Chàng Rể Phế Vật

Chương 529: Chương 529: Đánh úp




Tô Loan Loan lái xe chở Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, yên lặng chạy trên đường phố Yên Kinh.

Gió tối nay hơi lạnh, Lê Kim Huyên mở cửa sổ xe rồi tựa vào, cơn gió thổi tới, dường như cô hơi mệt mỏi.

Tô Loan Loan im lặng lái xe, lợi dụng lúc Lê Kim Huyên không để ý, Trần Xuân Độ lén hút một điếu thuốc, anh kẹp thuốc ở ngón tay, dựa vào cửa sổ, mùi thuốc hoàn toàn bị gió cuốn đi.

Đột nhiên Tô Loan Loan dừng lại ở trước ngã tư đường, trên đường vắng vẻ, lẽ ra đoạn đường này nên đông đúc mới phải, nhưng lúc này lại không có một chiếc xe nào.

Tô Loan Loan khẽ nhíu mày, Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh hút thuốc, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Chỉ là đôi mắt anh hơi nheo lại, dường như đang báo trước điều gì đó.

Chẳng mấy chốc, đèn xanh ở ngã tư sáng lên, Tô Loan Loan giẫm chân ga, vừa chạy được vài mét thì Trần Xuân Độ bỗng lên tiếng: “Dừng lại.”

Tô Loan Loan ở đội đặc chủng nhiều năm đã luyện được khả năng phản ứng xuất sắc, cô ta vô thức đạp phanh.

“Rầm!”

Đột nhiên, phía trước có một chiếc xe công trình lao tới, chặn ngay trước chiếc Mercedes – Benz.

Sau đó, đoạn đường vắng phía sau cũng đột ngột xuất hiện một chiếc xe tải siêu lớn đang quay đầu, lao về phía chiếc xe hơi.

“Rầm!” Xe tải đâm thẳng vào đuôi xe hơi.

Trong xe, Tô Loan Loan biến sắc, thế này là... đánh úp!

Nữ thần tổng giám đốc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bị cảnh tượng đột ngột xảy ra này làm cho luống cuống.

Có thế nào cô cũng không ngờ, cô chỉ tham dự một bữa tiệc mà lại gặp phải sát thủ đánh úp.

Lúc này Lê Kim Huyên ngẩn người, mặt mày tái nhợt, mái tóc dài hơi rối, đôi mắt đờ đẫn, ngây ngốc nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt.

Lúc này, khoang xe của chiếc xe tải phía sau đột nhiên nâng lên. Toàn bộ đất cát đá vụn trên xe dường như đang đổ ập lên chiếc xe hơi ở giữa, đây là cả mấy chục tấn đất cát, nếu bỗng chốc đổ ập xuống thì e là chiếc xe hơi sẽ bị đè bẹp thành đống sắt vụn, thậm chí người trong xe chết là cái chắc.

Trong xe, sắc mặt Tô Loan Loan càng trở nên khó coi, lần đầu tiên cô ta thấy cách đánh úp thế này.

“Đóng cửa sổ lại!” Vào thời khắc nguy cấp này, Trần Xuân Độ hô lên.

Tô Loan Loan vội ấn nút đóng cửa sổ, cửa xe từ từ nâng lên. Đất cát như mưa lớn đổ ào xuống khiến nóc xe phát ra tiếng ầm vang, phút chốc xe bị ép xuống.

Lúc này Lê Kim Huyên đã sợ đến ngẩn ra, hoàn toàn không phản ứng lại được.

“Ầm!” Đất cát trút xuống như mưa lớn, dường như chiếc xe này đã bị nhấn chìm, nửa thân xe đều kẹt trong đất cát, hoàn toàn không thể khởi động được.

“Rầm!”

Hiện trường hỗn loạn, đuôi xe lại bị chiếc xe tải tông mạnh.

Trong xe, Lê Kim Huyên mặt mày trắng bệch, cô cắn đôi môi đỏ, trong lòng rối bời, không biết nên làm gì mới tốt, càng không biết nên giải quyết mối nguy trước mắt thế nào.

“Cô giải quyết đám người đó đi.” Trần Xuân Độ ở bên cạnh đột nhiên thấp giọng nói với Tô Loan Loan, Tô Loan Loan hơi sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Trần Xuân Độ. Rõ ràng cô ta bất ngờ, không ngờ Trần Xuân Độ lại bảo cô ta ra tay.

Đứng trước nguy hiểm, Tô Loan Loan vẫn dũng cảm gật đầu, cô ta đập vỡ cửa kính xe, nhanh nhẹn lao ra ngoài.

Trần Xuân Độ quay đầu nhìn Lê Kim Huyên, trong mắt lóe lên vẻ như đang suy ngẫm gì đó.

“Ầm!”

Lúc này, chiếc xe công trình đang chắn ngang trước xe hơi đột ngột quay đầu xe, lao về phía xe hơi. Chiếc xe công trình này to gấp mấy lần chiếc xe tải, có thể dễ dàng đâm chiếc xe tải thành bùn nhão.

