Chàng Rể Phế Vật

Chương 139: Chương 139: Chính chủ hiện thân!




Cái tát này giòn tan cực kỳ, Trần Xuân Độ bạo nộ, một tát tiền giáng lên mặt của vị nhiếp ảnh gia đó!

Nhiếp ảnh gia ôm lấy bờ má đỏ bừng của mình, một bên má của anh ta sưng cao lên, cái tát này của Trần Xuân Độ khiến bờ má anh ta cay rát.

Lập tức, có không ít thực khách lũ lượt hướng ánh mắt tới.

“Anh dám đánh tôi?!” Nhiếp ảnh gia ôm lấy bờ má đỏ bừng của mình, nghiến răng: “Anh biết tôi là ai không?!”

“Tôi không chỉ có mối quan hệ tâm đầu ý hợp với Lê Kim Huyên, mà còn là em nuôi của phu nhân cục trưởng cục cảnh sát, anh là cái thá gì mà lại dám đánh tôi!” Nhiếp ảnh gia tức giận quát, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Trần Xuân Độ.

Thần sắc Trần Xuân Độ điềm nhiên: “Tôi đánh anh đó thì sao.”

“Được lắm, anh đợi đó cho tôi!” Nhiếp ảnh gia hung hăng uy hiếp một câu, sau đó quay đầu nhìn Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân, nói: “Hai vị, chi bằng thay một chỗ khác để nói chuyện rõ ràng với tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ khiến anh ta trả giá.”

“Trả giá?” Trần Xuân Độ mỉa mai cười một cái, mà thần sắc của Lê Kim Huyên cũng lạnh đến cực điểm, nhìn sang nhiếp ảnh gia với thần sắc không vui.

“Anh ta vậy mà lại có quen biết với Lê Kim Huyên? Lai lịch không nhỏ nha?”

“Xạo chứ gì, phu nhân cục trưởng cục cảnh sát trước giờ thần long thấy đầu không thấy đuôi, nghe nói một số trưởng khu vực còn không có cơ hội gặp được nữa, mà anh ta quen biết?”

Ngay lập tức, trong nhà hàng cao cấp bàn tán xôn xao, nhiếp ảnh gia đưa tay ôm mặt, thần sắc hung dữ băng lãnh.

“Dám đánh tôi, anh xong rồi!” Nhiếp ảnh gia lạnh lùng mở miệng.

Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn sang Lê Kim Huyên, cố nhịn ý cười: “Anh ta nói có chụp ảnh qua cho Lê tổng kìa, em có tin không?”

Đôi môi đỏ xinh đẹp của Lê Kim Huyên ở dưới cặp kính râm bĩu lại, như là lười quan tâm đến Trần Xuân Độ vậy.

“Lê tổng có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, anh ta có chụp qua cho Lê Kim Huyên ư?” Tô Hiểu Vân ở bên cạnh cười nói.

Vị nhiếp ảnh gia đó ôm lấy mặt, nghe thấy Tô Hiểu Vân nói như vậy, liền ngẩng đầu kiêu ngạo mà mở miệng: “Đương nhiên, tôi là nhiếp ảnh gia chuyên của Lê Kim Huyên, có mối quan hệ vô cùng tốt với cô ấy, cho nên mới có tư cách chụp hình nude nghệ thuật của cô ấy.”

Khuôn mặt của Lê Kim Huyên ở bên cạnh Tô Hiểu Vân sắp đen lại rồi, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra thần sắc bất mãn, chiếc răng bạc nghiến chặt.

Mà mấy thực khách không hiểu chuyện gì kia đều bị chấn kinh, Lê Kim Huyên…..chụp ảnh nude nghệ thuật, khiến bọn họ ồ lên!

“Tôi không có nghe lầm chứ, Lê Kim Huyên là người nổi tiếng của thành phố T đó, vậy mà lại chụp mấy thứ này?!”

“Ôi chúa tôi, Lê Kim Huyên là nữ thần băng thanh ngọc khiết hiếm có của thành phố T đó, kết quả lại chụp ảnh nude nghệ thuật với loại khốn nạn này? Không dám tin!”

Ngay lập tức, khúc nhạc ưu nhã trong nhà hàng đã bị tiếng bàn luận của vô số thực khách che lấp, mấy thực khách vốn dĩ không có chú ý đến chỗ này, thì bây giờ cũng đã bị thu hút tới, vô số ánh mắt rơi ở trên người nhiếp ảnh gia đó.

Vị nhiếp ảnh gia đó rất nhanh đã tập trung vô số ánh mắt, đứng ở đằng xa, ôm lấy mặt, lộ ra thần sắc kiêu ngạo! Nhìn sang hai quý cô kia, cười nói: “Nếu như hai vị đồng ý thì tôi có thể chụp ảnh chân dung đỉnh cao nhất cho hai vị, rồi giới thiệu một vị tinh thám, rất nhanh sẽ có thể trở thành người nổi tiếng của thành phố T thôi!”

“Nghe có vẻ rất thú vị.” Tô Hiểu Vân nhịn cười, gật đầu không để mất đi tố chất và phong độ tốt đẹp.

