Chàng Rể Phế Vật

Chương 465: Chương 465: Không thế nào tiếp thu được




Hai vị lão giả Song Tử Thần vừa dứt lời đã khiến nơi này trở nên hỗn loạn.

Không khán giả nào ngờ kết cục lại thành như thế này, tất cả hoàn toàn bất ngờ.

Khu vực khách VIP, Lê Thần Vũ bỗng dưng đứng dậy, nhìn chằm chằm Song Tử Thần, hai vị lão giả đó cho anh ta món quà quà kinh hãi rồi.

"Không thể có chuyện này được." Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm hai vị lão giả, chậm rãi mở miệng, anh ta không thể tin được, đây chính là đại lão Lê Hồng tự mình tìm đến, vậy mà bởi vì một khối bạc chìm ngàn năm dẫn đến sự cố đảo ngược nhiều như vậy.

Lê Thần Vũ không thể nào tiếp thu được, anh ta trơ mắt nhìn Song Tử Thần lại có thể giúp đám người Trương Bảo Thành và Lê Kim Huyên.

Ông ta lại có thể có quyết định giống Ngọc Thành Vọng, rốt cuộc tại sao ông ta lại làm như thế?

Lê Thần Vũ không hiểu, ánh mắt anh ta nhìn thẳng hai vị lão giả, sắc mặt chợt trở nên vô cùng u ám.

"Cậu Lê bớt giận." Một tên đàn em vội vàng đi tới, cung kính thấp giọng mở miệng nói.

Lê Thần Vũ không nói gì, mà nhìn chằm chằm Song Tử Thần, không ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì.

Dưới ghế giám khảo, sau khi Chu Cảnh ngã xuống, các giám khảo khác vội vàng đỡ Chu Cảnh ngã trên mặt đất dậy, mà sự chú ý của khán đài cũng nhanh chóng tập trung vào trên người Chu Cảnh.

Chu Cảnh được coi là nhân vật quyền lực trong các giám khảo, nhưng vừa nãy, lại bị một giám khảo thần bí mạnh mẽ vả mặt hết sức thê thảm, rất nhiều người suy đoán, giám khảo Cảnh chắc là lửa giận công tâm, mới phun ra một ngụm máu tươi.

Chu Cảnh ngã xuống liền ngất đi, nhất thời, các giám khảo còn lại hai mặt nhìn nhau, không có giám khảo Cảnh dẫn đầu, lần này không ai trong bọn họ dám ngông cuồng mở miệng chủ trì cuộc thi đấu.

Lúc lâu sau, nhân viên cấp cứu hiện trường đã vội vàng chạy tới, làm Chu Cảnh tỉnh lại từ trong hôn mê.

Chu Cảnh tỉnh lại nhưng sắc mặt tái nhợt như sương, rất khó coi, được mấy giám khảo dìu lên, nhìn lướt qua đám người, ánh mắt lần nữa dừng lại trên người Trần Xuân Độ.

Lúc này, ánh mắt Chu Cảnh nhìn về phía Trần Xuân Độ đã hoàn toàn thay đổi, Chu Cảnh vô cùng cẩn thận đánh giá Trần Xuân Độ, sắc mặt hết sức nghiêm nghị, lúc lâu sau, Chu Cảnh mới mở miệng nói: "Rốt cuộc, cậu là ai?"

"Tôi chính là tôi." Trần Xuân Độ đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên. Nhưng Lê Kim Huyên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bất giác đứng lên, muốn lao xuống khỏi khán đài.

Tô Loan Loan một tay ngăn Lê Kim Huyên lại, vội vàng liên tục khuyên nhủ: "Tổng giám đốc Lê, không nên kích động!"

"Tên này, sao anh ta lại xuất hiện ở nơi đó, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?" Đầu óc Lê Kim Huyên lập tức mơ hồ, nổi giận khẽ quát.

Tô Loan Loan cảm thấy hết sức lúng túng, chỉ có thể nói: "Tổng giám đốc Lê, xin cô hãy tỉnh táo, Trần Xuân Độ xuất hiện ở nơi đó chắc chắn là có nguyên nhân."

"Cô mau bảo anh ta tới đây, anh ta nào có danh tiếng gì, anh ta cho là mình là ai?" Lê Kim Huyên lo lắng nói, lúc này tổng giám đốc nữ thần, gấp như kiến bò trên chảo nóng.

"Tổng giám đốc Lê, anh ta chính là giám khảo mời riêng đó." Tô Loan Loan rơi vào đường cùng, đành thở dài nói ra.

"Hả?" Lê Kim Huyên sững sờ, gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, trong đầu nổ bùm một tiếng, bỗng nhiên trở nên trống rỗng.

"Cô nói cái gì..." Lê Kim Huyên nhìn về phía Tô Loan Loan, kinh ngạc hỏi.

Tô Loan Loan nhún vai, còn Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ, cả người đều choáng váng, ngây ra như phỗng.

Hai mắt tổng giám đốc nữ thần nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, cô không thể ngờ được, Trần Xuân Độ, lại chính là giám khảo mời riêng đó.

Sao có thể như vậy chứ?

"Anh ta... Làm sao có thể là... giám khảo." Ngực Lê Kim Huyên phập phồng kịch liệt, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ khó tin, trong lòng khó mà bình tĩnh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.