Chàng Rể Phế Vật

Chương 108: Chương 108: Chỉ có điều phải ở rể!




Vị thủ hạ kia nhất thời hiểu ra, nội tâm cổ quái.

Ngài Chu không động được người phụ nữ kia, kiêng kỵ vị thanh niên đẹp trai, vì vậy lấy người chồng ăn bám của cô khai đao, phát tiết lửa giận?

Hai tròng mắt của ngài Chu bắn ra ánh sáng rét lạnh, “Tôi phải biết tất cả tin tức liên quan tới người thanh niên kia.”

“Vâng.”

Thủ hạ đi ra khỏi phòng, ngài Chu nhận lấy gương, nhìn mình trong gương, gò má sưng lên thật cao, đỏ bừng thê thảm không nỡ nhìn, thân thể run rẩy.

Với thân phận của anh ta ở thành phố T, ai dám đánh anh ta ác như vậy?

Hôm nay, anh ta vô cùng nhục nhã!!

Ác Chu Đường, tôn nghiêm của Đàn Cung đều bị đả kích!

Chỗ sâu trong tròng mắt ngài Chu lóe lên ý máu tanh, khóe miệng nâng lên một độ cong thâm thúy.

Anh ăn thua thiệt trên người người phụ nữ kia, nhất định vào tối nay sẽ đòi lại trên người tên phế vật kia gấp đôi!

Anh ta có thể tưởng tượng ra, chờ sau khi Lê Kim Huyên về đến nhà, sẽ thấy một người đàn ông đã tàn phế ngã trong vũng máu.

Tay của ngài Chu mơn trớn vết thương có máu ứ đọng, đau đớn làm hận ý trong lòng anh ta càng rét lạnh như băng.

Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm thành phố T như thường ngày vậy, thâm thúy khó lường.

Mà đêm nay so với thường ngày càng âm lãnh, thêm ý định giết người.

Từng chiếc xe nhỏ màu đen từ trong Đàn Cung đi ra, lặng yên không tiếng động hướng đến con đường xa xa.

Xe Benz màu đen, dưới sự vây quanh, nhanh chóng đến gần ngôi nhà sang trọng của Lê Kim Huyên.

Bên trong xe, trên mặt ngài Chu bị rất nhiều vải màu trắng bọc lại, thần sắc lạnh lùng thâm thúy, anh ta rót cho mình một ly rượu chát, chúc mừng trước hành động báo thù tối nay thuận lợi thành công.

Trong mắt bọn họ, đi đối phó một tên phế vật, chỉ cần mấy thành viên của Ác Chu Đường là đủ rồi, đâu cần làm to chuyện như vậy.

Chẳng qua là ngài Chu làm việc cẩn thận, giết gà dùng dao mổ trâu, cho nên mang theo rất nhiều huynh đệ.

Ngài Chu nhấp một ngụm rượu chát, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thâm thúy trùng điệp.

Anh ta tuyệt sẽ không ăn thua thiệt, anh ta là vương giả thành phố T, cho dù có người thanh niên kia, anh ta cũng sẽ không cúi đầu!

Căn nhà sang trọng của nhà họ Lê đèn đuốc sáng choang.

Tô Hiểu Vân đã sớm trở về nhà, khác với Lê Kim Huyên mỗi ngày vất vả đi làm, Tô Hiểu Vân mỗi ngày dường như rất nhàn nhã vậy, đúng giờ đi làm, thậm chí có lúc còn không đến công ty, ở nhà, hoặc đi trung tâm thương mại quanh đó dạo phố.

Tô Hiểu Vân nằm trên ghế sa lon, một đôi chân đẹp đi tất lưới đặt trên ghế sa lon, dung nhan thành thục mị hoặc đang chuyên tâm dồn chí cúi đầu nhìn tạp chí.

Trần Xuân Độ nhìn thấy Tô Hiểu Vân nhàn nhã như vậy, không nhịn được hỏi, “Chị Tô à, cô rảnh rỗi như vậy, công ty của cô có thể kiếm tiền sao?”

Tô Hiểu Vân dửng dưng nói, “Tôi cũng đã ở nhà của tiểu Huyên rồi, còn sợ gì, cùng lắm thua lỗ thì xin ăn ở chùa.”

Trần Xuân Độ sửng sốt một chút, Tô Hiểu Vân lại không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, giống như là đã sớm lên kế hoạch tốt lắm vậy.

“Cô đây là đã sớm chuẩn bị xong rồi phải không?” Trần Xuân Độ hỏi.

Tô Hiểu Vân ngẩng đầu, trợn trắng đôi mắt quyến rũ nhìn Trần Xuân Độ, một tiếng ma sát của áo sơ mi trắng ôm chặt thân thể mềm mại, “Hai đại mỹ nữ ở cùng nhau, mỗi ngày anh nhìn, không thấy cảnh đẹp ý vui à?”

“Không có không có, vô cùng dưỡng nhãn.” Trần Xuân Độ lấy lòng cười nói.

