Chàng Rể Phế Vật

Chương 311: Chương 311: Chỉ một lời xin lỗi mà đã muốn cho qua sao?




Người thanh niên ngồi trên sofa nhìn chằm chằm khối đá, sắc mặt thay đổi thất thường.

Một lúc lâu sau, người thanh niên mới nặng nề thở ra một hơi, nhìn Trần Xuân Độ hỏi: “Đại ca, có người thứ ba biết về khối đá này không?”

Trần Xuân Độ nói rất bình tĩnh: “Có vài người, nhưng bọn họ đều không biết bên trong là thứ gì.”

Sắc mặt người thanh niên trở nên khó coi: “Vật cấm kị… không ngờ lại xuất hiện ở nước C một lần nữa, nếu như bị lộ ra ngoài, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

Trần Xuân Độ nhìn khối nguyên thạch, ánh mắt sâu vô tận, chậm rãi nói: “Nếu như bị những thế lực khác biết được, không chỉ nước C, những thế lực lâu năm ở nước ngoài cũng sẽ không màng bất cứ giá nào mà nhúng tay vào… đây mới là điều phiền phức nhất…”

“Đại ca, làm sao bây giờ?” Người thanh niên nhìn Trần Xuân Độ: “Năm đó, chỉ mới một khối nhỏ đã khiến nước C nổi nên gió tanh mưa máu… Giờ đây một khối lượng lớn thế này, e là sẽ khiến không ít thế lực ngầm ở phía sau rục rịch ngóc đầu, thậm chí còn có thể đích thân ra tay.”

Người thanh niên trước nay luôn cởi mở điềm tĩnh, sau khi nhìn thấy khối nguyên thạch này, lại mất đi vẻ điềm tĩnh thường có, vì giá trị của thứ đồ này… đủ để vô số gia tộc hàng đầu điên cuồng!

“Đi đến đâu tính đến đó, đường vận chuyển lần này phải trông coi chặt chẽ, chỉ có căn cứ mới có thể đảm bảo sự an toàn của nó.” Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, nhả ra một làn khói, nói.

“Rõ!”

“Có thể dùng công ty sinh học làm vỏ bọc, không phải tôi đã tìm về một tổng giám đốc sao, có thể bảo cậu ta phát huy tác dụng rồi.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói.

“Đại hội đổ thạch lần này lại xuất hiện thứ đồ như thế này… em cứ có dự cảm không lành.” Người thanh niên lo lắng, anh ta có một loại trực giác, đại hội đổ thạch lần này không đơn giản như vậy.

“Lần này có thể thu hút dược nhiều nhân vật lớn tới như vậy… Cậu cho rằng là tại sao, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy… Yên Kinh, càng lúc càng hỗn loạn rồi.” Trần Xuân Độ đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm, càng lúc càng phức tạp…

“Yên Kinh là hạt nhân của nước C… Yên Kinh mà loạn, vậy không phải là cả thiên hạ cũng sẽ loạn sao?!” Người thanh niên sợ hãi, nói rồi không nói tiếp nữa, da đầu anh ta tê rần, sống lưng lạnh toát.

Trần Xuân Độ không nói gì, chỉ là sắc mặt càng lúc càng phức tạp… Nhiều năm về trước, cũng vì một vật cấm kị… mà gây ra một hồi gió tanh mưa máu ở Yên Kinh… Lần đó, xác người chất thành núi, máu chảy thành biển… Không biết có bao nhiêu người đã mất mạng trong cuộc hỗn loạn đó… Trước nay Yên Kinh luôn thái bình, chưa từng có một cuộc chấn động lớn như vậy trong lịch sử!

Mà lúc này, cảnh tượng giống biết bao lại xuất hiện lần nữa, chỉ là lần này… có còn là thảm kịch như đã từng của Yên Kinh không?

“Không đâu, ngày nay không giống như ngày xưa… Tôi sẽ không để thảm kịch xảy ra đâu.” Trần Xuân Độ chậm rãi nhả ra một ngụm khói, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định.

