Chàng Rể Phế Vật

Chương 330: Chương 330: Giết trần xuân độ!




Không trung có hơi rung động, bầu không khí yên tĩnh hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều kinh sợ, không ai dự liệu được tình huống này sẽ xảy ra. Nếu như đây không phải là những người có máu mặt dẫn theo vệ sĩ mà là người bình thường thì đã sớm sợ đến nỗi thét lên chói tai, chạy loạn khắp nơi rồi.

Nhưng cho dù ở đây đều là các nhân vật lớn của nước C thì trong lòng vẫn khó mà bình tĩnh được. Bởi vì người nói chuyện lúc này là cậu Lê, cậu chủ nhà họ Lê ở thành phố T, cháu của Lê Hồng!

Có lẽ có rất ít đại lão chưa từng nghe nói tới tên tuổi của Lê Thần Vũ, nhưng không có khả năng không biết Lê Hồng. Nể mặt mũi Lê Hồng, những nhân vật lớn này đều phải cho Lê Thần Vũ mấy phần mặt mũi.

Mà bây giờ, tất cả đều cảm thấy ngạc nhiên, từng ánh mắt đều rơi vào đôi nam nữ Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ. Hai người này lại dám ngang nhiên chế giễu và khiêu khích Lê Thần Vũ. Chẳng lẽ bọn họ có bản lĩnh kiêu ngạo nào sao?

Tô Loan Loan đứng trước mặt Lê Thần Vũ, từ từ nắm chặt tay thành nắm đấm, đúng lúc này, âm thanh "khanh khách" vang dội vang lên từ trong cơ thể của Tô Loan Loan, một luồng khí thế không tên ầm ầm khuếch tán từ trên người Tô Loan Loan.

Khí thế mạnh mẽ mà hung hãn bỗng nhiên bộc phát từ trên người Tô Loan Loan, làm cho hai mắt của đám đặc công có thân thủ không tầm thường kia nghiêm lại, vẻ mặt cũng trở nên chăm chú.

Đây là một cường giả, một kẻ địch có thực lực vượt xa bọn họ!

Tay Tô Loan Loan nắm chặt, sự tự tin mạnh mẽ tự nhiên mà sinh ra, sau khi uống loại thuốc kia vào, thực lực của cô ấy thay đổi dữ dội. Lúc đầu thân thủ của cô ấy là cực mạnh, hấp thụ thuốc kia vào thì cô ấy thậm chí còn có lòng tin một mình đối phó được toàn bộ những tên vệ sĩ có thân thủ không tầm thường này.

Lấy một địch mười!

Đây là tự tin của cô ấy! Mà những tên đặc công tinh anh kia, ai nấy như lâm vào đại dịch, cực kỳ cẩn thận!

Bọn họ vốn là những người tài giỏi được Lê Hồng chọn lựa kỹ càng trong tổ chức đặc công... Mỗi người bọn họ đều có thể lấy một địch trăm, nhưng bây giờ, nhìn Tô Loan Loan trước mặt, linh hồn sâu trong cơ thể bọn họ cũng phải run rẩy!

Sự rung động trong không khí lập tức như ngưng tụ lại.

Đúng lúc này, Lê Thần Vũ đột nhiên lên tiếng, khóe miệng nhếch lên vẻ lạnh lùng: "Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Lê thị, còn cả tên ở rể nhà họ Lê kia lại trốn lưng một người phụ nữ?"

Lê Kim Huyên vừa định phản bác, Trần Xuân Độ đã đút tay vào túi quần, lại bước ra một bước: "Chỉ sợ ngay cả một người phụ nữ mà anh cũng không đánh lại được thôi."

Mắt Lê Thần Vũ nheo lại, bóng dáng của một vị đặc công tinh anh lóe lên, vọt về phía Trần Xuân Độ: "Cậu Lê nói chuyện mà còn dám mạnh mồm à, muốn chết đúng không!"