“Vậy không phải tốt rồi sao.” Đôi môi đỏ thắm tinh xảo của Tô Hiểu Vân gợi lên một độ cong, mị hoặc cười yếu ớt.

Đột nhiên, thần sắc Trần Xuân Độ đang cúi đầu làm việc nhà khẽ biến, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, nhìn lướt qua bóng tối ngoài cửa sổ, tròng mắt lướt qua một tia thâm thúy.

Cách ngôi nhà sang trọng không xa, lúc này đang có từng chiếc xe nhỏ màu đen chạy nhanh đến! Khí thế hung hăng, người tới bất thiện!

Ban ngày sau khi Đàn Cung bị thua thiệt, ban đêm hạ xuống, bọn họ mang lửa giận ngập trời tới! Phải phát tiết toàn bộ lửa giận ở chỗ này!

“Két!”

Từng thanh âm chói tai vang lên, đó là tiếng ma sát gấp của bánh xe và mặt đất, bén nhọn phá vỡ bầu trời đêm.

Từng chiếc xe con màu đen dừng lại, từng người áo đen, từ con đường đối diện, tay cầm ống thép, đằng đằng sát khí bao vây ngôi nhà sang trọng!

Trong xe Benz màu đen, ngài Chu xuyên qua cửa kính xe, nhìn thấy một màn này, khóe miệng giương lên.

Người áo đen tốc độ rất nhanh, rất nhanh đã đến gần ngôi nhà sang trọng.

“Người nào?” Trước cửa, bảo vệ tuần tra nhìn thấy những thành viên của Ác Chu Đường, mặt biến sắc, quát lạnh.

“Giết!” Vô số thành viên Ác Chu Đường vọt lên, tiếng la giết rung trời!

Nhất thời, gần trăm tên thành viên Ác Chu Đường bao vây ngôi nhà sang trọng, điên cuồng tấn công!

Từng người bảo vệ tuần tra đánh trả, ngăn cản!

“Chuyện gì xảy ra?” Tô Hiểu Vân nghe dị động phía bên ngoài, buông tạp chí xuống, dung nhan mị hoặc lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Không biết, nhưng bên ngoài có vệ sĩ bảo vệ, không có việc gì.” Trần Xuân Độ an ủi.

Tô Hiểu Vân gật đầu một cái, yên lòng.

Bên ngoài căn nhà sang trọng là một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều là chém giết tranh đấu.

Bên trong xe Benz màu đen, ngài Chu nhìn về đánh giết phía xa xa, cau mày, hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

“Ngài Chu, bên ngoài có vệ sĩ bảo vệ, những vệ sĩ này thân thủ rất mạnh, các anh em giải quyết bọn họ, có chút khó giải quyết.”

“Một đám phế vật!” Ngài Chu lạnh lùng quát, anh ta không nghĩ tới, nhiều anh em của Ác Chu Đường của mình như vậy, vậy mà bị chính mấy vệ sĩ ngăn trở!

Cửa xe mở ra, từ trong xe Benz đen, một chiếc giày da đạp trên mặt đất, giống như gõ vào lòng của mỗi người.

“Tạch tạch tạch...”

Tiếng giầy da gõ trên mặt đất dòn giã vang vọng trên bầu trời ngôi nhà sang trọng, một thân ảnh chậm rãi đến gần ngôi nhà sang trọng.

Ánh trăng chiếu lên thân ảnh kia, mơ hồ kéo dài thân ảnh của anh ta, giống như một cái kiếm sắc bén phóng lên cao!

Ngài Chu đứng ở cách đó không xa, ánh mắt quét qua, sắc mặt thâm thúy hơi biến.

Mỗi một vệ sĩ ở đây thực lực đều rất mạnh, đưa tay vượt xa những anh em của mình của Ác Chu Đường.

Ngài Chu nheo cặp mắt lại, xem ra, con tiện nhân kia vì bảo vệ người chồng phế vật này, thật sự đúng là chịu hạ vốn gốc.

“Toàn thể nghe lệnh, không cần nương tay, diệt khẩu nơi này!” Ngài Chu chợt ác liệt quát, thần sắc dữ tợn!

Trong nháy mắt, những người áo đen công kích trở nên tàn bạo hung tàn, côn thép trong tay hiện lên sáng như tuyết, điên cuồng quơ múa.

Những người vệ sĩ kia cho dù thân thủ mạnh hơn nữa, nhưng đối mặt với những hung khí của côn đồ, tự nhiên không có cách nào, rất nhanh rơi vào hạ phong.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, vệ sĩ của căn nhà sang trọng bị đánh trầy da sứt thịt, tiếng xương nứt thanh thúy.

“Chuyện gì xảy ra?” Bên trong ngôi nhà sang trọng, Tô Hiểu Vân lộ ra vẻ kinh sợ, bất an.

“Không sao, ở đó đi, tôi đi ra xem một chút.” Trần Xuân Độ an ủi Tô Hiểu Vân đang hoảng sợ.

