Chàng Rể Phế Vật

Chương 646: Chương 646: Giả mạo bằng chứng nhận tội




Sau khi Trương Tử Lan nhận dạng xong, cô ta bị hai cảnh sát đưa ra khỏi phòng nhận dạng... Khi cô ta rời đi, ánh mắt Trần Xuân Độ chậm rãi di chuyển theo bóng dáng của cô ta... Đôi mắt anh mang theo sự thâm sâu không rõ...

Lạc Quán Trung xông vào phòng nhận dạng với một đống tài liệu dày cộp, đập vỡ đống tài liệu trước mặt Trần Xuân Độ!

"Trần Xuân Độ! Sau khi Trương Tử Lan nhận diện đã xác định mày là đối tượng gây án! Nhân chứng và lời khai đều có hết, mày còn ngụy biện nữa sao?!" Giọng nói của Lạc Quán Trung cực kỳ nghiêm khắc, hệt như đang ép hỏi!

Trần Xuân Độ nhướng mắt liếc Lạc Quán Trung một cái, sau đó anh ta đột nhiên nở nụ cười... Nụ cười thâm sâu không giải thích được, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái.

Lạc Quán Trung hung hăng đập bàn, tức giận nói: "Trần Xuân Độ! mày có chịu nhận tội hay không?!"

Trần Xuân Độ nhìn ông ta đầy ẩn ý: "Cục trưởng Lạc, ông cho rằng tôi nên nhận tội thì tốt hay không nhận tội thì tốt đây?"

Sắc mặt Lạc Quán Trung trở nên dữ tợn, mắng chửi: "Hôm nay mày không nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận cho bằng được! Nhân chứng và lời khai đều có đầy đủ ở đây, mày còn dám chối cãi?!"

Ánh mắt Trần Xuân Độ thâm sâu không rõ, anh đột nhiên gật đầu, lạnh nhạt nói: "Được, vậy thì tôi nhận thôi."

Lạc Quán Trung sửng sốt! Có hơi không phản ứng kịp?! Nhận tội?! Nhanh như vậy đã nhận tội?! Ông ta theo bản năng lặp lại lần nữa: "Trần Xuân Độ mày là kẻ khả nghi cưỡng gian Trương Tử Lan, có nhận tội không?!"

“Nhận chứ.” Trần Xuân Độ chỉ phun ra hai chữ như vậy.

Nghe thấy Trần Xuân Độ thật sự đích thân nhận hết tội lỗi của mình, vẻ mặt Lạc Quán Trung chợt hiện lên một tia dữ tợn tà ác! Cuối cùng cũng phải nhận tội! Một khi Trần Xuân Độ nhận tội... Thì... Cả đời này sẽ không cần nghĩ đến việc ra ngoài!

Lạc Quán Trung nhìn Trần Xuân Độ một cái nhìn sâu sắc lạnh lùng, sau đó cầm tư liệu như sấm rền gió cuốn rời đi...

Lạc Quán Trung trực tiếp đến cục công nghệ giám sát, ra lệnh cho cấp dưới điều chỉnh đoạn video giám sát về chuyện Trần Xuân Độ gật đầu nhận tội vừa rồi.

Nhìn cảnh phát lại trên màn hình giám sát... Cảnh Trần Xuân Độ gật đầu nhận tội trong phòng nhận dạng... Đôi mắt Lạc Quán Trung hơi nheo lại, khóe miệng nở nụ cười... Trần Xuân Độ ơi là Trần Xuân Độ! Nếu như mày rơi vào tay ông đây...Thì ông đây nhất định cho mày biết lên trời không đường xuống đất không cửa ra sao!

“Giao cho nhân viên kỹ thuật tốt nhất trong cục, tôi muốn sửa chữa hình ảnh video!” Lạc Quán Trung chậm rãi nói.

Viên cảnh sát sửng sốt một lúc rồi nói: "Cục trưởng Lạc... Bức ảnh này có độ sắc nét cao nhất... Không cần sửa..."

