Mà lúc này, trong biệt thực, Trần Xuân Độ đang lau pha lê, làm việc nhà thình lình hắt xì mấy cái.
“Mẹ kiếp, gần đây ai cứ nhớ mình mãi thế nhỉ...” Trần Xuân Độ nói.
“Anh Trần, đang bận sao?” Sau lưng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Trần Xuân Độ quay đầu lại, trông thấy Tô Loan Loan đi tới, sau một thời gian nghỉ ngơi, khí sắc của cô đã khá hơn nhiều.
“Đúng vậy, lau viên pha lê này xong còn phải lau thêm lần nữa.” Trần Xuân Độ đang cẩn thận lau pha lê.
Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt đầy ý vị: “Anh Trần vẫn luôn cho tôi cảm giác không giống người bình thường, nhưng lại làm chuyện này...”
Chuyện đầu tiên Tô Loan Loan làm sau khi khí sắc của mình tốt lên chính là dò hỏi Trần Xuân Độ.
Trong thời gian tịnh dưỡng, cô dần nhớ lại lúc mình hôn mê, ý thức mơ hồ, loáng thoáng nghe được Trần Xuân Độ vừa xử lý vết thương cho mình, vừa nói chuyện với một người khác.
Mặc dù cô không nhớ nổi người đó là ai, nói gì với Trần Xuân Độ, nhưng cô có thể khẳng định hiện trường còn có kẻ khác, mà Trần Xuân Độ nói với cô là lúc anh đến thì chỉ có mình anh.
Trần Xuân Độ nói dối, trực giác mách bảo cô rằng Trần Xuân Độ nói láo là muốn che giấu gì đó.
Tô Loan Loan cảm thấy, nói không chừng có thể mượn cơ hội lần này, vạch trần bộ mặt thật của Trần Xuân Độ, để Lê Kim Huyên thấy được người đàn ông bên cạnh mình này buồn nôn như nào.
“Anh Trần, lúc tôi bị thương hôn mê, chỉ có một mình anh sao?” Tô Loan Loan hỏi.
“Đúng vậy, đều chết sạch rồi, cô không nghe cảnh sát nói à, chỉ có vết chân của một mình người sống là tôi, trong camera giám sát cũng chỉ có mình tôi.” Trần Xuân Độ gật đầu.
“Thật sao?” Lông mày Tô Loan Loan nhướn lên một cái: “Vậy vết thương của tôi, vết tích xử lý vết thương sao không giống như của một người để lại vậy?”
Hai con ngươi của Tô Loan Loan nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, hi vọng có thể nhìn thấy thứ gì trong mắt anh.
Chỉ cần Trần Xuân Độ xuất hiện một vẻ kinh hoảng, thì sẽ không lừa được Tô Loan Loan.
Nhưng đáng tiếc, đôi mắt Trần Xuân Độ tràn ngập vẻ bình tĩnh, dường như những gì Tô Loan Loan nói là liên quan đến chuyện của người khác vậy.
Cái này mắc mớ gì tới anh?
Tô Loan Loan không nhìn ra được gì trong mắt Trần Xuân Độ.
Hai con ngươi của cô toát lên vẻ thất vọng... sự thăm dò của cô ta... căn bản không có tác dụng.
Cô ta muốn dùng những lời nói láo để thăm dò Trần Xuân Độ... kết quả vô dụng.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ vẫn như thường, đôi mắt sâu bình tĩnh... từ từ nổi lên một vẻ thâm thúy thần bí... Vừa rồi lúc nói chuyện với Tô Loan Loan, anh liền phát hiện ra ý đồ của cô... Cho nên anh sao có thể bị Tô Loan Loan lừa được?
Vết thương trên người Tô Loan Loan là anh và Thanh Niên cũng xử lý, mặc dù y thuật của Thanh Niên không bằng anh, nhưng cũng vượt xa rất nhiều chuyên gia giải phẫu.
Đương nhiên Tô Loan Loan không nhìn ra, suy đoán của cô căn bản cũng không vạch trần được Trần Xuân Độ...
“Lúc khâu có lẽ tôi hơi run tay.” Trần Xuân Độ trả lời một cách hời hợp.