Tô Hiểu Vân gật đầu, sau khi Trần Xuân Độ bước ra nhà sang trọng, khí thế cả người bỗng nhiên thay đổi!

Khí chất bình tĩnh thâm thúy, bỗng nhiên bị thay thế bởi khí thế sát phạt lạnh như băng!

“Không biết sống chết!” Trần Xuân Độ khẽ quát, lạnh lùng quét qua những thành viên của Ác Chu Đường.

“Chết!” Một thành viên của Ác Chu Đường vọt tới, sát khí tràn ngập.

“Ầm!”

Trần Xuân Độ hai chân đạp một cái, như mũi tên rời cung bắn ra xa.

Trong nháy mắt, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy người áo đen bay ngược ra xa, như con diều đứt dây.

“Ừ?” Ngài Chu nhìn tình trạng chiến đấu, bỗng nhiên nghiêng đầu, mâu quang nhìn ra xa xa.

Chỉ thấy một thân ảnh từ cửa nhà sang trọng đi ra.

“Còn dám ra đây?” Ngài Chu cười lạnh một tiếng, anh ta không nghĩ tới, Trần Xuân Độ lại vẫn dám chủ động tự chui đầu vào lưới.

Trần Xuân Độ ngậm thuốc lá, tròng mắt sát phạt lạnh như băng, tựa như một sát thần tuyệt thế!

Chung quanh anh, nhiệt độ không khí kịch liệt hạ xuống, tất cả trở nên quỷ dị khó lường.

“Thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không cửa mày xông tới.” Trần Xuân Độ bình tĩnh mở miệng, ngưng mắt nhìn ngài Chu, tựa như đang nhìn một thi thể.

Lời của Trần Xuân Độ chọc giận tới ngài Chu, sắc mặt anh ta lạnh như băng, nổi nóng mở miệng, “Núp ở sau lưng một người phụ nữ, còn dám nói khoác mà không biết ngượng.”

“Khi đến ở rể nhà họ Lê, ai cho mày tự tin ở trước mặt tao phách lối, người phụ nữ của mày taokhông làm gì được, nhưng bóp chết con kiến hôi mày, dư sức có thừa.” Cặp con ngươi thâm thúy như kiếm của ngài Chu cặp lại toát ra vẻ dữ tợn máu tanh!

Trong tròng mắt ngài Chu tựa như ẩn chứa núi thây biển máu vậy! Từ trên người anh ta bùng nổ sát phạt ngút trời, đủ để cho người bình thường đi đứng như nhũn ra!

“Lê Kim Huyên là vợ tao, tao thích làm gì thì làm vậy, mắc mớ gì tới mày, động đến tao, mày xứng sao?” Khóe miệng Trần Xuân Độ nở nụ cười khinh thường, giọng nói vô cùng giễu cợt.

Ngài Chu rốt cuộc bộc phát, ban ngày bị làm nhục và tức giận, phút chốc bùng nổ, điên cuồng tuôn ra!

Ngài Chu đưa tay, thủ hạ ở bên cạnh cung kính hai tay dâng lên trường đao sáng như tuyết!

“Vốn là muốn để lại cái mạng đê tiện cho mày, bây giờ nhìn lại, không cần rồi.” Ngài Chu xách trường đao, từng bước một đi về phía Trần Xuân Độ, mỗi một bước đạp trên đất gạch, kêu cạch cạch, vết nứt như mạng nhện nhanh chóng tràn ngập bốn phía!

Người thanh niên kia chẳng qua là muốn bảo vệ Lê Kim Huyên, nhưng chưa nói qua liên quan tới an nguy của Trần Xuân Độ, coi như ngài Chu giết người diệt khẩu, thanh niên kia sợ rằng cũng sẽ không để ý sống chết của con rể.

Mỗi một bước của ngài Chu, cả người cũng có khí thế tăng lên, thần sắc của thủ hạ bên cạnh kính sợ, ngài Chu... Đã từng chỉ là một vị tiểu nhân vật vô danh, dựa vào chính là cây đao trong tay anh ta, đã từng, một người một đao, giết đỏ một con đường của thành phố T, máu chảy khắp nơi!

Từ khi vào Đàn Cung, rất lâu rồi không thể hiện đao công kinh khủng của anh ta!

Đao pháp của anh ta chỉ có đương kim thế giới ngầm thánh phố T hiếm có mấy người từng thấy.

Mà bây giờ, ngài Chu lại đang ở trước mặt vị ở rể nhà họ Lê vận dụng trường đao sáng như tuyết này!

Không ít người rối rít nhìn về phía Trần Xuân Độ, chỉ là một người ở rể nhà họ Lê, đáng giá ngài Chu làm to chuyện sao?

Loại phế vật này để cho bọn họ đối phó là được, để cho ngài Chu tự mình động đao, cho dù anh chết cũng hẳn cảm thấy vinh hạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.