Chàng Rể Phế Vật

Chương 185: Chương 185: Gia tộc hoàng kim!!




Yamamoto mắc trên tường, bộ dạng lúc này là muốn thảm cỡ nào thì thảm cỡ đó, không có một chút dáng vẻ uy phong lẫm liệt của trước đó.

Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu đờ ra, cô ta chỉ là nghe thấy một tiếng rầm inh tai nhức óc, tại sao Yamamoto lại bị ghim vào trong tường rồi!

Đường Nhu sững sờ, vẻ mặt tràn ngập dấu hỏi chấm.

“Không sao rồi.” Vào lúc này, một giọng nói quen thuộc và hồn hậu từ một bên truyền tới, khi Đường Nhu nghe thấy giọng nói này, tự dưng thấy yên lòng.

Đường Nhu quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đập vào mắt, lúc này đang mang theo ý xin lỗi nhìn cô ta.

“Anh sao lại tới rồi?” Đường Nhu mặt mày sững ra, còn Trần Xuân Độ thấy vô cùng có lỗi nên đã cúi người xin lỗi: “Không có kịp thời ngăn cô lại là lỗi của tôi... Đường Nhu, lần sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này.”

Đường Nhu ngây ngốc nhìn Trần Xuân Độ xin lỗi, lửa giận trong lòng lập tức biến mất quá nửa.

“Không sao, chuyện này không trách anh, là tôi quá tùy hứng rồi.” Đường Nhu lắc đầu, bảo vệ cơ thể yêu kiều của mình, lúc này cô ta gần như không mặc gì, thân thể hoàn mỹ gợi cảm lộ hết ra.

Chỉ cần ánh mắt của Trần Xuân Độ nhìn xuống dưới vài phần thì có thể nhìn thấy những thứ không nên nhìn thấy.

Trần Xuân Độ lập tức hiểu ra, kịp thời cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên cơ thể yêu kiều của Đường Nhu, che đậy đường nét hoàn mỹ mê người đó của Đường Nhu.

Mà ngài Chu đứng ở cửa phòng bao đã biết điều xoay người, đi ra khỏi phòng bao.

Một giọng nói khẽ khàng lại vô cùng thâm trầm văng vẳng trong tai của những người mặc đồ đen này: “Ai còn nhìn, tôi móc mắt người đó!”

Rất nhiều người mặc đồ đen chấn động trong lòng, vội vàng thu hồi ánh mắt lại, đi theo ngài Chu, lần lượt đi ra khỏi phòng bao.

“Khốn kiếp!”

Yamamoto mắc trên tường bỗng cử động, đanh giọng quát lớn, đột nhiên thoát khỏi bức tường, rơi mạnh xuống sàn.

“Con bệnh Đông Á... tìm chết!” Yamamoto khó nhọc dùng cơ thể đang run rẩy bò dậy, nhìn sang Trần Xuân Độ và Đường Nhu, mang theo sát khí lạnh lẽo!

Yamamoto thẹn quá hóa giận, anh ta chưa từng nghĩ, có một ngày sẽ bị một người nước C đánh bại!

Đây là lỗi nhục nhã lớn nhất của anh ta, sẽ trở thành một vết nhơ trong đời người!

Kết quả Trần Xuân Độ không thèm liếc nhìn, giống như trực tiếp phớt lờ con người này của anh ta.

Yamamoto từng bước đi ra về phía Trần Xuân Độ... Mặt đất rung nứt... Cơ thể của Yamamoto run rẩy, khí thế toàn thân không ngừng tăng lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng từ trong kẽ răng của anh ta phun ra một câu từng chữ, văng vẳng trong căn phòng!

“Trước kia... tổ tiên của tôi chinh phát mảnh đất hoang phế này... Nước C, bị chúng tôi giết tan tành... Hiện nay, ngàn năm qua đi, các người cũng chỉ có một kết cục!” Yamamoto từ từ mở miệng, từng câu từng chữa, chứa sát khí khủng khiếp, xông thẳng lên trời!