Tô Loan Loan không nói gì, mà nhìn chăm chú Trần Xuân Độ hồi lâu rồi gật đầu, nói khẽ: “Ừ.”
Dù Tô Loan Loan xuất thân từ đội đặc chiến, cũng không thể làm gì Trần Xuân Độ, chỉ đành đè nén nghi ngờ trong lòng, quay người đi lên lầu hai.
Cô trở lại phòng ngủ của mình, mở phần mềm chat ra, nhanh chóng liên lạc với một người bạn cũng là bộ đội xuất ngũ, bây giờ đang công tác ở cục cảnh sát.
Chẳng qua bao lâu, video của camera giám sát trên đoạn đường chung quanh quán rượu được điều ra.
Tô Loan Loan tỉ mỉ theo dõi video một lượt từ đầu đến cuối, vậy mà không phát hiện nửa điểm khả nghi hay lỗ hổng nào.
Từ đầu đến cuối chỉ có mình Trần Xuân Độ đi vào khách sạn, ôm Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan ra, sau lại sơ cứu cho Tô Loan Loan... Dường như đúng thật như Trần Xuân Độ nói... thậm chí Tô Loan Loan cũng tự hoài nghi chính mình.
Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi?
Sao Tô Loan Loan có thể biết, ngay cả đoạn video mà cô đang xem, sớm đã bị thanh niên kia dùng một đoạn video giả bao trùm lên, tất cả đều không chút sơ hở... có thể xưng là hoàn hảo.
Cao ốc Lê thị, trong văn phòng tổng giám đốc, Lê Kim Huyên đang đọc đầu đề của tin tưc giải trí trên máy tính, khóe môi hồng nhuận giương lên một đường cong mơ hồ.
Lê Kim Huyên cầm lấy máy riêng, bấm một số điện thoại, từ tốn nói: “Lâm Trinh Tuyết, hoãn lại hội nghị buổi tối đi, tôi có việc đột xuất.”
“Vâng thưa tổng giám đốc Lê.” Lâm Trinh Tuyết ở đầu dây bên kia vừa kinh ngạc vừa hoang mang. Trong trí nhớ của cô ta, tổng giám đốc Lệ sẽ không hoãn bất kỳ cuộc họp quan trọng nào... Cũng là lần đầu giọng điệu nhẹ nhàng thế này.
Cùng lúc đó, điện thoại di động của Trần Xuân Độ vang lên, Trần Xuân Độ cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Lê Kim Huyên: “Tối tới đón tôi.”
Trần Xuân Độ cực kỳ vui mừng... Tin nhắn này của Lê Kim Huyên rõ ràng ám chỉ đồng ý đi ăn cơm với anh.
Trần Xuân Độ rất kích động... ở chung bốn tháng, đây là lần đầu tiên vợ đồng ý ra ngoài ăn với mình... Mẹ nó, điều này làm Trần Xuân Độ hưng phấn phát điên.
Nếu Thanh Niên ở đây, tuyệt đối sẽ nghĩ ngờ trong cơ thể của Trần Xuân Độ phải chăng còn là người đàn ông không ai bì nổi trong truyền thuyết không... Những thế lực siêu cấp kia sẽ càng phải trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đường đường là Long Vương... vậy mà lại hưng phấn thành thế này chỉ vì một bữa ăn với phụ nữ...
Ai có thể ngờ tới... nhân vật đứng đầu truyền thuyết khi từ chức về ở ẩn lại vì một người phụ nữ. Càng không ngờ tới là, anh ta nhanh chóng muốn quỳ dưới gấu váy của người đẹp như vậy...
Trần Xuân Độ không chút do dự buông công việc trong tay xuống, gọi điện thoại cho Thanh Niên: “Tôi muốn ra ngoài ăn cơm với vợ, cậu nói xem tôi nên mặc gì mới được?”
“Anh vào chị dâu ra ngoài ăn cơm... mặc gì chả được, thoải mái một chút. Đại ca, anh cưa nhiều cô như vậy mà việc này cũng hỏi em à...” Thanh niên ở đầu dây bên kia uể oải lên tiếng, giọng điệu coi thường.
