Lê Thần Yên chỉ liếc qua đồng xu, trong lòng đột nhiên dấy lên sóng ngầm dữ dội.
Đồng xu này mang đến sự bàng hoàng cho anh ta, vượt xa tất cả mọi thứ trước mắt!
Cái khắc trên đồng... đó là một con rồng sống động, tựa như đang sống!
Lê Thần Yên nhìn thấy đồng xu này, đầu óc nổ ầm một tiếng mọi thứ trống rỗng, bên tai văng vẳng một câu ‘thủ lĩnh của Long Tổ’ của Trần Xuân Độ!
Ánh mắt của Lê Thần Yên kinh hãi, trong lòng vô cùng kinh sợ, anh ta lẩm bẩm: “Chuyện này không thể nào... chuyện này không thể nào!”
Mắt của Lê Thần Yên nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Trần Xuân Độ, anh ta thế nào cũng không chấp nhận được, đây là thứ thuộc về Trần Xuân Độ!
Đồng xu này, không thuộc về Long Tổ trong truyền thuyết, nó chỉ thuộc về một vị kia của Long Tổ trong truyền thuyết thôi!
Tim của Lê Thần Yên đập điên cuồng, anh ta nheo mắt nhìn bóng dáng của Trần Xuân Độ, anh ta tâm trí như yêu, trong nháy mắt đoán được ý nghĩa của đồng xu này.
Trần Xuân Độ, đây là đang nói cho anh ta biết, thân phận của anh.
Thủ lĩnh của Long Tổ... chính là Long Vương!
Sắc mặt của Lê Thần Yên trắng bệch... Ban đầu anh ta không tin thân phận của Trần Xuân Độ, nhưng bây giờ, thân phận của Trần Xuân Độ sờ sờ ra đó, anh ta không tin cũng không được!
“Long Vương...” Giọng của Lê Thần Yên mang theo run rẩy, kinh hãi vô cùng!
“Long Vương là ai?” Một số thủ hạ bên cạnh Lê Thần Yên thay đổi sắc mặt, đưa nhìn nhìn nhau, đều không hiểu.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Lê Thần Yên kinh hãi sợ hãi như vậy... Lần đầu tiên sau khi biết thân phận của một người đàn ông thì kinh hãi như vậy!
Những tên thủ hạ này chưa từng thấy sự đời, tự nhiên không hiểu, hai chữ Long Vương này, đủ khiến cả thế giới này phải run rẩy!
Không biết bao nhiêu quân phiệt quốc tế, thế lực siêu cấp bởi vì hai chữ này, trong một đêm diệt vong... Ngay cả thế giới ngầm của phương Tây, đều vì vậy mà trao đảo trời đất!
Mà Lê Thần Yên chính bởi vì biết Long Vương đại biểu cho cái gì, mới run rẩy sợ hãi như vậy!
“Lập tức rời khỏi, chuẩn bị máy bay tư nhân, trở về Yên Kinh!”
Lê Thần Yên xoay người, không chút do dự mà mở miệng quát.
Anh ta so với bất kỳ ai thậm chí cả em trai anh ta còn hiểu Long Vương hơn... Trước kia từng có một vị nhân vật lớn điều tra Long Vương, đã nói rất nhiều chuyện liên quan đến Long Vương với anh ta... cho nên anh ta mới biết rõ thực lực khủng khiếp của Long Vương!
“Rõ.” Tên thủ hạ đó đáp, mà đằng sau của Lê Thần Yên, lại truyền đến tiếng quát lớn tựa như sấm của Trần Xuân Độ: “Lê Thần Yên, anh chạy thoát được sao!”
Cơ thể Lê Thần Yên run rẩy quay đầu, hai mắt bỗng co rút lại!
Cái đập vào mắt... là một cảnh vô cùng tanh tưởi! Khiến anh ta sởn tóc gáy! Không mất bao lâu, Trần Xuân Độ đã đứng ở trong vũng máu, mấy tên vệ sĩ còn sót lại, run bần bật quỳ trên đất, mặt trắng như tờ giấy, sắc mặt tái nhợt.
