Chàng Rể Phế Vật

Chương 274: Chương 274: Diễn xuất điêu luyện




Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, vẻ mặt đầy mờ mịt nhìn về phía Tô Loan Loan: “Người đó gì cơ?”

Trần Xuân Độ ra vẻ hồ đồ nghi ngờ, mặt đầy không hiểu, quá giống như thật nên khó lòng nhìn ra là giả bộ, từ trong ra ngoài đều vô cùng tự nhiên.

Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ chăm chú, mỗi một biến hóa, mỗi một tia cảm xúc trên mặt anh đều không thoát khỏi ánh mắt của cô ta.

Đáng tiếc, cuối cùng vẫn khiến cho Tô Loan Loan thất vọng, Trần Xuân Độ không lộ ra bất kỳ sơ hở gì, phản ứng giống hệt như một người bình thường không biết gì.

Tô Loan Loan ngồi ở đó, thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Diễn xuất này của anh thật sự là Oscar nợ anh một tượng Kim Mã đấy.”

Trần Xuân Độ cười ha ha: “Cô khen tôi như vậy đúng là ngại quá, tôi thừa nhận diễn xuất của tôi rất tốt, nhưng những gì cô nói tôi thật sự không hiểu, người đó, người đó là chỉ ai?”

Trần Xuân Độ vẫn mặt dày vô sỉ giống hệt như trong ấn tượng của Tô Loan Loan. Anh chính là anh, kẻ lưu manh vô sỉ đó, khiến cho ai cũng phải cạn lời, không biết phải nói sao!

Mà chỉ có Tô Loan Loan tựa như không phát hiện được sâu trong đáy mắt, một tia kinh ngạc nhàn nhạt thoáng hiện lên trong đáy mắt Trần Xuân Độ.

Lực quan sát của Tô Loan Loan lại tăng thêm một bậc.

Trần Xuân Độ không ngờ năng lực của Tô Loan Loan lại tăng lên nhanh như vậy, theo tính toán của anh, lực quan sát của Tô Loan Loan có thể phải đến khi trở lại thành phố T mới trở nên nhạy cảm.

Không ngờ trải qua cơn sóng gió vừa rồi, sức quan sát của Tô Loan Loan càng trở nên tỉ mỉ.

Trần Xuân Độ hơi bất ngờ trong lòng, nhưng thoáng cái đã tan biến ở sâu trong đáy mắt anh, chớp mắt đáy mắt anh lại yên lặng trở thành giếng cổ không chút gợn sóng, sâu thẳm vô tận.

Tô Loan Loan muốn nhìn thấu anh? Vẫn còn non lắm.

Trừ khi nữ thần trí tuệ đích thân tới, chứ lấy đạo hành của Tô Loan Loan, còn kém xa.

Tô Loan Loan hơi nổi nóng, không chỉ tức giận vì Trần Xuân Độ vẫn vô sỉ như thường, càng nôn nóng hơn vì không thể vạch trần được Trần Xuân Độ.

Tô Loan Loan thoáng cái đã lạnh mặt xuống, đúng lúc Trần Xuân Độ xoay người, đột nhiên nói: “Mùi.”

Trần Xuân Độ dừng bước, Tô Loan Loan lập tức đúng lên, không nhanh không chậm nói: “Tôi vốn muốn để anh chủ động thừa nhận, nhưng xem ra anh muốn chết cũng phải giữ thể diện, vậy tôi chỉ có thể nói toạc móng heo ra thôi.”

Tô Loan Loan nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Xuân Độ, lên tiếng: “Anh thay quần áo có thể tắm rửa sạch sẽ, nhưng không tắm sạch được mùi máu tanh trên người anh.”

Tô Loan Loan hai mắt lóe sáng: “Loại mùi máu tanh này cho dù dùng nước hoa cũng không thể che giấu, anh còn nói không phải là anh?”

Tô Loan Loan cứ nói, dứt khoát nói ra tất cả mọi chuyện: “Người kia chính là anh, có đúng không?”