"Cút!" Trần Xuân Độ đột nhiên lạnh lùng quát lên một tiếng với tên đặc công tinh anh đang vọt về phía mình này, hai chưởng vung ra ầm ầm!

Một tiếng đè nặng vang lên, hai chưởng của Trần Xuân Độ đập trúng ngực của vị đặc công tinh anh. Tên này lập tức bị đẩy lui, còn phun ra một ngụm máu tươi trong không trung.

"Bịch bịch bịch..."

Cơ thể tên đặc công này rung lên, không khống chế được mà nhanh chóng lùi về sau, thậm chí cuối cùng còn đâm vào người của Lê Thần Vũ. Hai tên đặc công khác đỡ lấy anh ta thì mới khiến anh ta ổn định là cơ thể.

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên lóe lên, còn mặt mày Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn về phía Lê Thần Vũ, chậm rãi nói: "Đàn em của anh còn không đỡ nổi một chiêu của tôi, để phụ nữ ra tay vẫn tương đối phù hợp."

Toàn trường yên tĩnh hoàn toàn, ánh mắt của mọi người hướng về phía Trần Xuân Độ, trong lòng ai cũng rung động vô cùng.

Mọi người đều bị Trần Xuân Độ làm cho kinh sợ... Nhìn Trần Xuân Độ ăn mặc thế này mà cũng dám nhục mạ cậu Lê, loại can đảm này có ai ở đây dám chứ?

Lê Thần Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, nhả ra một câu: "Chuyện của hai chúng ta coi như nợ tính sau, bây giờ thì cút cho tôi!"

"Cậu Lê, phiền cậu nói chuyện khách sáo một chút, bằng không quả đấm này của tôi sẽ không nghe theo sai khiến đâu." Trần Xuân Độ ung dung nói, giọng điệu lạnh lẽo vô tình, lộ ra vẻ sắc bén.

Nếu như Thanh niên ở đây tuyệt đối sẽ nhìn ra Trần Xuân Độ đã giận rồi.

Lúc Lê Thần Vũ ở thành phố T chạy trốn như chó nhà có tang, Trần Xuân Độ không có xử lý anh ta. Bây giờ Trần Xuân Độ đã thấy hơi hối hận, anh vốn tưởng Lê Thần Vũ trở về nhà họ Lê rồi sẽ khiêm tốn làm người, sẽ không kiêu ngạo khoa trương nữa, không ngờ Lê Thần Vũ vẫn không biết hối cải.

Nhưng mà anh không hi vọng giải quyết chuyện giữa anh và Lê Thần Vũ ở đây, cho dù có giải quyết thì cũng phải tự mình làm.

Ở đây tai mắt hỗn tạp, với cả nơi này là Yên Kinh, nếu như anh ra tay, rất có thể tạo ra một cơn gió bão ở nơi này.

Nhiều năm trước, Yên Kinh từng bị một trận phong ba kinh khủng quét sạch, anh không muốn lúc này lại làm loạn đến trời long đất lở, dư luận xôn xao.

Hai mắt Lê Thần Vũ nheo lại, lời này của Trần Xuân Độ đã không phải là mang theo một tia uy hiếp nữa rồi, mà là trắng trợn uy hiếp!

Tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi, ai cũng câm như hến. Lê Thần Vũ đứng tại chỗ, cơ thể run lên, vẻ mặt lạnh lùng kiềm chế, bầu không khí tỏa ra một loại khí lạnh làm cho người ta lo lắng bất an.

Những đại lão ở đây ai cũng là người tài, lúc này không ai nói câu gì, vốn là không muốn dính líu quan hệ đến chuyện này!

"Anh đang uy hiếp tôi à?" Vẻ mặt Lê Thần Vũ bình tĩnh, câu nói kia cất lên lại làm cho tất cả mọi người ở đây đều sợ hãi!