Lê Thần Yên hai mắt co rút dữ dội, chấn động trong lòng... Những thủ hạ này của anh ta, đều là đặc công hàng đầu, kết quả ở trong tay Trần Xuân Độ, còn không cầm cự được quá một phút!
Loại thực lực này, hoàn toàn có thể tung hoành ở nước C rồi!
“Thật sự là Long Vương...” Lê Thần Yên lẩm bẩm, người có thể miểu sát được đặc công hàng đầu, ngoài Long Vương ra, còn có thể có ai nữa!
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn Lê Thần Yên, trong đôi mắt lạnh lẽo vụt qua tia trào phúng!
Nội tâm Lê Thần Yên run rẩy, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác nguy cơ sinh tử một cách mãnh liệt!
Lê Thần Yên không hề do dự, xoay người liều mạng chạy vào trong khách sạn!
“Cản anh ta lại cho tôi!” Giọng của Lê Thần Yên vang vọng ở trong đại sảnh khách sạn, mấy tên thủ hạ bên cạnh anh ta ở lại, nghe thấy mệnh lệnh của Lê Thần Yên, trong mắt vụt qua tia lăng lệ và quyết tuyệt!
Nguyên nhân bọn họ có thể trở thành thủ hạ trung thành nhất của Lê Thần Yên là vì vốn dĩ bọn họ mắc tội nặng, vốn là người phải chết, là Lê Thần Yên đã cứu bọn họ, cho người nhà của bọn họ sống một cuộc sống sung túc vui vẻ... Từ đó bọn họ đã thề, nguyện vì cậu cả của nhà họ Lê này, thịt nát xương tan!
Lê Thần Yên rảo bước chạy về phía phòng bao, sắc mặt của anh ta vô cùng trắng bệch, trong đầu của anh ta vụt qua vô số hình ảnh... Những hình ảnh đó là hàng loạt hành vi trước kia anh ta đã làm với Trần Xuân Độ! Khiến anh ta hối hận vô cùng!
Lê Thần Yên mở bàn tay ra, trong tay bóp đồng xu đó, khiến nội tâm của anh ta run rẩy... sắc mặt khó coi xanh lè!
Anh ta cuối cùng cũng hiểu Trần Xuân Độ tại sao căn bản không sợ anh ta rồi! Đó chính là sự tồn tại khiến vô số khu vực và thế lực đỉnh cấp ở nước ngoài đều phải cúi đầu xưng thần... Đây là người đàn ông đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp!
Anh ta nghĩ đến ánh mắt mà Trần Xuân Độ nhìn anh ta... Anh ta nghĩ đến thần sắc và nụ cười thâm sâu của Trần Xuân Độ, khiến anh ta càng cảm thấy toàn thân rét lạnh!
Anh ta vậy mà ở trước mặt Long Vương châm chọc không chút kiêng kỵ... Anh ta vậy mà còn dám chạm vào người phụ nữ của Long Vương... Anh ta ở dưới mí mắt của Long Vương, sống đến bây giờ, đã là may mắn của anh ta!
Anh ta cuối cùng cũng hiểu, chẳng qua là Long Vương lười giết anh ta... Mà lúc sẩm tối, khi anh ta chĩa nòng súng vào đầu của Lê Kim Huyên thì đã xác định sẵn kết cục hiện nay!
Long Vương nổi giận... xác chất ngàn dặm!
Lê Thần Yên càng nghĩ càng kinh sợ, tốc độ bước chân càng lúc càng nhanh, về sau thậm chí điên cuồng lao đi!
Lê Thần Yên bây giờ chỉ muốn lập tức trở về Yên Kinh, gia tộc ở Yên Kinh san sát, nhà họ Lê nhà to nghiệp lớn, chỉ có ở đó, mới có thể cho anh ta một chút cảm giác an toàn!
