miệng mở nút chai ra, chạm ly với Trương Bảo Thành, sau đó uống ừng ực mấy ngụm lớn, khiến Lê Kim Huyên và những người khác đều trở nên ngơ ngác!

“Thô lỗ, thô bỉ… mất mặt!” Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, những đường gân xanh hiện rõ ràng trên chiếc trán trắng mịn căng tròn của cô, hiển nhiên là động tác này của Trần Xuân Độ khiến cô cảm thấy rất mất mặt, nhất thời, tổng giám đốc nữ thần tức đến mức suýt nói hết những lời thậm tệ mà cô có thể nói ra được ra, dường như chỉ có như vậy mới khiến cơn giận của cô giảm bớt đôi chút!

Tô Loan Loan ngồi bên cạnh nhìn Lê Kim Huyên, sắc mặt có chút ngỡ ngàng, cô ta không biết tại sao Lê Kim Huyên lại nổi giận đến như vậy, cô ta cũng không biết, cơn giận mà Lê Kim Huyên không dễ gì đè nén xuống lại bị Trần Xuân Độ kích động một lần nữa!

Lê Kim Huyên vừa nghĩ đến thân phận là Long thật sự của Trần Xuân Độ thì gương mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ không thôi, hận không thể tìm một cái lỗ để lập tức chui xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.