***

Lê Kim Huyên và Trương Bảo Thành đi đến khu cá cược cao cấp, tùy tiện tìm một gian phòng rồi đi vào đó.

Lê Kim Huyên gửi số phòng cho Trần Xuân Độ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy Trần Xuân Độ tới.

“Tên này, vất một khối nguyên thạch thôi mà đến bây giờ vẫn không chịu tới…” Lê Kim Huyên lẩm bẩm.

Trương Bảo Thành đứng cạnh nghe thấy Lê Kim Huyên lẩm bẩm, quay sang nhìn Lê Kim Huyên, cười nói: “Tổng giám đốc Lê, có gì phải lo đâu, cũng không thể xảy ra chuyện gì được, có tôi ở đây, đổ thạch sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Lê Kim Huyên nghe Trương Bảo Thành nói như vậy mới gật đầu, thả lỏng hơn một chút.

Cho đến khi đã đấu giá được ba bốn khối nguyên thạch, Trần Xuân Độ mới chậm rãi tới.

“Ban nãy anh làm gì thế, muộn vậy rồi mới tới.” Lê Kim Huyên nhíu mày hỏi.

Trần Xuân Độ cười: “Anh chôn khối nguyên thạch kia rồi.”

Lê Kim Huyên nghe Trần Xuân Độ nói như vậy, lập tức ngơ ngác, sắc mặt ngơ ra, một lúc sau mới phản ứng lại, không biết nên nói gì, cạn lời nói: “Một khối phế liệu mà thôi, chôn làm gì chứ, điên à.”

Lê Kim Huyên trợn mắt với Trần Xuân Độ, rồi không để ý anh nữa, quay đầu sang phía khác.

Sắc mặt Trần Xuân Độ gượng gạo, mà Trương Bảo Thành cũng chỉ nhìn Trần Xuân Độ một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, rõ ràng là không đặt Trần Xuân Độ vào mắt.

Khi đấu giá được một nửa, đột nhiên cửa phòng đấu giá được mở ra, có một người đi vào trong.

Người đó chắp hai tay sau lưng, đi vào trong phòng, cho dù có nhiều ánh mắt hướng về phía anh ta, anh ta vẫn thong thả đi tiếp, khí chất ung dung.

Khi anh ta nhìn thấy Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, đáy mắt hiện lên sự u ám khó mà che giấu.”

“Ngọc Vinh Hiên.” Sau khi Lê Kim Huyên nhìn thấy Ngọc Vinh Hiên, sắc mặt khẽ thay đổi, cô không thể nào bình tĩnh được nữa.

“Sao cậu ta lại tới đây?” Trương Bảo Thành cũng có chút ngỡ ngàng, khu cá cược cao cấp có nhiều phòng như vậy, Ngọc Vinh Hiên lại cứ vào phòng của bọn họ… Trong lòng bọn họ có điềm báo không hay.

“Kẻ tới không có ý tốt.” Trương Bảo Thành chậm rãi nhả ra một ngụm khói, tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng càng lúc càng khó lường.

“Chúng ta đi thôi.” Lê Kim Huyên nói, sản nghiệp nhà họ Ngọc lớn mạnh, bọn họ cứ tránh đi thì tốt hơn.

“Đi, đi được sao?” Trần Xuân Độ hơi nhếch miệng, sau khi Ngọc Vinh Hiên bước vào, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm bọn họ.

“Vậy làm sao đây?” Sắc mặt Lê Kim Huyên trầm xuống.

“Yên tâm, có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.” Bàn tay to lớn, thô ráp của Trần Xuân Độ đặt lên bàn tay ngọc ngà nõn nà của Lê Kim Huyên, giọng nói trầm thấp của Trần Xuân Độ khiến Lê Kim Huyên yên lòng và bình tĩnh hơn.