“Nhưng mà không giống, cô ấy là vợ tôi... Nhanh phối cho tôi một bộ đẹp mắt đi.” Trần Xuân Độ nghiêm nghị ra lệnh
“Vâng vâng vâng... chờ một lát nữa gửi lại cho anh... Đại ca, anh kích động đến vậy cơ à...” Thanh Niên cảm khái nói: “Công chúa Châu Âu, Hoàng thất Sa Đặc, Nữ thần trí tuệ thế giới ngầm... Bọn họ đều là cực phẩm, anh chẳng nhìn một cái, nhưng vì chị dâu mà lại kích động thành thế này...”
“Thật không biết điểm tốt nào của chị dâu làm anh mê đến thần hồn điên đảo...” Thanh Niên thở dài.
“Cô ấy là vợ tôi, điểm nào của cô ấy cũng tốt.” Trần Xuân Độ ngẩng đầu nhìn về bức ảnh chân dung của Lê Kim Huyên trên bàn, khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười si mê hạnh phúc.
...
Trong khu nhà cao cấp, Lê Quán Sâm nhìn tiêu đề bản tin thì vẻ mặt tối đi: “Quá đáng, Thần Vũ, chẳng lẽ chúng ta không phản kích à?”
“Hai tên hèn hạ đó.” Cô cả phẫn nộ vỗ bàn.
“Mặt mũi nhà họ Lê đều bị hai kẻ đó bôi nhọ rồi!” Sắc mặt cô hai cũng trở nên khó coi.
Lê Thần Vũ ngồi ở ghế sô pha chính giữa, sắc mặt u ám lạnh lẽo, trên mặt từ đầu tới cuối đều bị bao phủ bởi vẻ lo lắng: “Con nghe ngóng được, sáng nay Giải trí truyền thông đô thị đã bị thu mua, Lâm Đỗ Hoa còn suýt thì bị đuổi việc, cho dù có hứa hẹn nhiều lợi ích thì cũng vô dụng, sẽ không lại nghe lời con nữa đâu.”
“Làm sao bây giờ? Hay là chúng ta mua công ty lại?” Cô cả hỏi.
“Không thể nào, tiền lần trước hỏi mượn gia tộc thua sạch rồi, bây giờ một xu gia tộc cũng không chịu cho chúng ta mượn, sao có thể thu mua bọn họ được chứ?” Lê Quán Sâm lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Vậy cũng không thể để hai tên khốn đó trèo lên đầu chúng ta ị bậy được.” Cô cả và cô hai căm giận nói.
“Cái tên sâu kiến Lâm Đỗ Hoa kia...” Đúng lúc này, Lê Thần Vũ thốt ra một câu: “Tôi này, con sẽ dìm nó xuống sông!”
Lời vừa dứt, trong đôi mắt Lê Thần Vũ hiện lên một tia lạnh lùng, cực kỳ nguy hiểm!
Trời chiều từ từ buông xuống, ánh nắng dịu nhẹ phủ kín khoảng không, bầu trời thành phố T được bao trùm bởi một mảnh mây hồng lớn, cảnh sắc cực đẹp.
Chạng vạng tối, trước cửa tập đoàn Lê thị, một bóng người xinh đẹp ra sớm hơn dự liệu, giẫm chân trên đôi giày cao gót đế mảnh, đi thẳng đến quảng trường bên ngoài của cao ốc Lê thị.
Chỉ thấy một chiếc Maybach đen như mực dừng ở ven đường, một người đang đứng dựa vào thân xe, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lê Kim Huyên.
Chờ Lê Kim Huyên đến gần, bóng người này mới mở cửa xe, cười cung kính nói: “Tổng giám đốc Lê, mời.”
“Coi như đúng giờ.” Lê Kim Huyên gật đầu, nói một câu.
Trần Xuân Độ cười ha ha một tiếng: “Tổng giám đốc Lê, hôm nay em thật xinh đẹp động lòng người, bộ quần áo này rất xứng với em đấy!”
Lê Kim Huyên không nói gì nhưng vẻ lạnh lùng trên gương mặt cũng dịu đi nhiều.