Không có người có thể ngờ, Lê Thần Yên tự tin từ Yên Kinh đến đây, mang theo chí lớn thống nhất lại thành phố T, còn định chinh phục nơi này... lại có một ngày, nhếch nhác chạy trốn như chó nhà có tang!
Đường đường Lê Thần Yên, tuổi trẻ đã là phó bộ trưởng nhận được sự coi trọng cả rất nhiều người, ngay cả địa vị ở nhà họ Lê cũng không ngừng nâng cao, người của nhà họ Lê, đem tất cả hy vọng đặt lên người Lê Thần Yên, cứ tiếp tục như vậy, Lê Thần Yên sẽ có một ngày trở thành gia chủ trẻ tuổi nhất của nhà họ Lê.
Mà bây giờ... chính Lê Thần Yên cũng sẽ không ngờ, anh ta phong xuân đắc ý, nhận được sự sùng bái kính ngưỡng của vô số người, mà một kẻ ở trể, anh ta lúc đầu không để vào trong mắt.
Nhưng ai ngờ kẻ ở rể này vô cùng khó xử lý, dăm ba lần Lê Thần Yên đều không thể làm gì được anh, khiến anh ta vô cùng bực tức.
Nhưng bây giờ, Lê Thần Yên cuối cùng cũng biết thân phận của kẻ ở rể này, đâu phải là một kẻ ăn bám ti tiện, thân phận của người này, bản thân nghĩ vỡ đầu cũng không có ngờ tới!
Lai lịch của anh quá lớn rồi... Nếu như những nhân vật đỉnh cấp của thành phố T biết Long Vương ở đây, đoán chắc sẽ bị dọa cho không ngủ được!
Đây căn bản chính là một con hung dữ tuyệt thế đang nằm nghiêng ngủ trên giường!
“Phằng phằng phằng!”
Khẩu súng trong tay Trần Xuân Độ phằng phằng xé toạc hư không, mấy vệ sĩ cuối cùng quỳ xuống xin tha đã ngã trong vũng máu.
Ở cửa khách sạn, rơi vào khoảng lặng.
Trần Xuân Độ liếc nhìn, ánh mắt rơi vào người của mấy tên thủ vệ cản ở cửa khách sạn.
“Người cản tôi, chết...” Trần Xuân Độ bình tĩnh mở miệng, cất bước đi về phía mấy người đó.
Mà trong mắt của mấy người đó lộ ra tia quyết tuyệt, lập tức rút từng khẩu súng từ thắt lưng, bắn về phía Trần Xuân Độ.
Một chuỗi tiếng súng inh tai càng khủng khiếp hơn lúc trước, ngọn lửa đan xen, lao về phía Trần Xuân Độ!
Thần sắc của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, con dao Long Nha trong tay phi nhanh chém tới, ngăn cản tất cả ngọn lửa!
“Chút bản lĩnh này, còn muốn cản tôi?” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng điệu mang theo sự khinh thường!
Một giây sau, Trần Xuân Độ cất bước, thân pháp bạo động, tránh được vô số ngọn lửa! Xuất hiện ở trước mặt mấy người này!
“Không!”
Một tên thủ hạ trong đó, điên cuồng nổ súng, nổ súng như điên!
Nhưng căn bản không có ích gì! Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh! Khiến bọn họ căn bản không phản ứng kịp!
“Phụt!”
Một ánh sáng lóe lên, Trần Xuân Độ thu con dao Long Nha lại, mà mấy người kia, trợn to hai mắt, cổ của bọn họ xuất hiện một vết máu!
Trần Xuân Độ đi qua bọn họ, mấy người rầm một cái bỗng ngã ra đất, máu tươi trào ra, đầu lăn lông lốc, trở thành từng cỗ thi thể không đầu!
...