Lúc này Lê Kim Huyên đã hoảng loạn, cô ngây người nhìn chiếc xe công trình lao tới, nhưng lại không có cách gì để đối phó.

Cũng vào lúc này, một bàn tay to lớn mạnh mẽ ôm lấy cô, kéo cô vào khe hở giữa ghế trước và ghế sau, Lê Kim Huyên trốn trên tấm đệm chân, không gian nhỏ hẹp vừa khéo bảo vệ được cô.

Lê Kim Huyên ngạc nhiên quay đầu, thấy Trần Xuân Độ mặt đầy bụi bẩn, chật vật ôm cô, nói: “Trốn cho kỹ.”

Lúc Lê Kim Huyên ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện vừa rồi lúc xe bị đâm, vô số mảnh vỡ thủy tinh sắc bén bay ra, nếu động tác của Trần Xuân Độ chậm đi một chút, e là Lê Kim Huyên đã bị hủy hoại nhan sắc rồi.

Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên trốn vào khe hở giữa hai chỗ ngồi, không gian nhỏ hẹp khiến hai người bất đắc dĩ dán sát vào nhau. Thậm chí Trần Xuân Độ còn có thể cảm nhận rõ ràng dáng người lồi lõm hoàn hảo của Lê Kim Huyên, khiến anh bất giác bắt đầu trí tưởng tượng đáng xấu hổ.

Nhưng lúc này Lê Kim Huyên lòng đầy rối rắm, hoàn toàn chẳng có tâm tư đâu mà để ý mấy điều này, nếu là bình thường thì chắn chắn cô sẽ cho Trần Xuân Độ một cái tát.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài xe vang lên một tràng tiếng súng, Tô Loan Loan chật vật chui lại vào trong xe, nói với Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên: “Đông quá, sát thủ rất nhiều, ít nhất sát thủ có hai kiểu trang phục, không giống như người của một tổ chức.

“Xe còn chạy được không, lập tức rời khỏi đây.” Trong mối nguy hiểm, vẻ mặt Trần Xuân Độ bình thản, anh vẫn chẳng lo lắng gì, bình tĩnh đưa ra phán đoán.

Tô Loan Loan giẫm chân ga, tiếng gầm của động cơ khiến lốp xe nhanh chóng lăn bánh, chiếc xe lao về phía xa.

“Rầm!”

Chiếc xe công trình đó đâm ngày càng mạnh vào bên phải xe hơi, thậm chí một cánh cửa xe cũng bị đâm bay đi.

Vụt!

Cuối cùng chiếc xe cũng lao nhanh đi, ngay lúc đó, Lê Kim Huyên mới nhổm dậy nhìn phía sau, cô gần như ngạt thở.

Mười mấy chiếc xe hơi và xe công trình phía sau họ, vô cùng điên cuồng rượt đuổi theo họ.

“Rầm!”

Đột nhiên, hai mắt Lê Kim Huyên nheo lại, sau khi cửa xe bị đâm rơi ra, luồng gió từ bên ngoài tràn vào, Trần Xuân Độ ở gần cửa xe bị cuốn ra khỏi xe.

“Không!”

Lê Kim Huyên hét lớn, khoảnh khắc cô trơ mắt nhìn Trần Xuân Độ bị cuốn bay, trái tim cô như ngừng đập.

“Không!”

Không biết tại sao, ngay lúc đó Lê Kim Huyên lại khó thở, cô mở lớn mắt, khó mà tin được nhìn cảnh tượng này.

“Sếp Lê, nắm chặt dây an toàn.” Tô Loan Loan ngồi phía trước hét lớn, điên cuồng lạng trái tránh phải.

Lê Kim Huyên mặt cắt không còn giọt máu, như thể mất đi thứ gì đó khiến cô hồn bay phách lạc!

“Mục tiêu muốn chạy trốn, tất cả xông lên!” Từng chiếc xe hơi màu xám theo sát phía sau xe Tô Loan Loan, đột nhiên, tài xế của chiếc xe đi đầu mở lớn hai mắt, chỉ thấy một bóng người từ xa lao tới, gã không nhìn rõ, cửa sổ xe của gã bị bóng người đó tông vỡ.

“Xoảng!”

Chiếc xe xám đó đột nhiên trượt bánh, chắn ngang giữa đường, khiến mấy chiếc xe phía sau không tránh kịp, lần lượt đâm tới.

“Rầm rầm rầm!”

Từng chiếc xe lần lượt tông vào đuôi xe, biến thành một vụ tai nạn liên hoàn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xuất hiện, Trần Xuân Độ miệng ngậm điếu thuốc, tóc tai rối bù, bộ vest trên người xộc xệch, anh cứ thế thản nhiên như thường xuống khỏi chiếc xe xám.

Trong chiếc xe phía sau, một tên sát thủ nhìn chằm chằm bóng dáng như côn đồ đó, anh ta ra làm gì? Người này cũng là mục tiêu, sao anh ta chưa chết?

“Khóa chặt mục tiêu, chuẩn bị nổ súng!” Một tên sát thủ xuống xe, chĩa họng súng về phía Trần Xuân Độ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.