Chàng Rể Phế Vật

Chương 525: Chương 525: Hối hận




Mặc dù đêm đã khuya, nhưng trong tòa nhà của Chiến phòng Yên Kinh vẫn sáng đèn, các sĩ quan tướng lĩnh mặc quân phục rằn ri đang vội vã đi lại trong tòa nhà, mà sau khi những binh sĩ siêu cấp đó đi vào tòa nhà, bọn họ đã nhanh chóng thu hút rất nhiều sự chú ý. Các tướng lĩnh dừng bước, ánh mắt đổ dồn sang bên này.

Không bao lâu sau, vài tốp người mặc đồng phục y tá vội vàng đẩy giường cấp cứu chạy đến, đỡ những binh sĩ siêu cấp này lên giường cứu hộ, đẩy vào thang máy, đưa thẳng đến phòng thí nghiệm...

Nửa tiếng sau, tướng lĩnh già đang ngủ trong văn phòng, đột nhiên lại bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức, trong lòng ông ta khẽ chấn động, dự cảm chẳng lành chợt dâng lên. Thế là ông ta vội vàng bước xuống giường xếp, mặc áo khoác, mở cửa phòng làm việc ra. Đứng trước cửa là một vị tướng lĩnh, vẻ mặt sốt ruột.

“Có chuyện gì?” Tướng lĩnh già bình tĩnh hỏi, không hề thấy được dáng vẻ buồn ngủ nào trên gương mặt của ông ta.

“Bọn họ...về rồi.” Vị tướng sĩ nọ bước lên trước một bước, nén giọng nói. Vẻ mặt trông rất khó coi.

“Tình hình thương vong.” Biểu cảm trên gương mặt người tướng lĩnh già thâm trầm, không chút biến đổi, khiến người ta rất khó đoán được ý nghĩ trong lòng của ông ta.

“Gần như đều bị thương nặng, cả gân tay lẫn chân của người mạnh nhất dẫn đội cũng bị đứt hết. Ngay cả phòng thí nghiệm cũng không thể cứu chữa. Bọn họ, e rằng đã phế rồi…” Vị tướng lĩnh nọ thấp giọng nói.

“Mục tiêu thì sao? Lẽ nào bọn họ không báo cáo tình hình của mục tiêu sao?” Người tướng lĩnh già chậm rãi hỏi.

“Cái này… theo như những gì bọn họ trình bày thì mục tiêu không hề bị tổn hại chút nào…” Sau khi nhắc đến mục tiêu, vẻ mặt của vị tướng lĩnh nọ càng khó coi hơn.

Đây gần như là sỉ nhục cực lớn đối với Chiến phòng Yên Kinh! Những binh sĩ siêu cấp như bọn họ vốn dĩ đã là đội quân át chủ bài rồi, vậy mà lại không thể nào gây ra được chút thương tích gì cho mục tiêu!

Vị tướng lĩnh nọ tất nhiên không thể nào chấp nhận được sự thật này, sắc mặt cực kỳ dữ tợn. Bởi vì ngay từ đầu kế hoạch cải tạo này cũng có sự dốc sức tán thành và thúc đẩy của anh ta.

Kết quả bây giờ không còn gì để nghi ngờ nữa, nó đã chứng minh rằng kế hoạch này vô cùng thất bại!

“Trưởng quan, tôi tự nguyện đến tòa án quân sự để nhận phán quyết về lần thất bại này của tôi.” Vị tướng lĩnh nọ nói.

“Không cần. Kế hoạch này ngay từ đầu cũng không phải do một mình cậu thúc đẩy, nó là ý kiến của tất cả mọi người. Bây giờ đã thất bại, thì cũng là trách nhiệm của mọi người. Hơn nữa, những chiến sĩ thất bại lần này cũng có thể tha thứ được, bởi vì mục tiêu vốn không phải người bình thường.” Đột nhiên, người tướng lĩnh già chậm rãi lên tiếng giải thích.

“Vậy rốt cuộc mục tiêu là ai?” Khuôn mặt vị tướng lĩnh nọ đầy vẻ nghi ngờ, tài liệu nhiệm vụ lần này là do đích thân tướng lĩnh già giao cho các binh sĩ siêu cấp, không có bất cứ người nào ở giữa biết được thông tin về nhiệm vụ, dường như là nhiệm vụ tuyệt mật.

“Cậu vẫn chưa có quyền hạn để biết được thân phận của mục tiêu.” Tướng lĩnh già xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng lên người vị tướng lĩnh nọ.

Toàn thân tướng lĩnh chợt run rẩy, anh ta rất ít khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc lạnh lùng này của tướng lĩnh già. Hệt như đã biến thành một người khác vậy!

“Vậy thì...có cần phải báo cáo lại với cậu Lê không?” Vị tướng lĩnh nọ dè dặt lên tiếng hỏi.

“Thiệt hại lần này vô cùng lớn, cậu ta đã nói cậu ta sẽ chi trả, vậy nên cũng không cần phải gấp gáp làm gì.” Tướng lĩnh già lắc đầu, đợi sau khi vị tướng lĩnh nọ rời đi, ông ta đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm sâu thẳm và ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, sau đó mới bất lực thở dài.

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sau khi tập luyện xong, Trần Xuân Độ mồ hôi nhễ nhại đi từ ngoài vào khách sạn. Toàn thân anh nóng hừng hực, bước thẳng vào nhà hàng.

Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang ngồi ăn sáng ở một góc trong nhà hàng. Sau khi Trần Xuân Độ nhìn thấy hai người Lê Kim Huyên thì lập tức mỉm cười, nhanh chân bước sang đó.