Trong phòng bao, Lê Thần Yên xông vào phòng bao, lôi nữ thư ký xinh đẹp trốn ở trong chăn run bần bật ra ngoài
“Anh làm cái gì?” Lông mày của nữ thư ký xinh đẹp nhíu chặt, cô ta trốn ở trong chăn trên dưới trống không, lúc này không có mảnh vải che thân.
Mà Lê Thần Yên liều mạng lôi khiến cô ta phát đau, cổ tay trắng nõn đã tìm bỏ một mảng!
“Chạy mau!” Thần sắc của Lê Thần Yên lo lắng, đanh giọng quát.
Nữ thư ký nhìn thấy bộ dạng khẩn trương lo lắng của Lê Thần Yên, mặt mày đanh lại, khí thế bỗng chốc mềm đi rất nhiều: “Vậy cũng đợi em mặc quần áo vào đã...”
“Không kịp rồi.” Lê Thần Yên như con kiến trên chảo nóng, lòng nóng như lửa đốt, anh ta rất rõ, những thân tín đó của anh ta tuy trung thành, nhưng luận thân thủ càng không bằng những đặc công hàng đầu đã trải qua huấn luyện kia, không cản được Long Vương quá lâu!
Long Vương rất có khả năng, đang trên đường đuổi đến phòng bao này.
“Ặc...” Nữ thư ký xinh đẹp quyến rũ đó nhìn thấy Lê Thần Yên lo lắng như vậy, mặt mày tràn ngập vẻ nghi hoặc không hiểu, cô ta không hiểu tại sao Lê Thần Yên lại khẩn trương như vậy... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Có những đặc công đó ở đây, còn sợ không lo được việc hay sao.
Hai người vừa đi đến cửa phòng bao, đột nhiên, bước chân của Lê Thần Yên khựng lại... Bởi vì, Trần Xuân Độ đã lặng lẽ đứng ở cửa phòng bao, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta.
Lê Thần Yên hít ngược một hơi khí lạnh, kéo nữ thư ký, không ngừng lùi lại đằng sau, trong lòng anh ta kêu lộp bộp một tiếng, mặt lộ vẻ tuyệt vọng!
“Anh chạy thoát được sao?” Sắc mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, rơi vào trong mắt của Lê Thần Yên, Trần Xuân Độ của lúc đó, như thần chết ma quỷ!
Đây không phải là sát thủ thích khách, đây là một người đàn ông có thể khiến cả nước ngoài chấn động, cống mạng cho anh!
“Trần... Long Vương... Chúng ta có lời gì có thể từ từ nói...” Trên mặt Lê Thần Yên cố nặn ra một nụ cười, run giọng nói.
“Từ từ nói?” Ánh mắt của Trần Xuân Độ đầy sự trào phúng: “Khi anh cầm súng chĩa vào đầu cô ấy, sao không có từ từ nói?”
Lê Thần Yên cả người run rẩy, anh ta lúc này đã sợ xanh mật rồi!
Nếu như anh ta lúc đầu biết thân phận của Trần Xuân Độ, chết cũng sẽ không đi tìm Trần Xuân Độ gây phiền phức!
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ sao có thể cho anh ta cơ hội hối hận chứ.
Lê Thần Yên lăn lộn trong quan trường, tự nhiên là kẻ thức thời, anh ta trong lòng run rẩy, rất rõ trước mắt chỉ có một cách... anh ta vẫn không quá nắm chắc.
Trần Xuân Độ nghịch con dao Long Nha trong tay, búng nhẹ, con dao Long Nha run lên, ong ong run rẩy trong hư không, tựa như có tiếng rồng ngâm kinh hãi truyền ra!
Tiếng rồng ngâm này truyền vào trong tai của Lê Thần Yên và nữ thư ký xinh đẹp đó, khiến trong lòng bọn họ sợ hãi tột cùng.
Sắc mặt của Lê Thần Yên trắng bệch như tuyết, trên mặt lộ ra vẻ khinh sợ mãnh liệt!
“Bụp!”
Đầu gối của Lê Thần Yên đập mạnh xuống đất, hai đầu gối, quỳ trên đất!