“Đừng ăn nữa, chúng ta đổi nhà hàng khác đi.” Trần Xuân Độ phát giác ra sắc mặt của Lê Kim Huyên không được đúng lắm, liền nói.

“Đi hay không là chuyện của hai người đẹp này, không liên quan tới anh, anh muốn đi thì tự mình cút đi!” Vị nhiếp ảnh gia đó hừ lạnh một tiếng, cười mỉa.

“Chát!”

Thanh âm của nhiếp ảnh gia vừa dứt thì Trần Xuân Độ lại giáng tới một cái tát! Bên bờ má còn lại của nhiếp ảnh gia cũng sưng cao lên, anh ta ôm lấy mặt, thần sắc khó tin, thẹn quá hoá giận!

“Anh thật đúng là không muốn sống nữa rồi! Anh có biết là một cuộc gọi của tôi là đã có thể khiến anh sống cả đời ở trong tù rồi không!” Nhiếp ảnh gia phóng đôi mắt tức giận tới, lạnh giọng mà nói.

“Ha.” Trần Xuân Độ cười mỉa một cái: “Tù? Vậy anh có biết những gì mà anh đang nói bây giờ đủ để khiến anh không còn được nhìn thấy mặt trời ở thành phố T vào ngày mai nữa không.”

Thần sắc của Trần Xuân Độ bình tĩnh, mà vị nhiếp ảnh gia đó lại ha hả cười to: “Khiến tôi không còn được nhìn thấy mặt trời ở thành phố T vào ngày mai….Mẹ nó anh tưởng mình mà ai chứ?”

“Tôi là chồng của Lê Kim Huyên.” Trần Xuân Độ điềm nhiên mà mở miệng, thốt ra một câu.

Lời này vừa thốt lên, Lê Kim Huyên gần như là không thể nhịn nổi nữa, ở bên cạnh càng thêm tức giận…..Đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chăm chăm vào Trần Xuân Độ, bắn ra ý lạnh, tên này, có phải không muốn sống nữa rồi không?

Mình đã cảnh cáo anh từ lâu, không được đề cập đến mối quan hệ của bọn họ ở bên ngoài rồi, tên này vậy mà lại không hề e dè như vậy!

Trong nhà hàng, sau sự im lặng ngắn ngủi, nhiếp ảnh gia nở nụ cười trào phúng: “Cũng không tự soi gương lại mình đi, mình có bộ dạng thế nào mà lại dám bốc phét mình là người đàn ông của Lê tổng, anh uống say rồi sao?”

“Tôi còn nghe nói, chồng của Lê Kim Huyên là tên phế vật ở nhà, cả ngày chỉ biết mua đồ ăn nấu cơm, giặt giũ quét nhà….Hoá ra anh đang tự nhận mình là phế vật à.” Nhiếp ảnh gia âm dương quái khí mà mỉa mai.

“Đó cũng tốt hơn loại mắt mù như anh.” Trần Xuân Độ lạnh lùng mở miệng, khiến cho thần sắc của không ít thực khách trong nhà hàng càng thêm ngạc nhiên.

Ai cũng không ngờ Trần Xuân Độ lại thật sự trá hình mà thừa nhận rồi, chỉ là thích Lê Kim Huyên thôi mà cũng nguyện ý hèn mọn đến mức đó sao?

Trên thực tế, nếu như sau khi bọn họ biết Trần Xuân Độ đã từng làm những chuyện đó cho Lê Kim Huyên, thì tuyệt đối sẽ bị chấn kinh.

Bọn họ sẽ khó mà ngờ được, Trần Xuân Độ đối diện với Lê Kim Huyên, lại có tâm thái tốt như vậy, còn nguyện ý lặng lẽ hy sinh, quả đúng là “simp*”.

SIMP: Simp thường được tụi con trai sử dụng để chế giễu những đứa con trai khác – những người bỏ công khiến phụ nữ chú ý hoặc làm điều gì đó tốt đẹp cho họ mà không nhận lại được bất kỳ “ân huệ tình dục” nào. Những hành vi tốt đẹp có thể như là mua bữa tối cho cô ta hoặc an ủi cô ta sau khi chia tay hoặc làm bài tập về nhà vì cô ta không có “thời gian” rảnh.

Nhưng nếu như bọn họ biết đến ơn cứu mạng của nhiều năm trước, và sau khi bị mê lực hút hồn mà toàn thân Lê Kim Huyên phát tán ra thu hút thì chắc sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.

“Thật sự thừa nhận rồi sao, không ngờ khi anh đối diện với một người phụ nữ cao ngạo, không với tới được mà lại nguyện ý hèn mọn như vậy, nếu như cô ấy kêu anh liếm chân, anh cũng sẽ hưng phấn đến ngất đi luôn có đúng không?” Nhiếp ảnh gia càng lúc càng suồng sã, khiến cho Tô Hiểu Vân và Lê Kim Huyên từ đầu đến cuối chưa hề xuất thân đã không nhìn nổi nữa rồi.

