Lê Thần Vũ cầm điện thoại với vẻ mặt u ám, đứng yên tại chỗ một lúc rất lâu.
Anh ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong màn hình giám sát trên TV vẫn dừng ở cảnh giây phút cuối cùng trước khi “người khổng lồ” chết.
Đó là một vũng máu, máu chảy trên khuôn mặt hắn làm mờ đôi mắt anh ta!
“Trần Xuân Độ…” Lê Thần Vũ chầm rãi nói, giọng điệu âm trầm lúc này tràn ngập vẻ thờ ơ lạnh lùng, mang theo luồng sát khí vô tận!
Trước đó anh ta đã hứa với chiến phòng Yên Kinh, nếu kết quả thí nghiệm mới nhất này của họ xảy ra tai nạn nào ngoài ý muốn thì anh ta phải bồi thường, nhưng anh ta không ngờ “người khổng lồ” lại chết nhanh như vậy!
Theo anh ta thấy, rõ ràng “người khổng lồ” không cùng đẳng cấp với Trần Xuân Độ, cùng lắm chỉ có thể đánh được với nữ vệ sĩ bên cạnh Lê Kim Huyên thôi.
“Đi điều tra lai lịch của người phụ nữ đó, tôi muốn biết cô ta là ai.” Lê Thần Vũ ra lệnh.
“Vâng.” Thuộc hạ của nhà họ Lê đáp lại, sau đó vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
Một lúc sau, một người khác của nhà họ Lý chạy tới trước mặt Lê Thần Vũ, cung kính quỳ xuống thưa: “Cậu Lê, thi thể đó đang ở trước cửa nhà họ Lê, cậu có muốn kiểm tra không ạ?”
“Đi xem thế nào.” Lê Thần Vũ lạnh lùng nói.
Sau đó Lê Thần Vũ ra khỏi nhà họ Lê, vừa nhìn đã thấy thi thể vạm vỡ dị thường trước cửa, hắn chết cực kỳ thê thảm.
Vẻ mặt Lê Thần Vũ thay đổi, sát khí lạnh lùng lập tức vút lên tận trời!
“Có thấy thi thể này được đặt trước cổng như thế nào không?” Lê Thần Vũ chậm rãi hỏi.
“Không ạ… Một thuộc hạ nói thi thể này rơi từ trên trời xuống trước cửa…” Thuộc hạ nhà họ Lê run rẩy trả lời.
“Từ trên trời rơi xuống?” Lê Thần Vũ cau mày, gật đầu với thuộc hạ nhà họ Lê: “Rơi từ trên trời xuống…”
“Câm miệng!” Vẻ mặt Lê Thần Vũ đột nhiên trở nên khó coi, anh ta lạnh lùng quát: “Các người nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Lý do rơi từ trên trời xuống mà cũng dám nói để lừa gạt tôi!”
“Cậu Lê, lời tôi nói đều là thật… Thật sự là rơi từ trên trời xuống, chúng tôi vẫn còn camera giám sát…” Thuộc hạ đó run lên, bị Lê Thần Vũ làm cho giật mình, giọng anh ta mang theo chút nghẹn ngào và uất ức.
“Từ trên trời rơi xuống?” Vẻ mặt Lê Thần Vũ ngưng lại, nghe người kia nói muốn trích xuất video từ camera, sắc mặt anh ta mới ổn định lại.
“Đây là camera giám sát ở lỗi vào nhà họ Lê vừa rồi...” Hai tay người đó run run, đưa máy tính bảng lên, Lê Thần Vũ nhìn lướt qua. Vài phút trước, đúng là thi thể này thực sự rơi từ trên không xuống, mà nhà họ Lê không phải toà nhà văn phòng, không thể là Trần Xuân Độ ném xác từ trên tầng cao xuống.
Vẻ mặt Lê Thần Vũ càng thêm u ám, hành động này của Trần Xuân Độ rõ ràng là đang chế giễu nhà họ Lê! Vật phẩm thí nghiệm với giá cao ngất trời chỉ là rác rưởi có thể vứt lung tung, cuối cùng Lê Thần Vũ là anh ta vẫn phải trả tiền, điều này bảo anh ta làm sao không tức giận?
Lê Thần Vũ cắn răng nghiến lợi, Trần Xuân Độ đang trả thù anh ta một cách trắng trợn, khiến anh ta vô cùng tức giận!
“Cậu Lê, phải xử lý thi thể này thế nào ạ?” Thuộc hạ nhà họ Lê ở bên cạnh thận trọng hỏi.
“Đưa về chiến phòng Yên Kinh, nói với họ rằng tôi sẽ không trả thiếu một đồng, nhưng tôi cần họ hỗ trợ lực lượng quân sự nhiều hơn, tôi muốn họ dốc toàn lực quét sạch Long Vương!”
“Vâng!”