Trần Xuân Phong không nói gì, Tô Loan Loan lại nói: “Anh không cần thừa nhận, bởi vì cho dù anh không thừa nhận, tôi cũng sẽ nói cho Tổng giám đốc Lê để cô ấy giải quyết.”

Đáy mắt Tô Loan Loan thoáng xẹt qua vẻ giảo hoạt, Lê Kim Huyên không phải người ngu, nếu như nói cho Lê Kim Huyên, bí mật về thân phân của Trần Xuân Độ chắc chắn sẽ lộ ra.

Tô Loan Loan thở ra, hơi đắc ý, cuối cùng cô ta đã thắng, cô ta đã nắm được thóp Trần Xuân Độ rồi!

Trần Xuân Độ đưa lưng về phía Tô Loan Loan, nghe từ phía sau lưng truyền đến giọng nói của Tô Loan Loan, khóe môi anh hơi cong lên giống như là tán thưởng. Biểu hiện của Tô Loan Loan khiến anh rất hài lòng.

Trần Xuân Độ xoay người nhìn về phía Tô Loan Loan, thần sắc ung dung: “Ôi ôi ôi, cô nói thế này tôi cũng sắp tin đây là sự thật đấy.”

Tô Loan Loan cười lạnh: “Sao thế, còn muốn kéo dài thời gian, anh lại định tìm cớ gì nữa đây?”

Tô Loan Loan bình tĩnh cười hỏi, mà Trần Xuân Độ sắc mặt lại bình tĩnh dị thường: “Cô muốn nói thì cứ nói đi, tôi sẽ không ngăn cản cô.”

Tô Loan Loan ngẩn ra, cô ta đương nhiên không ngờ Trần Xuân Độ lại không hề sợ cô ta nói cho Lê Kim Huyên!

Chẳng lẽ anh đã đoán được cô ta sẽ không nói ra?

Đôi mắt Tô Loan Loan thoáng hiện lên vẻ phức tạp, trong lòng cô ta vẫn đang không ngừng đấu tranh.

Một giây tiếp theo, Trần Xuân Độ lên tiếng: “Tôi không sợ cô nói với bất kỳ ai, cô cho rằng đây là mùi máu tanh sao?”

“Anh có ý gì?” Tô Loan Loan thay đổi sắc mắt, những lời này của Trần Xuân Độ lập tức khiến cô ra có dự cảm xấu.

Trần Xuân Độ cầm một chai chất lỏng nhỏ màu đỏ tươi cho Tô Loan Loan, nhẹ nhàng nói: “Phiên bản giới hạn mới nhất của Chanel, Dracula’s Land, nếu cô thích, tôi sẽ tặng cô.”

Tô Loan Loan mở nắp chai ra, sau đó ngửi thử, sắc mặt lập tức lạnh đi, vô cùng khó coi!

Tô Loan Loan lại tính sai rồi! Một mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn chút ngọt ngào tràn ra từ lọ nước hoa, khiến sắc mặt Tô Loan Loan trở nên vô cùng khó coi.

“Sao nào?” Trần Xuân Độ nhìn về phía Tô Loan Loan, khẽ mỉm cười.

Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ thật sâu, cô ta nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này cô ta đương nhiên hiểu được mình lại bị anh đùa bỡn!

Cô ta vẫn cho là đã vạch trần được thân phận của Trần Xuân Độ, kết quả mình còn ngu ngốc nhảy vào bẫy của anh.

“Thích thì cứ lấy đi. Một người bạn của tôi là đại lý nước hoa, hàng này còn rất nhiều.” Trần Xuân Độ vung tay lên, ra vẻ hào phóng.

“Không cần.” Tô Loan Loan lãnh đạm nói, khi nhìn về phía Trần Xuân Độ, sắc mặt cô ta lạnh như băng vô cùng khó coi, giọng nói bất tri bất giác thêm vẻ tức giận.

Trần Xuân Độ ngẩn ra, Tô Loan Loan nhìn anh, trong lòng càng ảo não, khiến cho cô ta cảm thấy mình tựa như không phải đang đối đầu với một gã lưu manh, mà đang đấu trí đấu dũng với một con cáo già.

