Văn phòng ở tầng 99, tòa nhà Lê thị.
Trần Xuân Độ yên tĩnh nằm trên ghế, mí mắt giật giật nãy giờ. Chẳng biết sao, anh cứ có dự cảm xấu thế nào đó…
Dưới chân tòa nhà, quản lý an ninh Trương Dũng đang đứng trước phòng bảo vệ, kiểm tra tình hình đứng gác của cấp dưới.
Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng động cơ gầm rú truyền đến từ nơi xa…!
Mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn… ba chiếc xe việt dã có màu xanh quân lục nghênh ngang phi thẳng đến đây!
Mặt đám nhân viên an ninh ai nấy đều dại ra!! Trong đó có một chàng trai trẻ là quân nhân mới xuất ngũ đột nhiên run bắn người, sắc mặt vô cùng kích động chỉ vào biển số xe của ba chiếc xe kia: “Canh… Canh… Canh G!!”
Trương Dũng chẳng hiểu ra làm sao: “Cái quái gì cơ?”
Cả đám nhân viên an ninh còn chưa kịp phản ứng lại… Ba chiếc xe việt dã kia đã phanh gấp một cái, đột ngột dừng lại trước cửa tòa nhà Lê thị!
“Cạch!” Cửa xe hai chiếc việt dã mở ra cùng một lúc! Một đám người mặc quân phục chiến sĩ với khí thế sắc bén bước xuống xe, tốc độ vô cùng nhanh, nháy mắt đã xếp thành hai hàng, khí thế rất chi hùng hổ, cũng rất ngang ngược!!
Chỉ còn một chiếc xe việt dã ở giữa là chưa mở cửa, bên trong xe… Dường như có một người đàn ông đang bình tĩnh ngồi đó.
Trương Dũng nghệt mặt ra, ngây ngốc nhìn khung cảnh này… Đây… Đây là tình huống gì thế?! Là quân nhân thật ư?! Đoàn quân này đột nhiên đến tập đoàn Lê thị… họ định làm gì đây?!
Trương Dũng nuốt một ngụm nước bọt, hết sức cẩn thận bước lên, hỏi: “Các anh… Các anh lính… Các anh… tới đây có việc gì không?”
Đây là lần đầu tiên Trương Dũng giao tiếp với binh lính… Thế nên có vẻ hơi cẩn thận thái quá, vô cùng căng thẳng. Nhìn dáng vẻ của đoàn binh này, không giống như hàng giả, nếu thật sự chọc giận họ… Trương Dũng không dám nghĩ đến hậu quả.
Trong đó có một người chiến sĩ bước tới, tay phải cung kính đưa lên thực hiện lễ nghi quân đội, nói: “Đồng chí, chào anh… Xin hỏi, có phải chỗ các anh có một người tài xế tên là Trần Xuân Độ?”
Nghe thấy cái tên từ miệng chiến sĩ, đôi mắt Trương Dũng lập tức ánh lên vẻ sửng sốt… Lại đến tìm anh Trần?!!
Một đám nhân viên an ninh ở đó cũng ngây ngẩn cả người… Vcl… Lại là đến tìm anh Trần?!! Tập đoàn Lê Thị này cũng sắp trở thành nơi đãi khách riêng của anh Trần rồi đó!! Lúc nào cũng có người tìm đến anh…
Trương Dũng cẩn thận nhìn đám lính trước mặt với vẻ hoài nghi, chần chờ hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu.
“Đồng chí, phiền anh có thể báo cho anh ấy một tiếng không… Chúng tôi có chuyện quan trọng cần tìm anh ấy.” Người lính kia trịnh trọng nói.
Trên mặt Trương Dũng lộ ra biểu cảm ngạc nhiên. Giờ phút này, anh ta lại càng thêm lưỡng lự, nhưng lúc này hoàn toàn không phải trường hợp anh ta có thể chống đỡ một mình… Cần phải báo cho anh Trần ngay!
Trương Dũng cẩn thận bấm số, gọi cho Trần Xuân Độ.
Trước cửa phòng bảo vệ, một đám nhân viên an ninh ngây ngốc nhìn đám lính kia. Đứng trước đoàn lính chỉnh tề này, khí thế của vài nhân viên an ninh lập tức hạ xuống, cảm giác như châu chấu đá voi vậy…
Một nhân viên trong đó cẩn thận hỏi: “Tiểu Phan… Vừa nãy cậu gào lên kinh ngạc cái gì ấy nhỉ? Nghĩa là sao?”
Tên bảo vệ là quân nhân vừa xuất ngũ trưng ta vẻ mặt vô cùng kích động, đáp lại bằng giọng đầy kính trọng và trang nghiêm: “Canh G… Đây là… Xe của chiến sĩ vũ trang…!!”
Một đám nhân viên an ninh đứng xung quanh nghe thấy một cái tên thật là dài… Tức khắc chẳng hiểu ra làm sao…! Mà tuy họ không hiểu… nhưng… Đây chắc chắn là nhân vật tai to mặt lớn!!
Văn phòng ở tầng 99.
Trần Xuân Độ đang trầm tư hút thuốc lá… Đột nhiên nhận được cuộc gọi của Trương Dũng.
“Anh Trần… Trước… Trước cửa có một đám quân nhân tìm anh…” Giọng Trương Dũng run run, cẩn thận nói.
Nghe được hai chữ “quân nhân”, ánh mắt Trần Xuân Độ chợt trở nên nghiêm trọng…! Quân nhân?!! Chẳng lẽ các thế lực ở Kinh thành đã phát hiện ra thân phận của mình?!!