…
Chiến phòng Yên Kinh ở một khu rừng, tất cả các toà nhà ở đây đều mang phong cách nguỵ trang quân sự. Ở trung tâm khu vực này có một toà nhà cao nhất, bên trong toà nhà ấy là trung tâm của lực lượng chiến phòng Yên Kinh, mọi chỉ huy và mệnh lệnh đều được gửi ra từ nơi này.
Lúc này, ở nơi gần năm mươi mét bên dưới lòng đất toà nhà chiến phòng, trong một văn phòng, một ông già mặc trang phục bộ đội màu xanh đứng trước cửa sổ, nghe báo cáo của từng cấp dưới.
Mỗi người trong chiến phòng Yên Kinh đều là tướng lĩnh, ở trước vị tướng lĩnh già này lại không hề kiêu ngạo, ai cũng nghiêm chỉnh đứng phía sau ông ta báo cáo công việc.
Vì vậy, huy chương mà vị lão tướng này nhận được cũng là vô số, bỏ xa bọn họ!
Lão tướng im lặng đứng đó, nhìn chằm chằm về phía nào đó bên ngoài cửa sổ, ánh mắt kéo dài vô tận.
Sau khi các tướng lĩnh báo cáo xong vẫn đứng nghiêm tại chỗ, không có lệnh của lão tướng bọn họ cũng không dám lên tiếng, nhưng lão tướng lại đứng đó rất lâu, dường như đã quên thời gian trôi qua.
Điều này khiến họ nhìn nhau, đã rất lâu rồi họ không thấy dáng vẻ này của lão tướng. Từ sau lần lão tướng dẫn quên về từ Yên Kinh thì thường xuyên nhìn về nơi xa, không biết trong lòng ông đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, có tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Một vị tướng lĩnh vội vàng chạy vào, báo cáo với vị lão tướng bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Nhà họ Lê báo tin, Lê Thần Vũ vẫn cần một lô sản phẩm thí nghiệm mới nhất của chúng ta, sản phẩm thử nghiệm trước đó của chúng ta đã bị tổn hại. Lê Thần Vũ nói Long Vương ở Yên Kinh, chỉ cần trừ khử được hắn thì anh ta sẵn sàng bỏ ra bất cứ giá nào.”
“Nhà họ Lê!” Đôi đồng tử đang nhìn nơi xa của lão tướng đột nhiên co rút, sau đó luồng khí lạnh lẽo đột nhiên bộc phát ra trên người ông ta, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh!
Mấy tướng lĩnh phía sau ông ta run lên, khí thế của lão tướng quá mạnh, bọn họ không kìm được sợ hãi!
“Nói với nhà họ Lê, nếu lấy tâm huyết của chúng tôi để đối phó với kẻ truy nã bỏ trốn, tôi sẽ không giúp cậu ta đâu!” Lão tướng lạnh giọng nói.
“Rõ!”
Khi tướng lĩnh kia xoay người, chuẩn bị ra khỏi văn phòng, đột nhiên lão tướng lại lên tiếng gọi lại: “Chờ đã!”
Lão tướng từ từ quay người, vẻ mặt phức tạp sau khi trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, ông ngồi xuống, một lúc lâu sau mới thở dài, tự lẩm bẩm: “Lê Hồng có ơn với mình, thậm chí vị trí bây giờ của mình cũng nhờ có ông ấy… Thôi, là tôi có lỗi với ông…”
Khi lão tướng ngẩng đầu lên, giọng điệu đầy vẻ phức tạp khó nói, ông ta liếc mắt nhìn rồi gật đầu: “Đưa hết sản phẩm thí nghiệm cho Lê Thần Vũ sử dụng đi.”
“Tướng quân, xin ông hãy nghĩ lại, đó là toàn bộ tâm huyết của chiến phòng chúng ta, nếu chuyển hết đi một khi bị hỏng sẽ là tổn thất lớn đấy!”
“Tướng quân, làm vậy không được đâu, một cậu ấm nhà giàu không cần nhiều sản phẩm thí nghiệm như vậy, đây là sức mạnh cực kỳ đáng sợ đó!”
“Chúng ta đã có được số liệu mà chúng ta muốn, khó khăn trong việc tái tạo những binh sĩ này đã giảm đi rất nhiều, không cần thiết phải đắc tội nhà họ Lê. Nếu đắc tội nhà họ Lê, cuộc sống của chúng ta, thậm chí là cả chiến phòng Yên Kinh sẽ rất khó khăn!” Lão tướng liếc mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng những tướng lĩnh kia vẫn phải ngoan ngoãn ngậm miệng, lần lượt đi ra ngoài.
Mà sau khi họ đi, lão tướng đột nhiên ngồi sụp xuống ghế, vẻ phức tạp trong hai mắt càng rõ hơn: “Long Vương à, thời đại thay đổi rồi, đã không còn là thời đại của cậu nữa…”