Chàng Rể Phế Vật

Chương 395: Chương 395: Kẻ vô sỉ!




Bào Vũ sâu sắc liếc nhìn Trương Bảo Thành, cuối cùng vẫn đi gọi người.

Cô ta có thể không nghe lời của Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ nhiều nhất chỉ là một ông chủ, mà Trương Bảo Thành, địa vị hơn xa, khiến cô ta không thể không nghe.

Một lúc lâu sau, Bào Vũ dẫn hai người đàn ông thân hình lực lưỡng, đẩy một chiếc xe đẩy khá nặng, từ từ tới phía Trần Xuân Độ.

Trong xe đẩy để rất nhiều khối đá thô cực lớn, trọng lượng số đá thô này cộng lại, đủ để người đàn ông lực lưỡng này ăn không tiêu.

Trong khu nghỉ ngơi, Trần Xuân Độ ngồi trên ghế, nhìn số đá thô này bị vận chuyển tới, thần sắc vô cùng điềm nhiên, anh căn bản không có đứng dậy.

Số đá thô này bị vận chuyển tới, Trương Bảo Thành nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói: “Đá thô đã đủ cho cậu dùng rồi.”

Trần Xuân Độ gật đầu, ngẩng đầu chỉ về một chỗ trống phía trước, mở miệng gào thét: “Để chúng ở đó.”

Bào Vũ nhìn thấy bộ dạng này của Trần Xuân Độ thì trong lòng cũng có không ít lửa giận, nhưng cô ta không có bất kỳ cách gì với Trần Xuân Độ, chỉ có thể căn dặn mấy người đàn ông lực lưỡng đó: “Để ở đó, hạ chúng xuống.”

Số đá thô đấu giá ở khu cược cao cấp, lớn hơn rất nhiều so với số đá của khu cược cấp thấp.

Một khối đá thô lớn nhất trong đó đều sắp cao bằng nửa người, thật sự khiến người khác nhìn mà cảm khái.

Sau khi để từng khối đá thô nặng trịch xuống đất, Trương Bảo Thành lạnh lùng nhìn Trần Xuân Độ: “Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Trương Bảo Thành rất tò mò, ông ta căn bản không hiểu thao tác này của Trần Xuân Độ, không hiểu Trần Xuân Độ rốt cuộc muốn làm cái gì.

Giẫm lên vết xe đổ, lại dùng bài cũ như ở khu cược cấp thấp sao? Trương Bảo Thành đương nhiên không tin, số đá thô này khác với số đá bỏ đi của khu cược cấp thấp, Trần Xuân Độ cho dù làm như vậy, cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, càng không thể bù được lỗ.

Trần Xuân Độ nhàn nhạt liếc nhìn Trương Bảo Thành, mở miệng nói: “Cho dừng âm nhạc ở đây, rồi cho tôi một cái loa.”

Lời này của Trần Xuân Độ rõ ràng là nói với Bào Vũ, Bào Vũ có hơi do dự mà liếc nhìn Trương Bảo Thành, sau khi nhận được ánh ý ra hiệu của Trương Bảo Thành, Bào Vũ xoay người rời đi, rất nhanh đã lấy một cái loa đi tới.

Bào Vũ sau khi đưa cái loa cho Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ nhận lấy cái loa, mở ra công tắc bên trên, sau đó ngẩng đầu, bỗng liếc nhìn Trương Bảo Thành với ánh mắt thâm ý.

Trương Bảo Thành hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, sau đó Trần Xuân Độ lại nhìn sang Lê Kim Huyên.

Trần Xuân Độ thậm chí lười để ý tới cô ta, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, từ từ nói: “Hoàng đế không gấp thái giám đã vội, đương sự còn chưa phản ứng, cô kích động như vậy để làm cái gì, lẽ nào hai người có gì đó?”

Trần Xuân Độ liếc nhìn, chỉ mấy câu liền khiến sắc mặt của Bào Vũ thay đổi, rõ ràng là sắp thẹn quá hóa giận, cô ta bị Trần Xuân Độ chọc tức không nhẹ!

“Nhịn, tôi ngược lại muốn xem xem, cậu ta rốt cuộc có bản lĩnh gì.” Vào lúc này, bên tai Bào Vũ truyền tới một giọng nói âm trầm, hai mắt của Bào Vũ hơi nheo lại, nhìn sang Trương Bảo Thành, Trương Bảo Thành của lúc này, trên mặt ẩn hiện ý lạnh khó mà nói rõ.

Bào Vũ bỗng cảm thấy vui sướng khôn xiết, cô ta thế nào cũng không ngờ, cô ta vậy mà có một ngày nhận được sự nhắc nhở của Trương Bảo Thành, đây có nghĩa là cô ta đã nhận được xem trọng của Trương Bảo Thành?

Bào Vũ suy nghĩ, nếu có thể có được hảo cảm của hội trưởng Trương, địa vị của cô ta ở trong hiệp hội đổ thạch tuyệt đối sẽ tăng lên không ít, điều này đối với cô ta hoàn toàn là trăm lợi không có một hại!

Bào Vũ nghĩ như vậy, cô ta cũng lạnh lùng lườm xéo Trần Xuân Độ, sau đó rất nghe lời lùi xuống đằng sau Trương Bảo Thành.

“Cậu tiếp tục.” Trương Bảo Thành hừ lạnh một tiếng, nhíu mày nói, ông ta cho dù trong lòng có tức giận hơn nữa thì cũng cố kìm xuống, ông ta rất rõ, chỉ có đợi tới khi Trần Xuân Độ không hoàn thành được nhiệm vụ, ông ta mới có thể chà đạp sỉ nhục!

Trần Xuân Độ liếc nhìn vẻ mặt cực kỳ khó coi của Trương Bảo Thành, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra ý cười vô lại: “Hội trưởng Trương, cảm ơn đã phối hợp.”

Trương Bảo Thành hừ lạnh một tiếng, sự lạnh lẽo phẫn nộ lập lòe trong đáy mắt, đều sắp không che đậy được nữa.

Tâm trạng ông ta không dễ gì mới điều chỉnh được, lập tức bị một câu này của Trần Xuân Độ làm cho khí huyết cuộn trào.

Mà Trần Xuân Độ sau khi thấy sắc mặt khó coi của Trương Bảo Thành thì khẽ mỉm cười, quay đầu lại, cầm cái loa, không hề kiêng kỵ mà hô lên.

Mà Trần Xuân Độ vừa hô như vậy, lập tức thu hút không ít khách quý, lũ lượt đi về phía Trần Xuân Độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.