Chàng Rể Phế Vật

Chương 106: Chương 106: Họ chu




Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.

Lời này của ngài Chu kia quả đầy ẩn ý sâu sắc.

Hắn ta không chỉ đến đòi lại người của mình, mà còn đòi mang đi nữ thần tổng giám đốc tập đoàn Lê Thị.

Giọng điệu của hắn ta đầy ngạo nghễ bá đạo, không để cho người khác phải nghi ngờ.

Người đứng đầu Ác Chu Đường đích thân lên tiếng, ai dám không nghe theo?

Tại thành phố T này, sức ảnh hưởng của ngài Chu trong thế giới ngầm cũng giống như Tập đoàn Lê Thị trong giới kinh doanh vậy.

Ngài Chu nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, hắn không giống như đang thảo luận cùng Lê Kim Huyên mà là đang ra lệnh cho cô.

Thân người Lê Kim Huyên khẽ run lên, lý trí nói cho cô rằng tốt nhất là không nên đối đầu với người ngài Chu này.

Nếu xúc phạm hắn ta, mọi thứ sẽ trở nên phức tạp, sau này Ác Chu Đường lại có cớ tìm tập đoàn Lê thị gây phiền toái.

Nhưng Lê Kim Huyên cũng biết tự mình đi theo, chắc chắn không phải là điều tốt.

Sau một hồi im lặng, đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên ánh lên vẻ kiên quyết không khuất phục, lạnh lùng nói: “Kim Huyên vẫn chưa hiểu ý ngài Chu lắm.”

“Ý tôi là gì? Cô không hiểu thật sao...” Ngài Chu chậm rãi hỏi, trong lời nói mang áp lực nặng nề.

“Xin lỗi, ngài Chu, Kim Huyên tôi có chút chậm hiểu vẫn không hiểu ý anh là gì.” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.

“Vậy tôi sẽ cho cô hiểu rõ một chút.” Ngài Chu bước ra: “Không chỉ người của tôi được mang đi, cả cô cũng phải đi theo tôi… nếu không,” hắn ta liếc nhìn tòa nhà Lê Thị và đám nhân viên đang run rẩy. “Tôi không thể đảm bảo sự an toàn của những người đang ở đây đâu.”

Huh!

Phía sau ngài Chu, có vô số thành viên của Ác Chu Đường mặc đồ đen nhanh chóng bước tới, một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ quét qua toàn bộ quảng trường của Tòa nhà Lê Thị.

Mặt đất rung lên, các nhân viên cũng run rẩy, mặt ai cũng ánh lên vẻ khiếp sợ.

Lê Kim Huyên sắc mặt khó coi, đây là uy hiếp! Ngài Chu kia muốn lấy nhân viên của Lê Thị ra đe dọa cô phải phục tùng.

“Ngài Chu, anh đây là không nói đạo lý!” Giọng Lê Kim Huyên lạnh lùng, nhưng thân thể mỏng manh của cô lại đang run rẩy vô cùng hoảng sợ.

“Đạo lý?” Ngài Chu sắc mặt âm trầm, ánh mắt dưới kính râm hiện lên tia máu: “Tôi chính là đạo lý!”

Ánh mắt của hắn quét qua thân thể gợi cảm đang run rẩy của Lê Kim Huyên, như có như không nhìn cô, sau đó mới gật đầu nói: “Dáng người phụ nữ sau khi kết hôn sẽ không còn được như trước, nhưng cô thì khác.”

“Xem ra hắn chỉ là một tên phế vật.” Ngài Chu chắc đã nghe nói chồng của Lê Kim Huyên là một người ăn bám.

Người Lê Kim Huyên run lên, bàn tay mảnh khảnh nắm chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nhục nhã.

Gạ gẫm cô ấy một cách trắng trợn trước mặt mọi người như vậy? Lê Kim Huyên bị vô số ánh mắt theo dõi, Tô Loan Loan ở bên cạnh muốn nói, nhưng thấy Lê Kim Huyên im lặng, thì biết cô đang sợ điều gì, cho nên cũng không dám nói gì.

Đột nhiên!

Ngài Chu tiến gần thêm một bước, mùi thơm quyến rũ từ cơ thể Lê Kim Huyên tràn vào mũi hắn. Hắn ta hít một hơi thật sâu, nhắm mắt và tận hưởng mùi hương nhẹ nhàng của cô. Bất thình lình hắn vươn tay ra và bóp lấy cằm của Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên muốn giãy ra, nhưng trên người tên ngài Chu này lại toát ra áp lực mạnh mẽ, làm cho tâm trí cô run lên, không dám nhúc nhích.

