Chàng Rể Phế Vật

Chương 362: Chương 362: Cải tử hồi sinh




Tiếng nói này vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt.

Ngay cả vị chuyên gia kia cũng hơi thay đổi sắc mặt.

Hiển nhiên, ông ta cũng không ngờ lại đột nhiên có một người nhảy ra phản bác lại ông ta.

Roạt!

Những ánh mắt nhìn về phía sau, đám người tự động tách ra một con đường, lộ ra Trần Xuân Độ đang bình tĩnh đứng ở phía sau.

Trần Xuân Độ đứng ở nơi đó, hai tay đút túi quần, trong miệng ngậm thuốc lá, mùi khói thuốc nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, khiến vị chuyên gia bậc nhất kia vô thức bịt miệng lại.

Mà sau khi những đặc công kia phát hiện là Trần Xuân Độ nói, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ lập tức trở nên phức tạp và nghiền ngẫm.

Chuyên gia bậc nhất thành phố T kia liếc mắt đánh giá Trần Xuân Độ, hừ lạnh nói: “Đã là người vùng vẫy trước cái chết rồi, từ tình trạng cơ thể của người bệnh cho thấy, căn bản không thích hợp phẫu thuật, ngay cả mấy chỗ miệng vết thương cũng đã bị nhiễm trùng sinh mủ, lấy đâu ra biện pháp?”

Bác sĩ kia lộ ra sắc mặt không vui, một đặc công bên cạnh vội vàng tiến lên cười nói: “Bác sĩ, ngài đừng so đo với anh ta, ngài nói đúng, ngài chỉ cần nghĩ biện pháp là được rồi, cứ giao anh ta cho tôi xử lý.”

Ánh mắt Trần Xuân Độ rơi lên trên người đặc công kia, đặc công kia không phải ai khác, mà chính là Bò Cạp hết lần này đến lần khác nói lời châm chọc lúc trước.

Trần Xuân Độ không thèm để ý đến ánh mắt hoài nghi của Bò Cạp và những đặc công xung quanh, đi đến trước mặt bác sĩ, thản nhiên lên tiếng: “Ông ta còn năm phút vàng, ông còn không trở lại làm chút gì đó, ông ta sắp trở thành người thực vật rồi.”

Trần Xuân Độ vừa nói ra lời này, lập tức khiến xung quanh kinh hãi, khiến đáy lòng mấy vị đặc công run lên bần bật, ánh mắt nghi ngờ không thôi!

“Im miệng, chuyên gia cũng không nói thế, ai cho anh tùy tiện nói bừa, rủa Trạm trưởng Lý của chúng tôi như vậy?” Ánh mắt Bò Cạp lạnh như băng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, vẻ mặt không tốt.

“Có sóng to gió lớn gì mà Trạm trưởng Lý chưa từng thấy? Chắc chắn ông ấy đã từng gặp phải loại chuyện này rồi, anh nguyền rủa Trạm trưởng Lý như vậy là có mục đích gì?”

“Đúng vậy, không ngờ người Trạm trưởng Lý tìm lại muốn Trạm trưởng Lý chết…” Đúng lúc này, từng vị từng vị đặc công mồm năm miệng mười lên tiếng, ánh mắt rơi lên trên người Trần Xuân Độ, vẻ mặt không chút thân thiện.

Mà chuyên gia bậc nhất kia cũng quét mắt nhìn Trần Xuân Độ, chậm rãi nói: “Tôi vẫn là lần đầu nghe thấy lời vừa rồi, hóa ra còn có thể phán đoán thời gian chuẩn xác như vậy, lúc trước tôi tham dự Tổ chức y học nước C, từng gặp vài tiền bối, cũng không có ai dám tùy tiện nói lời bịa đặt giống như cậu.”

Bác sĩ kia khinh thường quét nhìn xung quanh một lượt, để lại một câu ‘bịp bợm giang hồ’ rồi chậm rãi quay người đi vào trong phòng.

“Chuyên gia cũng đã nói vậy rồi, anh còn có mặt mũi ở lại đây?” Bò Cạp kia nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói.

Trần Xuân Độ nhìn sang Bò Cạp, thản nhiên nói: “Nể mặt Trạm trưởng Lý, không so đo với anh.”

Dường như Bò Cạp bị sự thản nhiên của Trần Xuân Độ chọc giận, bước ra một bước, dường như muốn đi về phía Trần Xuân Độ, châm chọc nói: “Xem ra anh rất hiểu biết, vậy sao anh không cứu Trạm trưởng Lý? Nếu không phải nể mặt Trạm trưởng Lý, anh cho rằng tôi sẽ cho anh tiến vào cánh cửa này?”