"Anh được uy hiếp vợ tôi, lại không cho phép tôi uy hiếp anh à? Tiêu chuẩn kép của cậu Lê đỉnh thật đấy." Trần Xuân Độ cười mỉa mai một tiếng, giọng điệu cực kỳ thiếu đòn, làm cho vẻ mặt lạnh lùng của Lê Thần Vũ bắn ra sát khí vô tận!

"Mày muốn chết rồi!" Lê Thần Vũ đạp một cái, khí thế tăng vọt!

Lê Thần Vũ không thể nào tha thứ cho kiểu nhục nhã lại khiêu khích này! Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều run rẩy vô cùng! Từng ánh mắt rơi trên người Trần Xuân Độ đều cực kỳ kinh ngạc!

Đúng là ngông cuồng! Cuồng đến không có điểm dừng!

"Ầm!" Lê Thần Vũ đạp chân một cái, mấy tên vệ sĩ đứng sau lưng anh ta cùng nhau bước ra, tới gần mấy người Lê Kim Huyên!

Bầu không khí đột nhiên giương cung bạt kiếm! Không khí rung động, nồng nặc mùi thuốc súng!

Cũng đúng lúc này, đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên không đúng lúc, phá vỡ bầu không khí nóng bỏng.

Lê Thần Vũ rút điện thoại trong túi ra, nhìn lướt qua màn hình, vẻ mặt khẽ thay đổi, ấn nút nhận điện.

Giọng nói già nua của Lê Hồng truyền tới từ đầu bên kia: "Con đang ở Đại hội đổ thạch à?"

"Vâng." Lúc đối mặt với Lê Hồng, thái độ của Lê Thần Vũ rất là tôn kính.

"Rất tốt, ông vừa mới nhận được tin Lê Kim Huyên cũng tới Đại hội đổ thạch. Ông biết dòng họ của hai đứa có chút ân oán... Nhưng hai đứa đều họ Lê, ân oán là chuyện của người lớn, không liên quan đến lớp con cháu, cháu tuyệt đối không được ra tay với Lê Kim Huyên." Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng điệu bình tĩnh của Lê Hồng, lại nhiều thêm vẻ bá đạo không cho phép nghi ngờ.

Vẻ mặt Lê Thần Vũ khựng lại, anh ta chẳng hề nghĩ tới Lê Hồng gọi cuộc điện thoại này là để bảo vệ Lê Kim Huyên! Bảo vệ cho đôi nam nữ chó má này!

Cuộc điện thoại này của Lê Hồng làm cho Lê Thần Vũ đột nhiên rối tung cả lên.

"Nếu như con bé gặp nạn, hi vọng con nể mặt con bé từng là người nhà họ Lê, giúp đỡ nó." Lê Hồng nói xong mới cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, Lê Thần Vũ đứng nghiêm tại chỗ. Câu nói của Lê Hồng cứ văng vẳng trong đầu anh ta, mãi mà chưa tiêu.

Anh ta ngây ra, một lúc lâu sau, anh ta hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, bước từng bước tới. Ánh mắt kia càng thêm sắc bén, cứ như lưỡi kiếm sắc muốn xuyên thấu Trần Xuân Độ.

Nhưng mà làm thế nào anh ta cũng không nhìn thấu được cái tên này, Trần Xuân Độ như được choàng một tấm khăn che mặt, bí ẩn mà thâm sâu.

Lê Thần Vũ nghiến răng, anh ta không thể làm gì ngoài việc tuân thủ đối với mệnh lệnh của Lê Hồng.

Anh ta phải hao tổn tâm tư và sức lực lớn mới nhận được sự tán thưởng của Lê Hồng, nên không muốn vì chuyện ngày hôm nay mà không được Lê Hồng coi trọng nữa... Nhưng nhiều người đang nhìn anh ta thế này, hơn nữa toàn là nhân vật lớn, đều chờ anh ta xử trí Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ!

Đối với những người này, Lê Thần Vũ có thanh danh hiển hách, địa vị siêu nhiên, mà họ chưa từng nghe nói tới Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, không biết là nhân vật nhỏ ở nơi núi sâu cốc hiểm này chạy tới, nếu so với cậu Lê thì đúng là cách nhau một trời một vực!