Trước của của Lê thị, rất nhiều nhân viên đang nhìn chăm chú vào tổng giám đốc xinh đẹp đang ngồi ở ghế sau của xe Maybach.
Cửa xe đóng lại, Trần Xuân Độ ngồi vào vị trí ghế lái, nhanh chóng khởi động Maybach phóng về phía xa.
“Chúng ta đi ăn gì?” Nữ thần tổng giám đốc ngồi ở ghế sau, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu hỏi.
“Lẩu nhé?” Trần Xuân Độ ngẫm nghĩ, anh cũng không biết Lê Kim Huyên thích ăn gì cho nên thuận miệng hỏi lại.
“Ăn nhiều rồi, không muốn ăn nữa.” Lê Kim Huyên từ chối.
“Cơm Tây thì sao?” Trần Xuân Độ hỏi lại.
“Không ăn.”
“Cơm thường?”
“Không ăn.”
“Đồ nướng?”
Trần Xuân Độ hỏi từng thứ một, cuối cùng Lê Kim Huyên không nhịn được, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Anh có thể đề xuất món mà tôi chưa ăn không? Đều ăn qua hết rồi, ăn lại thì có nghĩa gì nữa.”
Trần Xuân Độ thấy nữ thần sắp nổi giận, đầu óc đột nhiên lóe sáng: “Anh nghĩ đến một món của thành phố T, nhất định là em chưa từng ăn qua, nhưng nó cực kỳ được săn đón.”
“Món gì.” Lê Kim Huyên chớp mắt, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ tò mò.
Cô là cô chiêu nhà giàu, có sơn hào hải vị nào ở đây chưa từng ăn qua? Nhất là cơm Tây gì đó, ăn muốn ngán luôn rồi, nếu không vì công việc, cô sẽ không đi ăn thứ cơm Tây gì đó.
Mà bây giờ, Trần Xuân Độ nói xong lập tức khơi lên khẩu vị của Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên không tin còn có món ngon nào ở thành phố T này mà mình chưa từng ăn.
“Đến thì em sẽ biết.” Trần Xuân Độ ra vẻ thần bí nói.
“Hừ.” Lê Kim Huyên khinh thường hừ một tiếng, gương mặt xinh đẹp viết đầy chữ ngghi ngờ và không tin.
Tối xuống, thành phố T được bao phủ bảy sắc cầu vồng, trên đường lớn, nhiều người nhanh chóng chuyển từng cái bàn cái ghế ra, mùi thơm của đủ loại thức ăn tràn ngập trong không khí, hình thành một vùng bán hàng cực kỳ náo nhiệt.
Mà loại quầy hàng này, bình thường rất được người dân yêu thích, nhưng lại bị giới thượng lưu khịt mũi coi thường.
Đầu đường rộn ràng, Trần Xuân Độ lái Maybach thận trọng xuyên qua dòng người đông nghịt.
Gần như khi Maybach tới đây đã hấp dẫn sự chú ý của vô số người.
Có bao giờ quán bán hàng xuất hiện loại xe sang trọng đâu, chứ nói chi đến cấp bậc như Maybach này.
Maybach xuất hiện ở đây tuyệt đối là chuyện hiếm lạ.
“Nơi này là đâu đây?” Lê Kim Huyên chớp đôi mắt đẹp, tò mỏ hỏi.
Khóe miệng Trần Xuân Độ giương lên, nói: “Em xem, anh đã bảo là em chưa từng tới mà.”
Lê Kim Huyên tò mò nhìn chăm chú cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, cô tưởng là mình hiểu rất rõ về thành phố T, lại không ngờ rằng, thành phố T còn có loại địa phương thế này tồn tại.
Maybach chậm chạp tiến đến, cuối cùng dừng ở ven đường.
“Xuống xe thôi.”
Sau khi Trần Xuân Độ xuống mở cửa xe, một đôi chân dài trắng nõn bước ra, chạm lên mặt đất.
Lê Kim Huyên đứng ở ven đường, tò mò nhìn chung quanh, giống như trẻ con thăm dò thế giới mới vậy.
“Đi thôi nào tổng giám đốc Lê.” Trần Xuân Độ vươn tay, đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ của Lê Kim Huyên.