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi nghỉ ngơi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, tạm biệt.”

Tô Loan Loan ném nước hoa lên ghế sofa, sau đó bước vội về phía cửa phòng, tiếng nói nhẹ nhàng vọng tới từ cửa phòng.

Trần Xuân Độ nhìn cửa phòng, dần dần nở nụ cười nghiền ngẫm.

Đúng là trước đó anh đã sơ sót, không lưu ý mùi máu tanh, sau đó anh đã lập tức bổ sung, lấy ra một chai nước hoa có mùi giống như mùi máu tanh, che giấu mùi máu tanh còn lưu lại trên cơ thể mình.

Trần Xuân Độ nhìn về phía cửa phòng, ánh mắt sâu thẳm. Nếu anh sơ sót không lấy được nước hoa, chắc chắn lúc giải thích sẽ phiền toái hơn bây giờ rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Trần Xuân Độ vừa cúi đầu nhìn cơ thể mình, vừa lẩm bẩm: “Tôi cũng không có sức quyến rũ như vậy đâu, khiến cho người ta bám lấy đến chết không buông.”

Sau khi trở lại phòng, Tô Loan Loan cắn răng nghiến lợi, cô ta đã mưu tính chu toàn, thậm chí đã nghĩ xong tất cả câu trả lời của Trần Xuân Độ, kết quả không ngờ được là anh lại ném ra một chai nước hoa để che giấu thân phận, nhưng khổ nỗi mình lại không thể tìm ra được bất kỳ lý do nào để phản bác.

Quá đường đường chính chính cuối cùng lại biến thành mình nghi thần nghi quỷ.

Cho dù Tô Loan Loan không thể bắt Trần Xuân Độ giải thích điều gì, nhưng càng thêm khẳng định bóng dáng trước đó chắc chắn là Trần Xuân Độ.

Trong phòng tắm, hơi nước trắng như sương không ngừng lan ra, nước nóng từ vòi hoa sen không ngừng trút xuống, Tô Loan Loan đứng dưới vòi hoa sen giống như một thác nước nhỏ, dòng nước nóng ấm lướt qua da thịt khiến cô ta dần dần bình tĩnh lại. Thầm nhớ lại tiền căn hậu quả, cô ta mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra...

***

Sáng sớm hôm sau, Yên Kinh hiếm khi lại nổ ra sự kiện lớn, gây chấn động.

Một trong số đó là trước cửa khách sạn Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ đang ở lại xảy ra một vụ thảm sát. Cảnh tượng đẫm máu và thảm thương được vô số phương tiện truyền thông đưa tin, lan truyền rộng rãi ở Yên Kinh.

Phải biết trị an ở Yên Kinh rất tốt, cho nên có thể có thế lực ở Yên Kinh không phải là chuyện đơn giản, mà thế lực của họ cũng mạnh hơn ở thành phố C rất nhiều.

Dưới tình hình này, ở cửa khách sạn, trong một đêm có thể có nhiều người chết như vậy, quả thật là rất chướng mắt!

Chuyện này đã trở thành tin tức lúc trà dư tửu hậu ở khắp Yên Kinh.

Sau đó, cảnh sát Yên Kinh tổ chức họp báo, khi công bố một nhánh Sát La bị hai người tiêu diệt, ảnh hưởng của tin tức động trời này khó có thể tưởng tượng nổi!

Yên Kinh chấn động! Toàn bộ nhánh Sát La này tay cầm vũ khí sắc bén lại bị diệt sạch trong tay hai người.

Hai người đó phải mạnh đến mức nào?

Khó có thể tưởng tượng lần này tạo ra ảnh hưởng đáng sợ đến mức nào!

Mặc dù cảnh sát Yên Kinh vẫn không ngừng ra sức điều tra, nhưng sao họ có thể tra ra được Tô Loan Loan và thanh niên bí ấn kia.

Có không ít người đồn rằng hai hung thủ này là ma quỷ các loại, khiến cho Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên đọc báo mà vô cùng xấu hổ.

“Chuyện này đã cuốn cô vào rồi.” Lê Kim Huyên vẻ mặt vô cùng áy náy.

