Chàng Rể Phế Vật

Chương 597: Chương 597: Cậu cả, xảy ra chuyện rồi




“Rầm!” Mặt đất sụt lún, cả người Richard lọt vào trong cái hố lớn trên mặt đất, bụi bay tứ tung.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng chín mươi chín, sắc mặt Lê Kim Huyên và thư ký đều tái xanh, ngẩn ra nhìn cái hố lớn bốc bụi cách hàng trăm mét... Hai người hoàn toàn trố mắt.

“Anh... anh giết người rồi?” Thư ký mặt mày trắng nhợt, giọng nói hoảng hốt hơi thay đổi.

Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Yên tâm, không chết được đâu...” Anh giẫm lên từng đường băng keo thẳng đứng đó, băng keo hãm lực lại, sức mạnh khổng lồ, cho dù tên Richard đó muốn chết thì cũng không chết được. Trần Xuân Độ cũng hoàn toàn không thể để hắn ta chết, anh chỉ cho hắn ta một lời cảnh cáo đến cuối đời cũng khó mà quên được, giết gà dọa khỉ, cho gia tộc Richard một lời răn đe.

Trong cái hố sâu rộng lớn ở năm trăm mét bên dưới, thành viên nối dõi đời thứ sáu của gia tộc Richard hộc máu, nằm trong cái hố bốn mặt hướng lên trời, hai mắt hắn ta mở lớn, bất tỉnh nhân sự! Ngay cả lúc ngất rồi mà hai mắt vẫn mở to, có thể thấy vào khoảnh khắc ngất đi, hắn ta đã chịu nỗi sợ hãi lớn thế nào.

Ở châu Âu cách hàng chục nghìn kilomet xa xôi, đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, lâu đài Richard.

Tầng thượng của tòa lâu đài cao hàng chục mét là một nhà thờ Cơ Đốc giáo rộng lớn. Hôm nay là ngày cúng lễ, mọi tín đồ trong gia tộc Richard lần lượt ngồi trước nhà thờ, lắng tai nghe lời cầu nguyện của linh mục.

Ở vị trí hàng đầu tiên của nhà thờ, con trai trưởng của gia tộc – Giles mặc một bộ vest chỉnh tề, bình tĩnh ngồi đó, hát bài hát nhẹ nhàng và tốt lành ca tụng Cơ Đốc giáo.

Cơ Đốc giáo là tín ngưỡng mà gia tộc Richard đã tôn thờ qua nhiều thế hệ, mỗi người đều tin thờ tự do, cũng là lời cầu nguyện của họ dành cho gia tộc.

Lúc này, đột nhiên một tên thuộc hạ vội vàng mở cánh cửa lớn của nhà thờ Cơ Đốc giáo, xông vào với vẻ mặt hoảng sợ.

Thời gian cầu nguyện yên tĩnh bị tên thuộc hạ này quấy rầy, con trai trưởng Giles chậm rãi mở mắt, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Tên thuộc hạ đó hoảng hốt chạy tới trước Giles, quỳ một chân xuống, nói: “Cậu cả, xảy ra chuyện rồi!”

Giles nheo mắt lại, như thể đang có dấu hiệu nổi giận. Nhưng linh mục lại mỉm cười gật đầu với anh ta, đang tỏ ý bảo anh ta đừng nổi giận, tất cả đều là mây trôi, ở trước mặt Chúa cần phải bình tĩnh.

Giles chậm rãi đặt cuốn kinh thánh trong tay xuống, lẩm bẩm: “Thiên đường là địa ngục, địa ngục là thiên đường...” Nói xong, anh ta từ từ khom lưng cúi đầu về phía tượng thánh giá của Chúa trên đại điện của nhà thờ, bày tỏ lòng tôn kính.

Lúc này, con trai trưởng của gia tộc Richard cũng đã hoàn toàn yên lặng và bình thản, như thể không tranh với đời.

“Có chuyện gì? Nói đi.” Giles chậm rãi hỏi.

Tên thuộc hạ mặt mày vô cùng căng thẳng, cẩn thận dè dặt báo cáo: “Richard... Richard ở nước C bị người ta đánh cho bị thương cấp chín, đang hấp hối.”

“Rầm!” Giles đập mạnh bàn, chiếc bàn cầu nguyện phía trước lập tức nứt toạc.

“Cậu nói cái gì?” Vẻ mặt Giles đột nhiên dữ tợn. Lúc này, anh ta không còn dáng vẻ bình tĩnh nữa, mặt biến sắc.

“Richard được lệnh đến nước C, lúc đàm phán với tập đoàn Lê thị thì bị Long Vương đánh bị thương nặng, giám định thương tật cấp chín, tàn phế suốt đời...” Giọng tên thuộc hạ run rẩy, báo cáo chi tiết sự việc.