“Giết---” Hai chân của Yamamoto giẫm nhẹ, lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh giết về phía Trần Xuân Độ, tộc độ nhanh vô cùng, trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của anh ta!

“Không!” Đường Nhu kinh ngạc thốt lên, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, cô ta từng thấy thủ đoạn của Yamamoto, đó là truyền nhân dòng chính của Karate ở Nước J, thực lực mạnh mẽ khủng bố, Trần Xuân Độ căn bản không thể địch lại!

Trần Xuân Độ không tránh né, điều này tương đương đến việc tìm chết!

Mà Trần Xuân Độ như điếc như mù, đứng tại chỗ, nhìn sang Yamamoto, thần sắc bình tĩnh.

Khi Yamamoto tới gần Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ bỗng nhiên hai mắt thay đổi, bắn ra tia sát phạt vô cùng khủng khiếp và lạnh lẽo.

Trần Xuân Độ bắp tay đứng đó, trong tức khắc, bạo phát ra sát khí khủng bố đủ phục sát ngàn dặm, khiến tốc độ của Yamamoto bỗng chững lại!

Mắt của Yamamoto bỗng co rút, lộ ra tia khó tin, anh ta không dám tin, từ trên người của Trần Xuân Độ, vậy mà còn có sát khí khủng bố như vậy!

“Đó là trước kia!” Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, một tay đưa ra nhanh như chớp!

Thân hình của Yamamoto bỗng khựng lại, sắc mặt kinh hãi, sau đó vội vàng lùi về sau mấy chục mét!

Trần Xuân Độ, vậy mà một tay dễ dàng tiếp được một quyền này của Yamamoto! Phải biết, một quyền này của Yamamoto, đủ đánh cho chiếc xe sang thay đổi hình dáng!

Mắt của Trần Xuân Độ lộ ra tia lạnh lẽo... Sau khi túm chặt nắm đấm của Yamamoto, một cước lăng lệ tung ra, đạp vào cái bụng nhỏ của Yamamoto!

“Bụp!”

Một tiếng nổ vang nặng nề vang vọng, Yamamoto đập thẳng vào cửa sổ, sau đó rơi xuống!

Một cước này của Trần Xuân Độ lực lượng bạo phát ra quá khủng bố rồi, Yamamoto tựa như một viên đạn hình người, bay ra với tốc độ kinh người!

Yamamoto đột nhiên đập vào trong đống rác ở dưới lầu, sau đó toàn thân lông tơ bùng nổ!

Anh ta ngửi được mùi thối từ bên người truyền tới, khiến da đầu của anh ta tê dại! Anh ta là người cuồng sạch sẽ, nhưng trong thùng rác này... mùi chua thối tỏa ra, khiến anh ta sắp nôn ra những thứ đã ăn trong cả năm này!

Điều này đối với người mắc bệnh sạch sẽ mà nói, điều này so với việc giết anh ta còn khó hơn!

“Chết tiệt!” Yamamoto cả người run lên, da đầu tê dại, trong đôi mắt toát ra một tia đỏ ngầu vặn vẹo!

Yamamoto tức tới mức cả người run rẩy, hận ý ngập trời!

“Anh ta, sẽ không phải chết rồi chứ?” Đường Nhu sững sờ nhìn về phía cửa sổ, cẩn thận hỏi.

“Vẫn chưa, có điều nhanh thôi.” Trần Xuân Độ mở miệng nói.

Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhu đờ ra... Nhanh thôi, là có ý gì?

Ở dưới sự khống chế của Đàn Cung, rất nhanh một nhân viên phục vụ run lẩy bẩy đưa một bộ quần áo của nữ tới, đưa cho Đường Nhu để thay.

Đường Nhu theo Trần Xuân Độ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy cả quán bar là một khoảng yên ắng chết người, tới đâu cũng có người mặc đồ đen đi lại tuần tra, các khách hàng đang ôm đầu ngồi xổm trên đất run rẩy.