Bò Cạp căm tức nhìn Trần Xuân Độ, bỗng nhiên từ trên người anh ta bộc phát ra rét lạnh dày đặc.

Bò Cạp vừa mới chuẩn bị tìm Trần Xuân Độ tính sổ, lập tức bị mấy đặc công bên cạnh ngăn lại, khuyên Bò Cạp bớt giận.

Bò Cạp hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, nơi sâu trong ánh mắt lóe ra tia sáng khinh thường.

Sau một lúc lâu, cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, bác sĩ mặc áo blouse kia xuất hiện ở cửa, vẻ mặt nặng nề, không nhịn được lộ đầy thương tiếc.

“Bác sĩ, sao rồi?” Lực chú ý của những đặc công lập tức bị bác sĩ kia hấp dẫn.

Hai tay vị chuyên gia kia đút ở túi áo, lắc đầu: “Quá muộn rồi, nếu như cấp cứu sớm một bước, có lẽ còn có thể bảo vệ được… phần đầu của người bệnh từng chịu đòn nghiêm trọng, cho dù giữ được tính mạng, cũng biến thành người thực vật không có tri giác.” Bác sĩ kia thở dài nói.

“Bác sĩ, không còn cách nào khác sao?” Một đặc công trong đó hỏi.

“Cách gì tôi cũng đều thử rồi, ý thức của ông ấy vô cùng yếu ớt…” Vị chuyên gia kia nói rồi không nói thêm gì nữa… Trong không khí tràn ngập cảm giác bi thương.

Mà đúng lúc này, Trần Xuân Độ bước ra đi vào trong gian phòng.

“Anh muốn làm gì? Sao vậy, anh vẫn thật sự cho rằng bản lĩnh của anh có thể cao hơn chuyên gia sao?” Đúng lúc này, đột nhiên Bò Cạp lắc mình đến trước cửa phòng, ngăn cản Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ không đếm xỉa đến châm chọc của Bò Cạp, dứt khoát dời mắt về phía vị chuyên gia kia, bỗng nhiên hỏi ra: “Đã thử hết các biện pháp Tây y rồi, vậy Đông y thì sao?”

Bỗng nhiên giọng nói Trần Xuân Độ vang lên, quanh quẩn trong bầu không khí vốn yên tĩnh này, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.

Vị chuyên gia kia hơi sững sờ, lập tức tỉ mỉ quan sát Trần Xuân Độ, bối rối trừng to mắt, sau đó ngạc nhiên cười: “Ý của cậu là dùng mấy thứ bịp bợm sớm đã bị đào thải kia chữa bệnh? Cái thứ kia, đừng nói là chữa bệnh, cậu không đẩy nhanh cái chết của ông ta đã là tốt lắm rồi!”

Chuyên gia đánh giá Trần Xuân Độ, hỏi: “Cậu có chứng chỉ hành nghề y không?”

Trần Xuân Độ chậm rãi lắc đầu.

Thái độ vị chuyên gia kia càng lạnh nhạt hơn, nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường, ông ta không ngờ, chính mình nổi tiếng ở thành phố T là vậy, thế mà bị một tên còn không phải là bác sĩ múa rìu qua mắt thợ ngay trước mắt.

Trong giọng nói lạnh lẽo của chuyên gia nhiều thêm mấy phần giễu cợt: “Vậy cậu biết triệu chứng cụ thể của người bệnh bên trong không?”

Trần Xuân Độ lại lắc đầu, giải thích: “Tôi còn chưa xem kỹ…”

Trần Xuân Độ còn chưa nói xong đã bị vị chuyên gia kia không kiên nhẫn cắt ngang: “Được rồi được rồi, ngay cả triệu chứng cụ thể của người bệnh cậu cũng không rõ ràng, còn trưng ra dáng vẻ bịp bợm giang hồ với tôi… Cậu lừa người khác còn được, lại dám nói những lời này ở trước mặt tôi, cậu cũng tự tin thái quá rồi.”

Trần Xuân Độ khẽ sửng sốt, Bò Cạp ở bên cạnh nhìn về phía Trần Xuân Độ, nét mặt tràn đầy khinh thường, bổ sung: “Tôi đã nói mà, nếu không mời bác sĩ đến, chỉ sợ anh ta đã lừa dối tất cả chúng ta rồi.”