Lạc Quán Trung nheo mắt, thâm trầm nói: "Không... Thứ tôi muốn làm là những loại sửa chữa khác..."



Lúc này đã là mười giờ tối, Lê Kim Huyên và ba Lê Duy Dương đang ngồi trong cục cảnh sát đang rất lo âu phiền muộn. Hai ba con đều đang chờ tin tức mới nhất của Trần Xuân Độ...

Một đội ngũ luật sư đông đảo đã trải qua cuộc thương lượng nghiêm túc, nhưng tất cả đều vô dụng... Cục cảnh sát tuân theo các thủ tục pháp lý chính thức, thẩm vấn phải hoàn tất, sau khi xác nhận Trần Xuân Độ vô tội mới có thể thả người!

Tô Loan Loan ngồi sang một bên, tỏ vẻ vô cùng lạnh nhạt... Dường như đối với chuyện Trần Xuân Độ bị bắt cô cũng chẳng có xíu nào là quan tâm.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có vài tên cảnh sát bước ra ngoài.

Lê Kim Huyên vội vàng đứng dậy, lo lắng hỏi: "Đồng chí cảnh sát... Trần Xuân Độ thế nào rồi? Chừng nào thì Cục trưởng Lạc mới thả người?"

"Thả người à? Hừ, chỉ sợ không thả được rồi!" Vài tên cảnh sát mang theo sắc mặt lạnh lẽo như băng ném thông báo bắt giữ Trần Xuân Độ trước mặt Lê Kim Kim Huyên: "Trần Xuân Độ đã nhận tội rồi! Cô là người nhà của nó à? Ký tên vào chỗ này đi!"

Huh! Nghe được mấy lời này của tên cảnh sát, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên trở nên trắng bệch! Cơ thể thanh tú của cô khẽ run lên, cả người choáng váng!

Sắc mặt của Lê Duy Dương cũng trở nên ngưng trọng, lạnh lùng nói: "Không có khả năng! Xuân Độ sao có thể phạm phải cái tội này chứ?! Có phải các người có hiểu lầm gì không?!"

Tên cảnh sát lạnh lùng trừng mắt với Lê Duy Dương: "Các người đang nghi ngờ chúng tôi không có năng lực phá án đó à?"

"Tôi không tin Xuân Độ có thể làm ra loại chuyện này!" Lê Duy Dương tức giận nói.

Sắc mặt của tên cảnh sát lạnh lùng như băng, vô tình nói: "Nhân chứng và lời khai đều có, nghi phạm tự mình nhận tội, không chấp nhận chuyện ông có tin hay không!"

Nghe được câu này, sắc mặt Lê Duy Dương thay đổi! Trần Xuân Độ...Nhận tội sao??

Sắc mặt Lê Kim Huyên tái nhợt, lúc này ánh mắt vô cùng phức tạp thâm thúy... Cô mơ hồ nghĩ tới điều gì đó... Vừa rồi... Cô nhìn thấy Trương Tử Lan bước vào cục cảnh sát... Rồi vội vàng rời đi... Chẳng lẽ?? Có một khả năng mà cô cực kỳ không dám nghĩ tới hiện ra trong đầu...

Lúc này, trong lòng của Lê Kim Huyên vô cùng mắng chửi Trần Xuân Độ... Nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô lại dần dần đỏ lên... Đó là sự kinh hoảng sâu sắc... Lo lắng và sợ hãi... Cô ấy sợ... Sợ Trần Xuân Độ nếu anh không thể thoát ra được nữa... Thì phải làm sao bây giờ?!

“Được rồi, nhanh ký tên đi!” Tên cảnh sát sốt ruột nhắc nhở.

Lê Kim Huyên run rẩy ký tên vào thông báo bắt giữ, lúc này tâm trạng của cô hỗn loạn chưa từng có... Giờ phút này, cô ngay cả bình tĩnh cơ bản nhất cũng đã mất rồi... Hoàn toàn không khống chế được cảm xúc.