Bọn họ chỉ là khách hàng bình thường của quán bar... Ai có thể ngờ hôm nay sẽ sinh ra loại chuyện bất ngờ này, chủ của Đàn Cung chính thân ra mặt!

Trần Xuân Độ và Đường Nhu chưa đi được mấy bước, bèn nhìn thấy hai tên thanh niên đứng ở đằng trước, thần sắc kiêu ngạo, mà ngài Chu nhìn hai tên thanh niên thì nhíu mày, rõ ràng là bó tay hết cách.

“Làm sao vậy?” Trần Xuân Độ đi tới, ngài Chu cung kính nói: “Bọn họ... có chút phiền phức...”

“Phiền phức?” Trần Xuân Độ liếc nhìn hai tên thanh niên đó, mà Đường Nhu nhìn thấy hai tên thanh niên đó, lập tức trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tức giận lạnh lùng, như một mũi tên lao tới, tát mạnh một cái vào mặt của hai tên thanh niên đó!

Hai tên thanh niên này, khiến Đường Nhu nảy sinh sự giận dữ, chính là vì bọn họ... Đường Nhu mới rơi vào bước đường này!

Hai tên thanh niên đó sau khi bị Đường Nhu tát một cái, đầu tiên là sững ra, nhưng sau khi phản ứng lại, trong nháy mắt cười lạnh một tiếng, nói: “Yo, đây là ai? Anh Yamamoto nhanh như vậy thì đã phục vụ xong cô rồi sao?”

Hai tên thanh niên nheo mắt nhìn Đường Nhu, căn bản không đem mọi người để vào trong mắt, trực tiếp phớt lờ, không một chút kiêng dè mà châm chọc.

“Các anh...” Đường Nhu tức điên rồi, đồi núi cao vút phập phồng kịch liệt, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm hai tên thanh niên, tràn ngập sự giận dữ!

Cô ta vừa nghe thấy lời trêu ghẹo của hai tên thanh niên này thì liền hận tới ê răng!

Cũng vào lúc này, bên cạnh Đường Nhu, có một bóng người như điện xẹt qua, tát một cái, tốc độ nhanh tới mức như tia điện, khiến bất kỳ ai ở đây đều không có phản ứng kịp!

“Chát!”

Hai tiếng tát giòn rã vang lên, hai tên thanh niên bị ăn một cái tát đã xoay điên cuồng 360 độ trên không, cuối cùng, ở dưới ánh nhìn sững sờ của mọi người, rầm một cái ngã ra đất, nhổ ra vài cái răng kèm máu!

“Mẹ nó! Mày là cọng hành nào, vậy mà dám đánh chúng tao! Mắt chó của mày mù rồi!” Cơ thể của tên thanh niên run rẩy, khó khăn bò dậy, nhìn sang Trần Xuân Độ tức giận quát.

Thần sắc của Trần Xuân Độ thản nhiên: “Đánh chết cho tôi.”

“Vâng.” Ở một bên, ngài Chu đáp lại, một đám người mặc đồ đen cách đó không xa trong nháy mắt xông tới, bao vây lấy hai tên thanh niên!

“Dừng tay... chúng mày biết chúng tao là ai không! Vậy mà dám đánh chúng tao!” Một tên thanh niên trong đó nghiến răng quát: “Chúng tao là người của gia tộc hoàng kim!”

Xẹt.

Thần sắc của Đường Nhu hơi thay đổi, mà lông mày của ngài Chu càng thêm nhíu chặt.

“Chúng ta hình như đá phải tấm sắt rồi.” Đường Nhu đè thấp giọng nói, thầm nói.

Thần sắc của Trần Xuân Độ khẽ động: “Tứ đại gia tộc hoàng kim của T... trăm năm trước, cùng chấp chưởng thành phố T, tuy bây giờ khiêm tốn hành sự, nhưng ở thành phố T phần lớn cả gia tộc, đều bị bọn họ kiểm soát trong tay... là lão đại danh xứng với thực!”