“Đông y? Sao vậy? Cậu muốn sắc thuốc cho ông ta uống à, chỉ sợ đến khi chờ được thuốc của cậu thì ông ta đã đi đời nhà ma rồi!” Chuyên gia bị lý luận của Trần Xuân Độ làm cho tức giận không nhẹ, gắt giọng với Trần Xuân Độ, ánh mắt nhìn anh cũng tràn đầy chán ghét.

Sau khi khẽ sửng sốt, vẻ mặt Trần Xuân Độ lập tức khôi phục lại bình thường, bất đắc dĩ nhìn vị chuyên gia kia nói: “Rốt cuộc phải làm thế nào ông mới bằng lòng cho tôi đi vào?”

Vị chuyên gia kia nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt tràn đầy chán ghét và châm chọc, lạnh lùng nói: “Cho cậu đi vào hại người à? Muốn đi vào, trước tiên đi thi lấy chứng chỉ hành nghề đã, một người còn không phải là bác sĩ, không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi!”

“Tư cách?” Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười bất đắc dĩ.

Tất nhiên anh không đăng ký chứng chỉ hành nghề y ở nước C rồi, bởi vì dựa vào thân phận hiện giờ của anh, đăng ký chứng chỉ hành nghề y sẽ rất dễ dàng để lại sơ hở… Anh đã sớm trở thành cấm kị ở nước C, nếu nước C phát hiện ra anh không thích hợp, rất có thể sẽ mang đến họa sát thân … thậm chí là họa diệt môn cho nhà họ Lê!

Nhưng tại nước ngoài, tại một số nơi có kỹ thuật chữa bệnh nghèo nàn lạc hậu ở Nam Phi… anh đã cứu sống biết bao nhiêu người yếu ớt đáng thương… Y thuật của anh, ngay cả mười Tổ chức Y tế hàng đầu thế giới nổi tiếng ở nước ngoài cũng phải tranh nhau mời anh làm cố vấn… Hiểu biết của anh về cơ thể con người đã vượt xa vô số chuyên gia bậc nhất ở nước ngoài…

Trải qua vô số khói lửa, mưa bom bão đạn, nếu như y thuật của Long Vương còn bị nghi ngờ… vậy không biết bao nhiêu quân lính dưới quyền anh phải chết rồi!

Nếu chuyên gia kia nói lời vừa rồi ở nước ngoài, không biết sẽ dẫn đến lửa giận của bao nhiêu thế lực!

Tư cách? Nếu Long Vương không có tư cách, vậy dưới gầm trời này còn có ai có tư cách?

Chỉ sợ những chuyên gia phẫu thuật bậc nhất nước ngoài đó… đều sẽ xấu hổ, không dám thừa nhận y thuật của mình có thể so được với Long Vương!

Sau khi bất đắc dĩ cười một tiếng, Trần Xuân Độ nhìn chuyên gia kia, nụ cười tràn đầy vẻ không biết phải làm sao “Rốt cuộc phải như thế nào ông mới bằng lòng tránh ra?”

Chuyên gia kia dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Trần Xuân Độ: “Tôi không thể cho cậu làm loạn hại người…” Sau khi chuyên gia kia nói xong, lại quay đầu nhìn sang những đặc công đó, chau mày: “Các cậu còn không mau đuổi cậu ta ra khỏi nơi này, còn chờ cái gì nữa?”

“Nghe hiểu không, người ta bảo anh cút đi, mẹ nó sao còn chưa cút?” Rõ ràng Bò Cạp kia không nhịn được nữa, bước ra, lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ chất vấn.

Mà bất chợt Trần Xuân Độ không nhìn Bò Cạp nữa, chuyển sang nhìn chằm chằm vị chuyên gia kia, chậm rãi gằn từng câu từng chữ: “Tôi khuyên ông tốt nhất để cho tôi đi vào… Nếu không, ông không gánh nổi hậu quả.”

Khi Trần Xuân Độ lên tiếng, bỗng nhiên từ trên người anh bộc phát ra một luồng khí thế vô hình, khiến cho sắc mặt chuyên gia kia cứng lại, kiêu ngạo lập tức tiêu tán hơn phân nửa.

Trong khoảnh khắc ánh mắt chuyên gia kia đối mặt với ánh mắt Trần Xuân Độ, lập tức cảm nhận được một luồng khí phách mạnh mẽ khác hẳn bình thường ở trên người anh… Giây phút đó, Trần Xuân Độ tựa như hóa thành một thanh kiếm sắc bén, một luồng khí phách mạnh mẽ muốn phóng lên tận trời!

Mà khi ánh mắt của ông ta đối mặt với ánh mắt Trần Xuân Độ, đáy lòng không nhịn được run rẩy… Ông ta rõ ràng cảm nhận thấy ánh mắt Trần Xuân Độ toát ra khí thế đẫm máu, khiến ông ta run sợ trong lòng.