Lúc này, con trai trưởng của gia tộc Richard, tín đồ ngoan đạo nhất của Cơ Đốc giáo đã hoàn toàn tức giận! Anh ta siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc. Giles nổi giận rồi, tất cả phong thái lịch lãm của anh ta, vẻ điềm đạm của tín đồ đều đã biến mất. Giờ đây anh ta chỉ còn lại cơn giận dữ mất kiểm soát.

Linh mục thấy thế thì chậm rãi đi tới, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Thế tử, mọi thứ đều có thiên đường địa ngục, cầu chúa phù hộ. Thế tử không nên giận dữ, phải giữ điềm tĩnh, bình thản... Thiên đường và địa ngục, sai một li thì đi một dặm...”

“Cút!” Giles nổi giận, mặt mày hung dữ, tung một cú đấm mạnh.

“Bộp.” Cú đấm giáng vào lồng ngực của linh mục, cả người linh mục bay đi.

Con trai trưởng của gia tộc Richard đã hoàn toàn nổi giận, cơn giận mất kiểm soát.

...

Chạng vạng, Trần Xuân Độ lái xe chở nữ thần tổng giám đốc về nhà.

Hôm nay Lê Duy Dương lại muốn uống rượu, nhưng bị vợ và con gái ra sức ngăn cản.

Thế nên Lê Duy Dương chỉ đành ăn cơm khô khan, do không uống rượu nên bữa cơm tối này ăn rất nhanh. Ăn xong, Lê Kim Huyên nói với Trần Xuân Độ: “Anh đi theo tôi.”

Nói xong, nữ thần tổng giám đốc xỏ đôi dép lê bằng bông, đi thẳng lên cầu thang.

Lê Kim Huyên đưa Trần Xuân Độ lên lầu.

Trần Xuân Độ được Lê Kim Huyên dẫn vào phòng sách, đóng cửa lại.

“Ngồi đi.” Lê Kim Huyên bảo Trần Xuân Độ ngồi xuống, sau đó cô cũng ngồi trên sofa trong phòng.

“Sao vậy?” Trần Xuân Độ cảm giác có gì đó không ổn, anh hỏi.

Lê Kim Huyên pha cho anh một tách trà xanh, điều này khiến Trần Xuân Độ vừa mừng vừa lo. Hương trà đậm đà phả ra, nữ thần tổng giám đốc thơm ngát ngồi bên cạnh, cuộc đời bỗng trở nên tươi đẹp.

“Anh có thể kể cho tôi việc về gia tộc Richard hôm nay không?” Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, hỏi.

Trần Xuân Độ ngập ngừng, anh biết Lê Kim Huyên chắc chắn sẽ hỏi việc này.

“Gia tộc Richard... Thực ra chỉ là một gia tộc nhỏ ở châu Âu thôi. Bình thường dựa vào đầu tư ngân hàng để kiếm sống, làm về mua bán vốn đầu tư.” Trần Xuân Độ chậm rãi giải thích, cuối cùng không nói hết, không giải thích hết chi tiết về gia tộc này, vì anh không muốn Lê Kim Huyên lo lắng.

Nghe lời giải thích của anh, Lê Kim Huyên sửng sốt, nói một cách ngờ vực: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Trần Xuân Độ gật đầu: “Đúng vậy... chỉ là một gia tộc nước ngoài mà thôi, không có gì đáng để ý, em yên tâm đi.”

“Ai sống ở nước ngoài một thời gian thì đều biết.” Trần Xuân Độ cười bổ sung, đánh tan nghi ngờ của Lê Kim Huyên.

Nhưng Lê Kim Huyên cau mày, cô cũng từng du học, sao cô chưa nghe nói bao giờ?

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên, nhìn chòng chọc vào anh, như thể muốn nhìn ra điều gì đó trong mắt anh. Nhưng vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào.

Tâm trạng của cô hơi phức tạp, yên tâm sao? Ngay cả đối thủ là ai cô còn không biết, sao mà yên tâm được? Huống hồ hôm nay, tên Richard đó như một tên điên, luôn mồm nói thế lực lớn mạnh của gia tộc Richard. Nhớ lại những vũ khí đáng sợ và kỳ quặc trên người hắn ta, Lê Kim Huyên nheo mắt lại. Nếu gia tộc có thế lực bình thường, có thể có được trang bị vũ khí đáng sợ và hiếm lạ như vậy sao? Những thứ này đều thể hiện sự bí ẩn của gia tộc Richard.

Trần Xuân Độ chậm rãi nhấp một ngụm trà xanh, thưởng thức vị trà do nữ thần pha cho, rất độc đáo, rất thơm.

“Không cần lo lắng, có anh ở đây, gia tộc Richard đó không dám làm gì em đâu. Huống chi đây là nước C, bọn họ chỉ là một thế lực nước ngoài, có thể gây ra sóng gió gì chứ?” Trần Xuân Độ bình tĩnh nói.

Trong lòng Lê Kim Huyên càng thêm lo lắng, cô lờ mờ cảm thấy... chắc chắn gia tộc đó không đơn giản. Thủ đoạn ngang ngược không vòng vo như vậy, đây sẽ là một gia tộc bình thường sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.