Hắn véo cằm nhìn Lê Kim Huyên nhìn cô trịch thượng, khuôn mặt thanh tú trắng nõn xinh đẹp thật không chê vào đâu được.

Hắn cũng đã nhìn qua vô số mỹ nhân, nhưng sau khi nhìn thấy Lê Kim Huyên, nội tâm hắn vẫn không tránh khỏi rung động.

Khuôn mặt và dáng người đều là dạng cực phẩm, khí chất của tổng giám đốc nữ thần càng khiến hắn xúc động.

Hắn ta đột nhiên thay đổi chủ ý, nếu hắn cướp người phụ nữ này về tay mình, Metis hẳn cũng sẽ rất vui chứ?

Metis yêu cầu chính hắn xử lý Lê Kim Huyên, rõ ràng là không thích cô.

Xung quanh, vô số nhân viên của Lê Thị vô cùng kinh ngạc, vị tổng giám đốc thần thánh của tập đoàn Lê Thị uy nghiêm lại đang bị người khác véo cằm, như cá nằm trên thớt, chỉ đợi anh giết thịt.

Lê Kim Huyên từ lúc nào lại dễ bị khinh bỉ như vậy?

Rất nhiều nhân viên nam trong mắt toát lên tia sát khí lạnh lùng và sự tức giận phóng ra trong mắt họ, nhưng khi nhìn thấy vô số thành viên của Ác Chu Đường phía sau tên ngài Chu kia thì tay chân lại mềm nhũn.

Tức giận của họ thì có ích lợi gì trước sự tức giận của ngài Chu kia, không khéo lại khiến cả gia đình mất mạng.

Lê Kim Huyên cắn chặt răng, thân thể thanh tú không ngừng run rẩy, cô trừng mắt nhìn ngài Chu, dưới ánh mắt của mọi người, cô không ngừng bị hắn làm nhục!

Cô rất muốn đẩy tay hắn ra, nhưng lại lo lắng cho sự an nguy của những người trong tập đoàn Lê Thị, cô không nghĩ ngài Chu lại là một người đàn ông vô sỉ như vậy, Lê Kim Huyên cũng không dám hành động hấp tấp.

“Ngài Chu, xin hãy tự trọng...” Từ đôi môi đỏ mọng của Lê Kim Huyên thốt ra mấy chữ, nghe xong lời này, ngài Chu kia không mảy may thay đổi, ngược lại càng trở nên kiêu ngạo và ánh mắt hướng xuống dưới cơ thể cô, nhẹ nhàng đẩy cổ áo sang một bên, thuận lợi nhìn xuống sâu hơn.

Lê Kim Huyên nhắm lại mắt lại, khóe mắt đã ươn ướt.

Ý chí của cô rất kiên cường, nhưng vừa rồi hắn ta đã lấy tính mạng người khác ra uy hiếp cô, cô chỉ có thể nghiến răng chịu đựng sự trêu chọc của ngài Chu này.

Cô là con gái nhà họ Lê, lớn lên trong sự giàu có, từ bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy? Lại còn bị đùa bỡn trước mặt mọi người.

Ác Chu Đường, thế lực ngầm bậc nhất ở thành phố T, quả là một đám người ngông cuồng, không mấy ai muốn đắc tội bọn chúng, cho dù là Lục phiến môn bên phía chính phủ cũng vậy.

“Tôi nghe nói chồng cô không trân trọng cô chút nào. Cô còn giả vờ mạnh mẽ để làm gì?” Ngài Chu chậm rãi nói, giọng hắn trầm xuống, không nghe ra là vui mừng hay tức giận: “Thay vì sống với kẻ ăn bám như vậy, tốt hơn là đi theo tôi, tôi có thể để toàn bộ thị trường thành phố T cho cô.”

Huh!

Ánh mắt mọi người trở nên kinh ngạc, không ai nghĩ tới ngài Chu lại nói rõ tâm tư của mình trước mặt nhiều người như vậy.

Không ít nhân viên nữ ở đây bắt đầu ghen tị với cô, trở thành người phụ nữ của ngài Chu là ước mơ của rất nhiều phụ nữ ở thành phố này.

Cơ hội ngàn năm có một này lại do chính ngài Chu tự đề xuất.

Hàng loạt ánh mắt đổ lên người Lê Kim Huyên, tràn đầy ghen tị, theo bọn họ chồng Lê Kim Huyên đúng thật là vô dụng, ngài Chu so với chồng của cô tốt hơn biết bao nhiêu.