“Kim Huyên, hôm nay em dậy sớm thật đấy!” Trần Xuân Độ cười, nói. Vô cùng mặt dày mà ngồi xuống bên cạnh Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên ngước mặt lên, chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, dường như vẫn còn tức giận chuyện ngày hôm qua, không thèm đáp lời Trần Xuân Độ mà thay vào đó, vẻ mặt cô đầy ghét bỏ, nói: “Ai cho anh ngồi đây, biến ra chỗ khác!”

Nói rồi Lê Kim Huyên vươn tay, định đẩy Trần Xuân Độ ra.

Không ngờ Trần Xuân Độ đột nhiên nhấc tay, bắt lấy bàn tay trắng trẻo ngọc ngà của Lê Kim Huyên, nụ cười trên mặt mỗi lúc một trơ tráo. tay của nữ thần tổng giám đốc vừa mềm vừa nhẵn, trong một thoáng đã khiến anh không muốn thả ra.

“Buông ra!” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đột nhiên cứng lại, lạnh lùng quát lên.

Lúc này Trần Xuân Độ mới lưu luyến không nỡ mà bỏ ra. Lê Kim Huyên rút tay về, liếc ra ngoài cửa sổ nhà hàng, hỏi Tô Loan Loan: “Cảnh sát điều tra được tới đâu rồi."

“Hẳn là vẫn chưa có manh mối gì.” Tô Loan Loan lắc đầu, Trần Xuân Độ nhìn theo tầm mắt của Lê Kim Huyên, phát hiện trước cửa khách sạn đã bị giăng một dải dây cảnh báo thật dài. Có rất nhiều xe cảnh sát đang dừng trước cổng khách sạn, mỗi một vị cảnh sát đều đang kiểm tra các khách hàng ra vào nơi này.

Có thể thấy, chuyện xảy ra bên ngoài khách sạn ngày hôm qua đã thu hút sự chú ý cao độ của cảnh sát Yên Kinh.

“Tại sao trên mạng lại không có chút tin tức gì về chuyện này nhỉ?” Lê Kim Huyên nhíu mày, theo lý mà nói thì hiện trường lớn như thế, rất khó để không gây sự chú ý. Mà kì lạ nữa là, tin tức liên quan chuyện này lại không hề được nhắc đến dù chỉ một chút ở trên mạng.

“Ở đây là Yên Kinh, không phải thành phố T. Tất nhiên là sẽ có người không muốn để cho tất cả mọi người biết đến loại chuyện như thế này rồi.” Trần Xuân Độ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Lê Kim Huyên liếc nhìn anh, câu nói này của Trần Xuân Độ lại có ẩn ý sâu xa, khiến cho sắc mặt của nữ thần tổng giám đốc và Tô Loan Loan khẽ biến đổi. Dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Giải quyết qua loa bữa sáng, Lê Kim Huyên đứng dậy, nói với Tô Loan Loan: “Trưa nay có con gái của hội trưởng hiệp hội châu báu Yên Kinh mời tôi dự tiệc rượu, cô đi với tôi đến công ty đi, để buổi trưa tiện thể cùng qua đó luôn.”

Tô Loan Loan gật đầu, cũng đúng lúc này, Trần Xuân Độ lại bất thình lình lên tiếng: “Anh cũng đi chung nhé.”

“Anh?” Lê Kim Huyên quét mắt nhìn sang Trần Xuân Độ, cười khẩy, giọng nói thêm vẻ hứng thú: “Anh đi làm gì?”

“Khách khứa dự tiệc rượu đều là có đôi có cặp, lẽ nào Sếp Lê muốn đi một mình, không định dẫn thêm bạn cặp à?” Trần Xuân Độ cười khúc khích, nhìn về phía Lê Kim Huyên.

Đôi mắt xinh đẹp gợi cảm của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào anh nửa ngày trời, sau đó mới xoay người khoan thai bỏ đi.

Lúc rời khỏi, giọng Lê Kim Huyên lại chậm rãi vang lên: “Nếu anh vẫn cứ giữ cái bộ dạng đấy thì sau này đừng hòng mà tham gia bất cứ bữa tiệc gì với tôi.”

“Biết rồi mà!” Trần Xuân Độ nhìn theo bóng lưng quyến rũ của Lê Kim Huyên, mừng rỡ gật đầu lia lịa.

Nửa tiếng sau, ở trước cửa khách sạn, nữ thần tổng giám đốc thay một bộ váy dài tuyệt đẹp bước ra khỏi khách sạn, mái tóc dài vén sang một bên, dáng người hoàn mỹ khiến cho người ta phải thèm nhỏ dãi, ngất ngây mơ ước.

Mà Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan đã đứng một bên chờ từ sớm, đợi sau khi nữ thần tổng giám đốc đi đến gần, Trần Xuân Độ mới mở cửa xe ra.

...

Nhà họ Lê.

Sáng sớm, Lê Thần Vũ vừa ra khỏi phòng ngủ, hai người hầu gái đã bê nước nóng và nước súc miệng lên cho Lê Thần Vũ rửa mặt chải chuốt.

Đột nhiên, một tên thuộc hạ vội vàng xuất hiện trước cửa phòng ngủ, báo cáo: “Cậu Lê, không hay rồi.”

“Làm sao?”

“Chiến phòng Yên kinh vừa mới gọi điện tới, nói là nhiệm vụ ngày hôm qua thất bại rồi. Tất cả những sát thủ phái đi đều bị thương nặng, mục tiêu thì vẫn còn sống, Chiến phòng Yên Kinh thiệt hại nặng nề. Bây giờ bọn họ muốn chúng ta phải bồi thường tổn thất.” Tên thuộc hạ nhà họ Lê nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.