Tô Loan Loan lắc đầu: “Bảo vệ an toàn của tổng giám đốc Lê là nhiệm vụ của tôi, sợ gì bị cuốn vào chứ?” Tô Loan Loan nhẹ giọng nói.

Ngay sau đó, Lê Kim Huyên liếc nhìn xuống, nhìn một chỗ trên tờ báo, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, trong đôi mắt đẹp của cô hiện lên vẻ kích động.

Cô nhìn một tiêu đề trong đó, Tô Loan Loan nhìn theo ánh mắt của cô, hơi kinh ngạc nói: “Hội đổ thạch sẽ bắt đầu sớm như vậy sao?”

Lê Kim Huyên gật đầu, ngẩng đầu nhìn Yên Kinh bên ngoài cửa sổ khách sạn, sắc mặt nghiêm nghị, nhẹ giọng nói: “Đúng vào ngày mai, sắp rồi... Yên Kinh sợ là không còn yên ổn được nữa...”

Tô Loan Loan cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu, bắt đầu lo lắng.

Đúng vậy, đó là sự kiện lớn mà các nhân vật tầm cỡ ở nước C đều không muốn bỏ lỡ, bao nhiêu nhân vật quan trọng đều quy tụ về Yên Kinh!

Vốn chỉ là hội đổ thạch trong giới đá quý, không biết thế nào lần này lại hấp dẫn các nhân vật tầm cỡ đến đây, khiến cho vô số người suy đoán, chẳng lẽ có một thế lực bí ẩn nào đó can thiệp vào sao?

Không chỉ như vậy, hôm đó, bến tàu, sân bay và hầu hết các phương tiện giao thông của Yên Kinh đều ít nhiều bị tắc nghẽn!

Càng ngày càng có nhiều nhân vật tụ tập ở đây, như thể đang báo trước một kỷ nguyên vĩ đại sắp bắt đầu!

Đột nhiên, Lý Kim Huyên phản ứng lại, giống như nghĩ ra điều gì, cô bỗng đứng dậy, chạy tới trước cửa phòng của Trần Xuân Độ, ra sức đập cửa. Một lúc sau, có một giọng nói lười biếng, đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, đi đôi với tiếng mở cửa vang lên: “Sao thế hả, đệt... có để cho người ta ngủ hay không?”

“Bây giờ đã là xế chiều rồi, anh còn ngủ?”

Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc Trần Xuân Độ, ánh mắt đầy vẻ kinh bỉ.

Trần Xuân Độ nghe giọng nói lạnh như băng của Lê Kim Huyên, đôi mắt tỉnh táo quan sát Trần Xuân Độ hồi lâu, đột nhiên anh phản ứng lại: “Ôi, tổng giám đốc Lê, thì ra là em, là anh có mắt không tròng, mời vào mời vào...”

Tô Loan Loan ở bên cạnh thấy Trần Xuân Độ như vậy, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên, người này thật sự là không biết xấu hổ.

Ở trước mặt Lê Kim Huyên, đừng nói đến thể diện, một chút địa vị cũng không có, luôn là Lê Kim Huyên nói gì anh nghe nấy, khoảng thời gian này đúng là một tên ở chạn vương điển hình.

Khiến cho Tô Loan Loan không hiểu, người ta ở rể đều khổ sở, sống không bằng chết, chịu hết nhục nhã.

Bọn họ chỉ nghĩ làm sao để đứng thẳng lưng, để khiến cho người khác không coi thường mình.

Nhưng Trần Xuân Độ thì sao? Anh thì thế nào? Người này nhất định là không bình thường, cung phản não rất kỳ lạ.

Nhìn dáng vẻ kia của anh lại còn rất hưởng thụ khi phục tùng Lê Kim Huyên, anh còn rất thích dáng vẻ hèn mọn này?!

Tô Loan Loan không ngừng chê bai, vô cùng khinh bỉ trong lòng, lại không ngờ Trần Xuân Độ tựa như đã cảm nhận được, liếc nhìn cô ta đầy thâm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.