Đường Nhu thấp giọng nói: “Ông nội của tôi nói với tôi, rồng mạnh không đè nổi đầu rắn đất, cho dù ông ở Yên Kinh quyền cao chức trọng, nhưng ở thành phố T, cũng không dám đắc tội với gia tộc hoàng kim của T!”

“Bởi vì thời đại tồn tại của tứ đại gia tộc hoàng kim, là một thời đại gió mây biến ảo, trước kia cực kỳ huy hoàng, cho dù tới bây giờ, cũng là kẻ mạnh tới mức người thường không thể tưởng tượng!”

“Hai tên quần là áo lượt này, vậy mà là người của gia tộc Hoàng Kim?” Đường Nhu mặt mày tái nhợt, lẩm bẩm nói.

Một tên thanh niên trong đó cười lạnh nói: “May cô còn thức thời, tao là cháu trai của Hoàng Thiếu Cung – Hoàng Vinh... Khi tổ tiên của tao – Hoàng Kim Vinh hô mưa gọi gió ở thành phố T, chúng mày ngay cả một con nòng nọc cũng không phải.”

Hai tên thanh niên lạnh lùng Trần Xuân Độ, kiêu ngạo nói: “Đánh tao? Mày tính là cái thá gì, mày cũng xứng?”

Hai người này lúc này giận dữ tới mức ngang ngực cuồng vọng, cho dù ngài Chu chủ của Đàn Cung, cũng tránh phong mang... bởi vì gia tộc đằng sau bọn họ, khiến người ta kiêng dè vạn phần!

“Bây giờ chính mày cút qua đây, tát bản thân một cái, chuyện này có thể cho qua như vậy.” Hai tên thanh niên lạnh lùng cười nói.

“Cút qua đây?” Trần Xuân Độ cười ha hả: “Hai người cút qua đây, tôi có thể cho hai người cách chết dễ nhìn một chút.”

Sau đó, giọng nói của Trần Xuân Độ trở lạnh: “Nhà họ Hoàng thì như nào, Hoàng Kim Vinh năm đó là nhân vật nổi tiếng của thành phố T, vang dội cổ kim... Nhưng hai người lại tính là cái rắm, hai người ngay cả con người đều không tính tới, nhiều nhất xem như một con chồn!”

Giọng của Trần Xuân Độ hồn hậu vang dội, khiến ngài Chu ở một bên cũng sững ra, nhìn sang Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.

Thần sắc của Trần Xuân Độ vô cùng thản nhiên, khiến mọi người xung quanh, trong lòng oán thầm, đây là đả kích lớn nhất đối với nhà họ Hoàng!

“Tìm chết!” Thần sắc của Hoàng Vinh rất khó coi, phun ra một câu.

“Tôi thấy người tìm chết là anh, đánh cho tôi, ai nhẹ tay thì cút cho tôi!” Trần Xuân Độ lạnh lùng mở miệng, tựa như một thanh kiếm sắc bén rúng động trong hư không, những người mặc đồ đen kia bỗng dốc toàn lực, cả quán bar, đâu cũng vang vọng tiếng kêu thảm thiết của hai người!

Bọn họ mỗi người không ngờ, bản thân báo ra danh hiệu của gia tộc hoàng kim, đều không có tác dụng.

Con gián đất này, là không biết gia tộc hoàng kim!

Hai tên thanh niên bị đánh dữ dội, tiếng kêu thảm thiết không ngừng văng vẳng bên tai, khiến nội tâm của vô số người khi nghe thấy mà rét lạnh, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, đều không nhịn được mà sinh ra đồng cảm.

“Cái này... quá ác rồi?” Đường Nhu không nhịn được nhìn sang một bên, hình ảnh này... không dám nhìn thẳng!

“Bọn họ chính là đồ đểu cáng trong số đồ đểu cáng, cũng xứng nhắc tới tên của vị anh hùng của thành phố T như Hoàng Kim Vinh sao.” Trần Xuân Độ rút ra một điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Đánh bọn họ tới khi quỳ xuống dập đầu xin lỗi cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.