Để cho toàn bộ thành phố T, lời này muốn bao nhiêu ngang ngược thì có bấy nhiêu.

Lê Kim Huyên ngẩn người một lúc, không chút do dự lắc đầu, thẳng thừng từ chối: “Tôi không cần.”

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, ánh mắt của ngài Chu bỗng trở nên u ám.

“Cô có biết… Ở thành phố này, không có mấy người dám từ chối tôi hay không.” Hắn ta chậm rãi nói, mọi người đều sửng sốt, không ai nghĩ Lê Kim Huyên lại trả lời dứt khóat như vậy.

Cô còn không biết mặt mũi anh ta lớn thế nào sao. Theo anh ta, làm bà nội trợ ở nhà chẳng phải tốt hơn người chồng ăn bám của cô sao?

Hơn nữa, cũng là do ngài Chu chủ động hỏi, Lê Kim Huyên trả không chút do dự như vậy, như tạt thẳng một gáo nước vào mặt anh ta.

Sắc mặt hắn ta trở nên vô cùng khó coi, thân người run lên, lúc này, hắn giống như ngọn núi lửa sắp phun trào vậy.

“Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối cùng để lựa chọn, cũng khuyên cô nên suy nghĩ kỹ càng.” Ngài Chu nói.

“Không cần phải nghĩ đâu ngài Chu, cho dù người đàn ông của tôi vô dụng, thì cũng không liên quan gì đến anh.” Lê Kim Huyên dứt khoát nói, đôi mắt đẹp tràn đầy quyết tâm.

“Được, được, được.” Ngài Chu toàn thân run lên tức giận, nhếch mép cười, trên mặt âm trầm hiện lên một tia lạnh lẽo: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ để mọi người ở đây chôn theo quyết định của cô.”

Hắn tháo kính râm và hét lên một tiếng: “Tất cả nghe lệnh, giết!”

Mặt đất rung điên cuồng, vô số thành viên của Ác Chu Đường từng bước áp sát về phía tòa nhà của Lê Thị, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên tái nhợt, tim không ngừng đập loạn xạ.

“Tổng giám đốc Lê, tôi đưa cô rời đi trước.” Tô Loan Loan vội vàng tiến lên nói.

Ngay khi Tô Loan Loan nói xong, ngài Chu đã nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên và hét lên đầy dữ tợn: “Con khốn, mày nghĩ mày có thể sống sót thoát khỏi đây sao!”

Lê Kim Huyên đầu tóc rối bù, vô số thành viên của Ác Chu Đường đã lao đến. Bầu không khí căng thẳng như bị thiêu đốt.

Bỗng nhiên..

Một phát súng sắc bén và đáng sợ xuyên qua khoảng không và làm tất cả mọi người hoảng sợ tột độ.

Ngài Chu sắc mặt đanh lại, nghe tiếng súng vang lên tâm trí cũng có chút giật mình.

Tất cả yên lặng, thành viên của Ác Chu Đường nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đột nhiên, đằng xa truyền đến một loạt tiếng gầm rú, đám đông tản ra, chỉ thấy từ xa một chiếc Rolls-Royce Phantom đang phi phóng thật nhanh đến.

Ngài Chu nhìn chằm chằm chiếc Rolls-Royce Phantom, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng thoáng dậy sóng. Ở thành phố T có người sở hữu được Rolls-Royce Phantom?

Theo những gì hắn được biết, không có nhiều người ở nước C đủ điều kiện sở hữu Rolls-Royce Phantom này.

Làm sao một nhân vật như vậy lại có thể xuất hiện ở đây?

Lê Kim Huyên nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc Rolls-Royce Phantom vừa xuất hiện, thở gấp, đôi mắt càng hiện lên tia lo lắng.

Tất cả đột nhiên im lặng và cả đám đông nhường chỗ cho chiếc Rolls-Royce Phantom.

Chiếc xe chậm rãi dừng ở bên đường, cửa xe mở ra, một người thanh niên đeo kính râm phiên bản giới hạn của Dior bước xuống xe.

“Chà, ở đây sôi động quá nhỉ?” người thanh niên lướt qua và cười thản nhiên.

“Anh là ai?” Ngài Chu liếc mắt nhìn anh ta, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, vẫn chưa nhìn thấu được người này.

Người thanh niên bỏ qua lời nói của ngài Chu, trực tiếp đi tới hắn ta, nhẹ giọng nói: “Anh là ngài Chu sao?”

Ngài Chu cau mày, các thành viên của Ác Chu Đường phía sau bỗng trở nên dữ tợn.

Tên này là ai, lại dám nói ngạo mạn với ngài Chu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.