Trần Xuân Độ còn dám chống đối Lê Thần Vũ! Cái này mẹ nó đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà! Tự tạo nghiệp sao mà sống!

Từng ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ đều trở nên hờ hững, theo như bọn họ nghĩ, kết cục của Trần Xuân Độ đã được định là phải chết rồi!

Cái loại sâu kiến kém hiểu biết này chẳng mấy chốc sẽ bị Lê Thần Vũ trừng trị, phải trả một cái giá đau đớn thê thảm!

Sau khi Lê Thần Vũ bước tới gần Trần Xuân Độ, bầu không khí bắt đầu giương cung bạt kiếm, những tên đặc công tinh anh kia đều tỏa ra sát khí khắp người!

"Chúc mừng mày!" Lê Thần Vũ nói ra ba chữ, trong đôi mắt bắn ra tia cực kỳ không cam lòng!

Hai tay Lê Thần Vũ nắm chặt, cơ thể run lên, im lặng hồi lâu rồi nói: "Tránh ra, thả nó đi!"

Vù!

Tất cả mọi người đều hoang mang! Xôn xao không thôi! Ánh mắt tập trung cả về phía Lê Thần Vũ, khó tin mà nhìn anh ta, cứ như vừa được nghe một câu chuyện buồn cười nhất trên đời này!

"Thả đi? Tôi không nghe nhầm chứ?"

"Cậu Lê muốn thả anh ta đi thật à? Sao có thể? Vừa rồi anh ta chống đối cậu Lê như vậy, sao cậu Lê có thể thả đi chứ?" Từng tiếng bàn tán xôn xao vang lên, ai cũng cho là mình nghe nhầm.

"Cậu Lê, cậu muốn chúng tôi làm gì?" Một tên đặc công cẩn thận dò hỏi thử.

"Tôi nói thả bọn chúng đi, không được ngăn cản." Trên mặt Lê Thần Vũ nóng bừng, vẻ mặt u ám, anh ta đang cố nén sự bức bối và không cam lòng bên trong, cúi đầu lặp lại.

Xoạt!

Toàn bộ đều kinh ngạc! Không ai hiểu đây rốt cuộc là sao, dựa vào cái gì? Một con kiến hôi vừa kiêu ngạo vừa không coi ai ra gì, vênh váo chống đối cậu Lê, vậy mà cậu Lê còn muốn thả đi?

Ai tin được? Ai có thể tin được?

"Tôi nói thả, không nghe thấy à?" Lê Thần Vũ đứng chắp tay, giọng nói của anh ta vang vọng như sấm sét giữa trời quang, văng vẳng trong tai mọi người.

Đám đặc công tinh anh nhìn nhau, cuối cùng đều vội vàng tránh ra, mở một con đường.

Lê Kim Huyên nhìn thoáng qua con đường được mở ra đằng sau lưng, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc và không thể tưởng tượng được.

Cô không ngờ, vừa rồi tên kia bị Trần Xuân Độ khiêu khích như thế mà bọn họ vẫn có thể bình an vô sự rời đi!

Trần Xuân Độ cứ đứng tại chỗ như vậy, đảo mắt một vòng, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô lại, đột nhiên nắm lấy tay Lê Kim Huyên, nhìn về phía Lê Thần Vũ nói: "Cậu Lê, tạm biệt."

Trong lòng mọi người đều rung động, mặc dù vẻ mặt Lê Thần Vũ vẫn ung dung, ra vẻ không có gì như cũ, nhưng khóe miệng đang run rẩy điên cuồng!

Trước khi đi vẫn còn không quên kích thích mình một chút!

Trong lồng ngực Lê Thần Vũ đang có vô số ngọn lửa giận mạnh mẽ thiêu đốt! Thậm chí anh ta tức đến hai mắt biến thành màu đen, như muốn ngất luôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.