Lê Kim Huyên khó hiểu nhìn Trần Xuân Độ, đến bây giờ cô cũng không thể hiểu nổi, sao mỗi khi đến những lúc như này, tên này lại có thể bình tĩnh như vậy chứ, sự tự tin này từ đâu mà ra?

Anh lấy đâu ra sự tự tin đối phó với Ngọc Vinh Hiên? Trương Bảo Thành còn không tự tin như vậy!

Sau khi các khách quý nhìn thấy Ngọc Vinh Hiên, căn phòng lập tức trở nên nhốn nháo.

Trong giới đổ thạch ai mà không biết nhà họ Ngọc quyền thế này chứ? Không ngờ hôm nay người thừa kế nhà họ Ngọc lại xuất hiện ở đây, bọn họ sao có thể không kinh ngạc cho được?

Ngọc Vinh Hiên đi vào phòng, đằng sau còn có mấy người đi theo, Trần Xuân Độ nhìn qua, ánh mắt chợt co lại, sắc mặt thay đổi.

“Xong rồi.” Sắc mặt Trương Bảo Thành trở nên trắng bệch.

“Sao vậy?” Lê Kim Huyên run rẩy, hỏi.

Sắc mặt Trương Bảo Thành đầy vẻ nghi hoặc: “Ông già bên cạnh Ngọc Vinh Hiên là cựu hội trưởng của hiệp hội đổ thạch nước C… xem như là thầy của tôi, sau khi ông ấy rời chức thì không rõ tung tích nữa… Không ngờ ông ấy còn sống, càng không ngờ, Ngọc Vinh Hiên có thể mời ông ấy ra khỏi núi!”

“Thầy của ông… vậy ông ta phải bao nhiêu tuổi rồi, sao có thể chứ?” Trái tim Lê Kim Huyên run rẩy mãnh liệt… cựu hội trưởng của hiệp hội đổ thạch ra khỏi núi, chuyện này đáng kinh ngạc biết bao nhiêu chứ!

“Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng sao tôi có thể nhìn nhầm thầy của tôi được…” Trương Bảo Thành cười khổ, Lê Kim Huyên nhì ông già phía sau Ngọc Vinh Hiên, ông ta đã già rồi, nhìn qua thì chỉ thấy thân hình già nua gầy gò chỉ còn da bọc xương.

Đôi mắt của ông già ảm đạm, không có chút ánh sáng của sự sống nào, tối tăm nặng nề, như là sức sống của ông ta đã gần cạn kiệt, ngọn lửa của sinh mạng lúc nào cũng có thể dập tắt.

“Một mình Ngọc Vinh Hiên đương nhiên là có tự tin… nhưng thầy của tôi…” Trương Bảo Thành thở dài, nụ cười kèm theo vẻ khổ sở.

“Lê Kim Huyên, không ngờ lại gặp nhau ở đây rồi.” Đột nhiên, Ngọc Vinh Hiên đi thẳng về phía Lê Kim Huyên.

Ánh mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hiện lên sự cảnh giác, cô cong miệng mỉm cười nói: “Cậu Ngọc, trùng hợp thật đó, không ngờ lại gặp nhau rồi.”

“Đúng thế, xem ra chúng ta thật sự có duyên với nhau, hai khối nguyên thạch hôm qua thua mấy người như thế nào rồi?” Ngọc Vinh Hiên cười nhạt, nhưng lại khiến Lê Kim Huyên cảm thấy lạnh lẽo.

“Thật ngại quá, đều là phế liệu.” Lúc Lê Kim Huyên đang vô cùng căng thẳng, đột nhiên có một giọng nói ngang ngược truyền tới.

Chỉ thấy Trần Xuân Độ đứng bên cạnh bĩu môi, giọng điệu đầy sự khinh thường.

Ngọc Vinh Hiên nhìn sang phía Trần Xuân Độ, ánh mắt liếc qua người anh, như là vượt qua một chướng ngại, trực tiếp làm ngơ Trần Xuân Độ.