Giờ khắc này, ánh mắt Trần Xuân Độ trở nên vô cùng sắc bén, một luồng khí đáng sợ lập tức trào dâng!!
“Chờ tôi, đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Giọng điệu Trần Xuân Độ trở nên hết sức nghiêm trọng!
Dứt lời, anh lập tức lao ra khỏi văn phòng, vọt vào trong thang máy, thẳng xuống tầng một tòa nhà!
Dọc đường đi, sắc mặt Trần Xuân Độ nghiêm trọng khác thường, chuôi dao găm Long Nha bên tay phải cũng đã hiện ra!! Nếu các thế lực Yên Kinh thật sự tìm đến cửa… Vậy hôm nay chính là một trận chiến sống còn!!
Ngay giây phút thang máy mở ra, ánh mắt Trần Xuân Độ lập tức đặt lên ba chiếc xe việt dã đỗ ngoài cửa tòa nhà… Xe việt dã Dũng Sĩ Đông Phong? Đây…. Là xe việt dã siêu tính năng chỉ trang bị riêng cho bộ đội đặc chủng nước C!
Lập tức, ánh mắt anh khóa chặt biển số xe của ba chiếc xe việt dã kia… Nền trắng… Chữ đỏ!!
Ngay đầu biển số xe là hai chữ to đùng màu đỏ tươi - Canh G!
Quân khu Yên Kinh… Đội canh gác có vũ trang!!
Trong nháy mắt, ánh mắt Trần Xuân Độ trở nên lạnh lẽo thấu xương! Ngay cả lục quân cũng bị chúng vươn tay tới rồi sao?!!
Cảnh giới cả người Trần Xuân Độ được đề tới mức cao nhất, anh đi từng bước về phía cửa chính. Theo từng nhịp chân, hơi thở của anh càng nhẹ hơn, chỉ có sát khí trong mắt là càng thêm dày đặc! Đây… là lần đầu tiên anh thật sự cảnh giác cao độ như vầy từ khi trở về nước C!
“Các người tìm tôi có chuyện gì?” Giọng điệu Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh, không thể bình tĩnh hơn được nữa.
Thế nhưng ngay lúc đó, cửa chiếc xe việt dã Đông Phong đỗ ở giữa kia lại đột nhiên mở ra!
Một người đàn ông mặc quân phục thường dùng từ từ bước xuống xe, đồng thời đám binh lính bên ngoài cũng cung kính trang nghiêm hẳn lên, đó là sự phục tùng và tôn kính từ tận đáy lòng!
Ngay lúc Trần Xuân Độ nhìn thấy người mặc quân phục thường dùng này, trong lòng anh bỗng giật nảy!!
Cả người Trần Xuân Độ hơi dại ra… Ánh mắt anh dán chặt vào người đàn ông này… Kí ức trong quá khứ như trào dâng trong khoảnh khắc!
Anh nhớ rõ người đàn ông này! Năm đó, trong quân đội Yên Kinh, họ từng gặp nhau một lần! Dù hai bên không tiếp xúc quá nhiều, nhưng Trần Xuân Độ lại nhớ rõ anh ta!
Tần Ca của nhà họ Tần!!
Năm đó, Tần Ca chính là ngôi sao quân sự mới đứng đầu lục quân! Anh ta tung hoành ngang dọc, quét sạch toàn bộ quân khu, hết sức huy hoàng! Mà Trần Xuân Độ… lại là chiến sĩ tinh anh trong đội quân Bí Mật!
Hai người họ, một người ngoài sáng, không ai bì được! Một người trong tối, bất khả chiến bại! Tựa như là hai ngôi sao quân sự cùng giao hòa, chiếu sáng lẫn nhau!
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Trần Xuân Độ liếc qua huân chương trên vai Tần Ca với cảm xúc ngổn ngang, biểu tượng trên đó rõ ràng bắt mắt: Hai vạch một sao!! Không ngờ rằng… Chia cách bảy năm, cậu cả nhà họ Tần này… Vậy mà đã từ thiếu úy lên tới thiếu tá! Tốc độ thăng cấp thế này, chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ “đáng sợ”!!
Bảy năm qua đi, Tần Ca không thay đổi chút nào! Dường như vẫn là chiến thần không ai địch nổi năm đó!. ngôn tình ngược
Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Xuân Độ ánh lên chút ghen tị kỳ lạ. Bây giờ hai chiến sĩ gặp lại nhau nhưng lại phải dùng dao kiếm chào hỏi sao?
Trong lúc Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Tần Ca, vị thiếu tá trẻ tuổi nhất Yên Kinh cũng đang quan sát Trần Xuân Độ…!
Tần Ca nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, chẳng biết vì sao anh ta cứ có cảm giác như đã từng quen biết người đàn ông trước mặt!
Loại cảm giác này, tựa như… tựa như cả hai đã gặp nhau từ nhiều năm về trước? Có kí ức, nhưng lại… Lại thấy xa lạ…
Ánh mắt Tần Ca hơi nghiêm lại, đè nỗi nghi hoặc trong lòng mình xuống, cả người anh ta như một cây tùng thẳng tắp, khí thế quân nhân phóng ra trong nháy mắt, làm người ta khiếp sợ.
“Anh, chính là Trần Xuân Độ?” Tần Ca hỏi bằng giọng điệu trịnh trọng, như đang tra hỏi.