Khí thế đẫm máu này rất đáng sợ, khiến chuyên gia kia lập tức sinh lòng khiếp sợ… Giây phút đó, khí phách không thể nói rõ trên người Trần Xuân Độ ẩn chứa ngang ngược không cho phép nghi ngờ… Ngay cả những đặc công ở đây, trong lòng cũng không thể nào sinh ra suy nghĩ chống cự lại!

Bọn họ căn bản không biết, Long Vương thống lĩnh Long Ngục đã sớm hình thành phong thái đại tướng… ánh mắt những đặc công ở đây nhìn Trần Xuân Độ trở nên thâm sâu kỳ lạ… giây phút này, dường như Trần Xuân Độ trở nên rất giống Trạm trưởng Lý của bọn họ… thậm chí bọn họ còn vô cùng hoài nghi, nếu Trần Xuân Độ ra lệnh, bọn họ sẽ không chút do dự mà chấp hành!

Trong lòng tên chuyên gia kia khiếp sợ, Trần Xuân Độ không phải đang thỉnh cầu thương lượng với ông ta… không thể nghi ngờ đây chính là một mệnh lệnh!

Nơi này hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ đặc công nào đứng ra nói chuyện, ánh mắt mọi người đều rơi lên trên người Trần Xuân Độ, ngay cả ánh mắt của Bò Cạp cũng không ngừng lấp lóe nhìn về phía Trần Xuân Độ, sắc mặt mang đầy kinh ngạc.

Chuyên gia kia cố nén run rẩy trong lòng, liếc mắt nhìn những đặc công kia, thấy những đặc công trước đó khí thế hùng hồn, bây giờ lại không ai giúp đỡ ông ta… khiến ông ta nhất thời sinh lòng hối hận, ở thời khắc mấu chốt, những đặc công này cũng không đáng tin cậy!

Chuyên gia kia điên cuồng nuốt nước miếng, ông ta không hề hoài nghi tính chân thực trong những lời Trần Xuân Độ mới nói vừa rồi.

Qua một lúc lâu, chuyên gia kia cố gắng giả bộ bình tĩnh, hừ lạnh nói: “Cậu có biện pháp thì thử một chút, trái lại tôi cũng muốn nhìn xem, cậu sử dụng mấy trò đó cứu người như thế nào!”

Mặc dù chuyên gia kia vẫn rất cứng miệng, nhưng cơ thể đã vô cùng thành thật mà tránh sang một bên, nhường lại cửa phòng.

Sau khi đi vào trong gian phòng, Trần Xuân Độ vừa nhìn đã thấy Trạm trưởng Lý nằm trên giường, giờ phút này trông ông ta vô cùng suy yếu, nếu như không phải Trần Xuân Độ nhạy bén cảm nhận được hô hấp yếu ớt của ông ta, thì sẽ rất dễ dàng nhận nhầm rằng ông ta đã trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo!

Đi đến bên cửa sổ, sau khi cau mày quan sát một lát, đột nhiên Trần Xuân Độ nhìn về phía hòm thuốc đặt trên tủ đầu giường bên cạnh.

Chuyên gia kia thấy Trần Xuân Độ ngay cả ống nghe cũng không dùng, chỉ nhìn lướt qua bằng mắt thường, nhếch miệng cười, càng lộ rõ vẻ khinh thường, vô cùng châm chọc.

Trần Xuân Độ mở hòm thuốc ra, sau khi tìm kiếm một lát, lấy những cây kim châm cứu dài nhỏ ở bên trong ra.

“Sao vậy, chẳng lẽ cậu cảm thấy thứ này có thể cứu được tính mạng ông ta…” Sau khi chuyên gia kia nhìn thấy Trần Xuân Độ lấy kim châm cứu ra, vẻ mặt càng thêm châm chọc, không chút nào che giấu chán ghét: “Bình thường châm cứu đều là dùng để điều dưỡng cơ thể, cậu là người đầu tiên tôi gặp muốn dùng châm cứu để cứu mạng người, ngay cả chút kiến thức ấy cũng không hiểu, lại còn muốn…” Chuyên gia kia nói được một nửa, đột nhiên hai tay Trần Xuân Độ cử động, mấy chiếc kim châm cứu hóa thành tàn ảnh màu vàng, bắn về phía Trạm trưởng Lý!

Nét mặt chuyên gia kia chợt cứng lại, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm tàn ảnh màu vàng, trên khuôn mặt khó nén được khiếp sợ mãnh liệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.