Chàng Rể Phế Vật

Chương 520: Chương 520: Địa ngục trần gian!




Tia sáng màu đen ở trong tay Trần Xuân Độ rung lên phát ra những tiếng ong ong, dường như nó đang nghẹn ngào lại hưng phấn như ngửi được mùi máu tươi!

"A!" Hai chân Trần Xuân Độ đột nhiên đạp một cái và nhảy lên cao, lãnh đạm nhìn lướt qua những binh lính siêu cấp kia, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, từ trên cao tấn công xuống dưới mặt đất!

"Đội trưởng cẩn thận!" Con ngươi của các binh lính siêu cấp ở đó chợt co lại, một người trong đó bất giác kêu lên!

Đội trưởng đứng tại chỗ, chỉ thấy Trần Xuân Độ cầm con dao găm Long Nha trong tay lao xuống chỗ anh ta!

Trong giây phút đó, đội trưởng thầm run lên, lập tức hiểu ra mình không ngờ đã bị Trần Xuân Độ phong tỏa, tránh cũng không thể tránh được!

Đội trưởng giơ nòng súng lên mà không hề do dự, điên cuồng nổ súng về phía Trần Xuân Độ, mong chặn lại đòn tấn công hoặc ép anh thay đổi hướng đi!

"Keng keng keng!"

Trong con mắt Trần Xuân Độ lóe lên ánh sáng điên cuồng, giơ tay chém xuống với tốc độ nhanh như tia chớp. Những tiếng keng keng giòn giã liên tục vang lên, những dòng lửa được bắn ra từ trong nòng súng của đội trưởng đều bị Trần Xuân Độ chém làm đôi!

"Sao có thể như vậy được?"

Từng dòng lửa phá vỡ màn đêm tối tăm. Đội trưởng mơ hồ nhìn thấy động tác Trần Xuân Độ xuyên qua những dòng lửa giống như mưa rơi, hai đồng tử chợt co lại!

Vẻ mặt đội trưởng lập tức thay đổi, trở nên khó tin và vô cùng sợ hãi!

Trần Xuân Độ lại dùng con dao găm Long Nha trong tay dễ dàng ngăn cản được rất nhiều dòng lửa!

Nếu nói trước đó Trần Xuân Độ chỉ nhờ may mắn mới không bị thương, vậy lần này căn bản không thể giải thích được!

Mà điều khiến cho đội trưởng cảm thấy không thể nào hiểu được là tốc độ của Trần Xuân Độ, cho dù đám người bọn họ đã trải qua cải tạo cũng không thể so sánh được!

"Không thể như vậy được!" Đội trưởng lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ, anh ta nghiến răng nghiến lợi, bởi vì không sao tin được thể chất của Trần Xuân Độ đáng sợ đến mức ngang với bọn họ!

Điều này có nghĩa là Trần Xuân Độ chưa từng trải qua cải tạo lại có cơ thể mạnh mẽ đáng sợ vượt xa lý giải của người thường giống như bọn họ!

Hai mắt đội trưởng hoàn toàn đỏ ngầu. Anh ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ, anh ta có thể được Phòng thủ tác chiến Yên Kinh chọn trúng là vì anh ta là tinh anh trong Phòng thủ tác chiến Yên Kinh, nhiệm vụ được anh ta chấp hành chưa từng có lần nào thất bại!

Mà bây giờ, đội trưởng đối mặt với người đàn ông từ trên cao nhảy xuống, không ngờ trong lòng sinh ra một cảm giác thất bại bất lực... Hình như… không thể chiến thắng được người đàn ông này! Đây là người mà anh ta không thể nào so sánh được!

"Chết cho tôi!" Đội trưởng hét lớn giống như mất trí, điên cuồng bóp cò, khẩu súng trong tay không ngừng phun ra dòng lửa, cánh tay của đội trưởng đã nổi đầy gân xanh để chống lại sức giật mạnh mẽ!

"Keng keng keng!"

Nhưng tốc độ Trần Xuân Độ rơi nhanh xuống không hề giảm bớt, trái lại càng lúc càng nhanh hơn!

"Phụt phụt phụt..."