Vẻ mặt Lê Duy Dương vô cùng phức tạp đi tới gần Lê Kim Huyên, vỗ nhẹ lên vai cô: "Kim Huyên à, chúng ta về trước đi... Ngày mai, ba sẽ đi giao thiệp với lãnh đạo cục cảnh sát... Con đừng quá lo lắng. Ba nhất định sẽ cứu Trần Xuân Độ ra ngoài mà"

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đỏ hoe, sương mù đã sớm thấm đẫm đôi mắt xinh đẹp của cô.

"Ba, ba về trước đi... Con ở lại chờ anh ấy..." Lê Kim Huyên khốn khổ nói.

“Nhưng… Con ở lại đây cũng vô ích thôi, Trần Xuân Độ gặp chuyện không may, con càng phải tự biết chăm sóc tốt cho bản thân...Bây giờ thế cục ở thành phố T nguy hiểm, an toàn của con ngược lại rất quan trọng." Lê Duy Dương khuyên nhủ.

Lúc này, Tô Loan Loan từ trên ghế ngồi chậm rãi đứng dậy, ghé sát vào tai Lê Kim Huyên nói những lời mà chỉ có cô mới có thể nghe thấy: "Đừng lo lắng nữa mà... Anh ấy sẽ không sao đâu."

Nghe thấy lời này... Nỗi lòng Lê Kim Huyên khẽ run lên... Long Vương? Cô lại nghe thấy hai chữ này... Chính xác mà nói thì hai chữ này có ý nghĩa gì chứ?! Tại sao... Tô Loan Loan trông có vẻ đã tính trước mọi việc như vậy?

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng khi Lê Kim Huyên nghe được hai chữ này, tâm tình của cô vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cuối cùng Lê Kim Huyên cũng bất đắc dĩ đi theo ba mình rời khỏi cục cảnh sát... Tô Loan Loan dọc theo hai bên đường vẫn tiếp tục bảo vệ sự an toàn của họ.

...

Đêm khuya, trong phòng kỹ thuật thiết bị điện tử của cục cảnh sát... Một nhóm kỹ thuật viên đang cặm cụi trước thiết bị máy tính, cẩn thận xử lý kỹ thuật video.

Lạc Quán Trung đứng sang một bên, trên mặt lạnh lùng nở nụ cười tà ác, lúc này dáng vẻ của ông ta vô cùng dữ tợn, khiến người ta run sợ!

Một nhóm kỹ thuật viên bận việc trước máy tính liên tục mấy tiếng đồng hồ, lúc này mới xử lý các chi tiết của video.

"Cục trưởng Lạc, nhìn này...Đây là hiệu quả sau khi tổng hợp lại, sao hả?" Nhân viên kỹ thuật nhấp vào một đoạn video màn hình giám sát mới tinh.

Đoạn video... Vẫn là lúc Trần Xuân Độ ngồi trong phòng nhận dạng, gật đầu thú nhận hết tội lỗi của mình...

Chỉ là... Một số đoạn ngắn của video... Lại cố ý bị cắt ra...Ghép lại thành một bộ video theo dõi hoàn toàn mới!

Nói cách khác... Là video theo dõi giả mạo! Bằng chứng nhận tội giả mạo!!

Lạc Quán Trung nhìn chằm chằm đoạn video trên màn hình hồi lâu, ánh mắt thâm thúy hỏi: "Chi tiết của dung hợp như thế nào? Có thể bị phát hiện ra không?"

Nhân viên kỹ thuật nghiêm túc nói: "Cục trưởng Lạc, xin đừng lo lắng! Chúng tôi đã áp dụng chức năng mã hóa khung hình cao cho toàn bộ chỉnh sửa tổng hợp video. Nếu không phải dân chuyên nghiệp... Thì không thể nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.