Giống như đang coi Trần Xuân Độ là không khí vậy.

Sắc mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, híp mắt quan sát Trần Xuân Độ, dáng vẻ lưu manh vô lại.

“Có thể ánh sáng trong phòng tối quá, cậu Ngọc đã nhìn nhầm rồi, sau khi cắt một khối ra thì quả thực nó là phế liệu.” Trương Bảo Thành cười lớn, ông ta không đám đắc tội với Ngọc Vinh Hiên.

Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên bình tĩnh, nhưng trong lòng lại chấn động… Khối nguyên thạch mà anh ta bỏ vài trăm tỉ để mua ra lại là phế liệu?

“Khối còn lại không cần cắt nữa, cũng là phế liệu, tôi đã chôn rồi.” Trần Xuân Độ đứng bên cạnh lại bổ sung thêm một câu.

Lê Kim Huyên trừng mắt với Trần Xuân Độ, ánh mắt hiện lên sự giận dữ… Tên khốn này, khối còn lại chưa cắt đã chôn rồi?

Ngọc Vinh Hiên quay đầu sang nhìn Trần Xuân Độ, giọng nói sâu xa khó lường, tràn đầy cảm giác áp bức, anh ta chậm rãi hỏi: “Khối nguyên thạch kia của tôi, anh còn chưa cắt mà đã chôn rồi?”

“Phí lời, nguyên thạch mà anh mua thì có gì tốt chứ, khối thứ hai chẳng khác khối đầu là mấy, đều là phế liệu.” Trần Xuân Độ không chút kiêng kị nói, lập tức khiến cả căn phòng trở nên yên tĩnh!

Sự khinh bỉ trần trụi! Trần Xuân Độ làm vậy là đang trá hình mỉa mai năng lực đổ thạch của Ngọc Vinh Hiên sao! Đúng là hoàn toàn không để nhà họ Ngọc vào mắt mà!

Nhà họ Ngọc là gia đình có truyền thống đổ thạch, Ngọc Vinh Hiên là người thừa kế, thiên phú trong phương diện đổ thạch bỏ xa người cùng lứa… Kết quả, Trần Xuân Độ lại dám công kích Ngọc Vinh Hiên trên phương diện mà anh ta kiêu ngạo nhất! Không phải đang chán sống sao!

Sắc mặt nhiều khách quý trong phòng thay đổi, nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.

Chê cười người thừa kế nhà họ Ngọc? Chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy!

Trái tim Lê Kim Huyên như rơi mất một nhịp, có chút ngỡ ngàng… xong rồi!

Sắc mặt Tống Vinh Hiên cứng nhắc trong giây lát, anh ta đạp chân ra, nhìn Trần Xuân Độ: “Anh là cái thá gì, thứ tôi mua là phế liệu, thứ anh mua, e là còn không bằng phế liệu nữa.”

Trần Xuân Độ đang định nói gì đó, Lê Kim Huyên lại đột nhiên nói: “Im miệng, ai cho phép anh cãi lại cậu Ngọc?”

Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên đứng trước mặt Trần Xuân Độ, chắn Ngọc Vinh Hiên lại, cười tạ lỗi nói: “Cậu Ngọc, cấp dưới của tôi không hiểu chuyện… Mong anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không tính toán với anh ta làm gì.”

Ngọc Vinh Hiên nhìn Trần Xuân Độ, trêu chọc nói: “Hôm qua không hiểu chuyện cãi lại tôi, hôm nay còn tới tìm chết sao? Cô Lê, chuyện này chỉ một lời xin lỗi mà đã muốn cho qua sao?”

Trái tim Lê Kim Huyên trầm xuống, đôi mắt xinh đẹp trong suốt nhìn Ngọc Vinh Hiên cùng ông già da bọc xương phía sau anh ta, một người thông minh như cô chợt hiểu ra… Ngọc Vinh Hiên vốn tới đây để gây chuyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.