Từng dòng lửa nhanh chóng lướt qua bên cạnh Trần Xuân Độ, xung quanh đều là tiếng dòng lửa ma sát với không khí. Thậm chí sau khi Trần Xuân Độ tới gần đội trưởng, cũng có thể mơ hồ cảm giác được nhiệt độ trong không khí nóng rực!

"Đội trưởng!" Cuối cùng, một người binh lính siêu cấp ở gần đội trưởng nhất nhìn thấy đội trưởng không hề có ý định tránh né, dưới tình thế cấp bách đã nhào về phía đội trưởng!

"Phụt!"

Đội trưởng bị đẩy mạnh ra mấy mét, ngã nhào xuống đất. Chờ tới lúc anh ta nhìn lại, phát hiện một binh lính siêu cấp không ngờ ngã dưới đất, hai mắt trợn trừng, một con dao găm quân đội màu đen đang cắm ở chỗ tim anh ta!

Máu ào ào tuôn ra. Người binh lính siêu cấp nhìn về phía đội trưởng, trong mắt hình như vẫn mang theo vẻ không cam lòng và khó tin. Bản thân anh ta cũng không ngờ anh ta mới nhận được thực lực mạnh không bao lâu, đã bị mất mạng!

Trần Xuân Độ chậm rãi rút con dao găm Long Nha ra, bình tĩnh nhìn lướt qua xung quanh, từng ánh mắt lạnh lẽo muốn giết người đều tập trung ở trên người anh. Lúc đó, nhiệt độ không khí dường như chợt giảm xuống!

"Tôi đã từng bảo các người cút đi, các người không đi, đây chính là cái giá phải trả." Trần Xuân Độ hờ hững nói. Lúc này, anh làm gì còn dáng vẻ lưu manh côn đồ trong mắt Lê Kim Huyên nữa. Anh lúc này không ngờ là một vị thần giết chóc, một ma quỷ tới từ địa ngục!

Cho dù những binh lính siêu cấp từng giết người như ngóe, đối mặt với Trần Xuân Độ cũng bất giác run rẩy, đó là nỗi sợ từ sâu trong linh hồn đối với khí thế trên người Trần Xuân Độ!

Đó là khí chất đặc biệt của bậc vương giả! Ở nước ngoài, sợ rằng số người có khí chất này cũng không quá một bàn tay!

Mà xét đến cùng, đám binh lính siêu cấp bọn họ cũng chỉ là binh lính nghe theo mệnh lệnh, sao có thể so sánh được với Trần Xuân Độ!

"Rút lui!" Đội trưởng liếc nhìn qua những binh lính siêu cấp của mình, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ đã chết và bị thương cả đám... Mà người đàn ông này không hề bị thương, sức chiến đấu cũng không hề giảm bớt!

Lúc này đội trưởng này mới đột nhiên kịp phản ứng, vội vàng ra lệnh rút lui!

Nhưng... đã quá muộn rồi!

"Anh muốn chết!"

Khi đội trưởng nhận thấy Trần Xuân Độ nhìn về phía một binh lính siêu cấp trong đó, con ngươi chợt co lại, một cơn giận đột nhiên bùng phát!

Đội trưởng ném khẩu súng trong tay đi, rút con dao găm trên bắp chân ra và xông tới tấn công Trần Xuân Độ!

"Đội trưởng!" Những binh lính siêu cấp đang vội vàng rút lui nhìn thấy bóng dáng đội trưởng phấn đấu quên mình, chợt nghiêm mặt lại.

"Đi!"

Đội trưởng hét lớn. Anh ta muốn tự mình ngăn cản Trần Xuân Độ!

"Sao vậy?" Trần Xuân Độ nhếch môi cười châm chọc: "Các người thấy không giết được tôi, còn muốn chạy trốn sao?"

"Các người tưởng còn có thể chạy được à?" Giọng nói của Trần Xuân Độ vang vọng trên không trung giống như tiếng sấm, làm rất nhiều binh lính siêu cấp thầm chấn động!

"A…!"

Mà lúc này, không ngờ đội trưởng đã xông đến trước mặt Trần Xuân Độ, anh ta chợt vung con dao găm trong tay lên, cắt về phía cổ của Trần Xuân Độ!