“Đủ rồi!” Lê Kim Huyên đeo kính râm, che đi đôi mắt diễm lệ đó lên tiếng cắt ngang.

Khoé miệng của không ít thực khách đều nhướng lên một nụ cười, bọn họ đều đoán ra được rồi, chắc chắn là khi Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân nghe thấy Trần Xuân Độ lại hèn mọn vì một người phụ nữ như vậy thì không thể chịu nổi, muốn cùng nhiếp ảnh gia rời đi.

“Hai người đẹp, hồi nãy các cô cũng nghe anh ta nói rồi đó, loại người này, ngay cả bạn bè của các cô cũng không xứng để làm nữa, chi bằng nhân lúc còn sớm mà cắt đứt mối quan hệ với loại người này đi.” Nhiếp ảnh gia cười nói.

“Im miệng!” Lê Kim Huyên không nhịn được nữa, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia tức giận, đột nhiên đứng dậy.

Nhiếp ảnh gia bị Lê Kim Huyên quát, lập tức ngây người: “Cô đây, cô sao thế?”

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lập loè, băng lãnh mà mở miệng: “Anh có thể cút đi rồi.”

Vị nhiếp ảnh gia đó ngờ ngạc, anh ta không hiểu nổi, tại sao khi nãy Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân còn hơi có hứng thú, nhưng lại lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa vậy.

“Bảo anh cút anh không nghe thấy sao?” Thần sắc của Trần Xuân Độ ở bên cạnh đã trở nên mất kiên nhẫn.

“Tôi nói chuyện với hai quý cô đây, không tới phiên anh chen mồm vào.” Nhiếp ảnh gia lạnh giọng đáp.

Đột nhiên! Một bàn tay như ngọc như ngà của Lê Kim Huyên vươn ra, hung hăng giáng một tát lên mặt của nhiếp ảnh gia!

“Chát!” Thanh âm bạt tay giòn giã, khiến cho nhiếp ảnh gia sững người!

Anh ta không ngờ, Lê Kim Huyên lại ra tay đánh mình!

Cả nhà hàng được một phe yên lặng, rất nhiều thực khách trở nên hưng phấn, sự đáp trả của Lê Kim Huyên khiến cho cả sự việc trở nên thú vị rồi.

“Đánh tên khốn nhà anh đó!” Lê Kim Huyên tháo kính râm ra, một khuôn mặt tinh xảo như tượng và cả đôi mắt xinh đẹp tràn ngập mị lực sâu thẳm chợt đập vào tầm mắt của vô số người.

Đôi mắt của Lê Kim Huyên quyến rũ trong veo, lúc này giăng đầy ý lạnh, cô đối với nhiếp ảnh gia này, hoàn toàn mất hết hảo cảm, tràn đầy chán ghét!

Mà khi nhìn thấy khuôn mặt này, vô số thực khách trong nhà hàng Trung đều ồ lên!

Dung nhan kinh diễm của Lê Kim Huyên, ở cả thành phố T rất khó thấy, chứ đừng nói tới thân hình hoàn mỹ chuẩn tỷ lệ vàng và khí chất không gì so sánh được kia, tuyệt đối là nữ thần tuyệt mỹ nhất mà tất cả những người có mặt ở đây từng gặp qua!

Có thực khách nhìn chăm chăm vào Lê Kim Huyên, thần sắc kinh ngạc, la lên: “Lê Kim Huyên?! Sao có thể?”

Cả nhà hàng ồ lên, gần như là sắp nổ tung rồi, mấy thực khách đó thật sự không ngờ, người đẹp đeo kính râm này, vậy mà lại là nữ thần thương giới của thành phố T!

“Không thể nào….Sao lại là cô?!” Nội tâm của nhiếp ảnh gia thịch một tiếng, đầu óc ong ong, trắng xoá một mảnh!

“Tại sao lại không thể là tôi?” Lê Kim Huyên nhàn nhạt mà hỏi ngược lại, khoé môi đỏ mọng tinh xảo cong lên, như là một sự mỉa mai cực lớn đối với anh ta!

Nhiếp ảnh gia ôm lấy bờ má cay rát của mình, thần sắc chấn kinh, khó mà tin được!

Anh ta không ngừng lui về sau, toàn thân run rẩy, như sét đánh qua!

Sắc mặt anh ta trắng bệch, khuôn mặt nóng bừng! Dù có đánh chết anh ta cũng không ngờ, cô gái xuất hiện ở trước mặt anh ta vậy mà lại là nữ thần thương giới mà lúc nãy anh ta luôn mồm bốc phét!

Hồi nãy anh ta còn đang bốc phét, kết quả chính chủ lại ngồi ở đây, nghe anh ta….bốc phét nhảm!

“Không thể….tại sao lại là cô….tôi không tin!” Nhiếp ảnh gia đụng vào tường, bây giờ anh ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống!

Chính chủ hiện thân, anh ta không ngờ, lại có một ngày bị lật xe như vậy! Sự xuất hiện của chính chủ trực tiếp khiến tất cả những gì mà anh ta nói lúc nãy, đều tan nát, tiêu tán toàn bộ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.