Kết quả, tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh hơn! Trong không trung không ngừng vang vọng tiếng rồng ngâm, tốc độ của anh đã đạt tới mức cao nhất, biến thành từng bóng mờ còn sót lại, làm người đội trưởng kia căn bản không thể nhìn thấy rõ động tác của anh!

"Phụt!"

Một tia sáng màu đen lóe lên, trên cổ tay của đội trưởng xuất hiện một vết thương, máu văng ra khắp nơi!

Tay đội trưởng nắm con dao quân đội đột nhiên không tự chủ được mà thả lỏng ra, con dao quân đội rơi xuống đất!

Hai đồng tử của đội trưởng co lại, một cơn đau dữ dội làm anh ta lập tức phản ứng lại, muốn tránh né!

Nhưng tốc độ của Trần Xuân Độ nhanh hơn, tia sáng màu đen nhanh chóng di chuyển trên người đội trưởng giống như một rồng đen, nhanh đến mức làm đội trưởng cũng không nhìn ra được bóng dáng của nó!

Mà bộ rằn ri trên người đội trưởng không ngừng xuất hiện từng lỗ thủng, máu văng ra khắp nơi. Tay chân anh ta xuất hiện từng vết thương, cả người giống như một bãi thịt vụn ngã bịch xuống đất!

"Anh làm gì?" Đội trưởng nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, trong con mắt kèm theo ý muốn giết người và sự ngạc nhiên khó tin! Mới chỉ mấy giây ngắn ngủi, anh ta đã mất đi khả năng kiểm soát cơ thể mình!

"Tôi làm gì anh à? Không phải là việc Phòng thủ tác chiến Yên Kinh am hiểu nhất sao?" Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn anh ta, sự bình tĩnh trong con mắt kia đủ khiến cho đội trưởng cảm thấy vô cùng sợ hãi!

"Anh... cắt đứt gân tay gân chân của tôi à?" Đội trưởng vừa sợ lại vừa giận, vẻ mặt khó có thể tin nổi!

Trong giọng nói của anh ta kèm theo sự tuyệt vọng và không cam lòng. Đây là nơi mình sẽ phải chết sao?

"Lấy đạo của người trả lại cho người. Trong lúc đội tinh anh của Phòng thủ tác chiến Yên Kinh thi hành nhiệm vụ, không phải đều làm vậy với tù binh của quân địch sao?" Trần Xuân Độ hỏi ngược lại. Trong lòng đội trưởng càng hoảng sợ hơn: "Đây là cơ mật của quân đội, sao anh có thể biết được? Anh là người của chúng tôi à?"

"Đã từng đúng." Trần Xuân Độ châm một điếu thuốc và hút một hơi, chậm rãi phun ra một làn khói thuốc.

"Đã từng đúng..." Đội trưởng nhìn về phía Trần Xuân Độ, ánh mắt và vẻ mặt anh ta đã hoàn toàn thay đổi, trở nên phức tạp. Anh ta không thể ngờ được Trần Xuân Độ đã từng là người của mình!

"Không thể nào! Chắc chắn anh là kẻ đào ngũ!" Đội trưởng lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ và quát to.

Dù sao anh ta cũng không muốn tin Phòng thủ tác chiến Yên Kinh lại bảo anh ta dẫn đội tập kích đồng đội từng phục vụ cho Phòng thủ tác chiến Yên Kinh!

"Tôi cũng không tính làm anh tin tưởng." Trần Xuân Độ thản nhiên trả lời, hình như anh rất thờ ơ với mấy từ kẻ đào ngũ.

Trần Xuân Độ ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy những binh lính siêu cấp xông lên một chiếc xe van màu đen, anh chợt nhếch môi cười có vẻ vô cùng kỳ lạ.

"Muộn rồi, bọn họ đã lên xe." Đội trưởng phát hiện ra ý định của Trần Xuân Độ thì cười chế nhạo.

"Lên xe là an toàn sao?" Trần Xuân Độ đột nhiên hỏi ngược lại, nụ cười càng có vẻ nghiền ngẫm hơn.

Tim đội trưởng chợt đập mạnh và nhìn về phía Trần Xuân Độ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vô cùng bất an!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.