Lê Kim Huyên chớp đôi mắt xinh đẹp, nhìn Tô Loan Loan đầy ẩn ý.
“Quân thể quyền...ngoại trừ quân khu Đại Hoa, thì không học được ở đâu khác.” Tô Loan Loan nói rõ ràng, khiến cho vẻ mặt của Lê Kim Huyên từ từ trở nên nghiêm nghị hơn.
“Theo lời cô nói, anh ta còn có thân phận khác chưa nói?” Lê Kim Huyên nói.
Tô Loan Loan gật đầu: “Nếu như anh ta thật sự dùng quân thể quyền đánh nhau với Hoàng Binh....anh ta tuyệt đối có liên quan đến quân khu.”
Tô Loan Loan vừa thốt ra, ngay lúc đó điện thoại trong túi của Tô Loan Loan reo lên.
Tô Loan Loan nghe máy, tiếng của Irene truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tô Loan Loan, tôi có manh mối liên quan đến thân phận của Trần Xuân Độ.”
Trong lòng Tô Loan Loan khẽ động, Irene thân là một đặc công nên có thể biết được nhiều tin tức hơn, đương nhiên cũng có thể phát hiện thân phận đặc biệt của Trần Xuân Độ.
“Manh mối gì?” Tô Loan Loan trầm giọng hỏi.
“Nói qua điện thoại thì không tiện. Gặp nhau bên ngoài đi. Tôi có một kế hoạch.” Giọng Tô Loan Loan sợ sệt, dường như trốn tránh điều gì đó.
Tô Loan Loan nghĩ một lát, gật đầu, Irene rất nhanh chọn được quán cà phê đối diện tòa nhà Lê Thị.
“Lê tổng, lần tôi nhất định tra ra manh mối.” Tô Loan Loan sau khi cúp máy, vô cùng tự tin mà nói.
Không như lần trước, cô và Irene đều có manh mối, lần này hợp lực chắc chắn sẽ không về tay trắng như lần trước, không thu được gì nữa,
Nửa giờ sau, Irene và Tô Loan Loan gặp nhau trong quán cà phê, hai người căn bản không biết, ngay sau khi Tô Loan Loan ra khỏi tòa nhà, ở phía sau một ô cửa sổ, Trần Xuân Độ tay đút túi quần, cúi đầu, nhìn chăm chăm Tô Loan Loan ở dưới đất, đôi mắt sâu thẳm, giống như bầu trời đầy sao thần bí.
Sau khi nhìn Tô Loan Loan bước vào quán cà phê, Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười, coi như không quan tâm, xoay người trở lại máy tính, đeo tai nghe vào, bắt đầu một trận đấu game kịch liệt...
Tô Loan Loan và Irene thương lượng khoảng một giờ đồng hồ mới rời khòi, về đến tòa nhà Lê Thị,
Khi đi ngang qua phòng làm việc của Trần Xuân Độ, miệng Tô Loan Loan nhếch lên một nụ cười mỉa mai, kế hoạch mà cô và Irene đưa ra là đối phó với Trần Xuân Độ nắm chắc mười phần!
Đột nhiên, một giọng nói khinh bỉ vang lên sau lưng Tô Loan Loan, người này đột nhiên gọi Tô Loan Loan: “Vệ sĩ Tô, cô đi đâu đấy, tôi thấy cô ra ngoài nửa ngày rồi đó.”
Tô Loan Loan bước chậm lại, lạnh lùng trả lời: “Cần anh quản sao.”
“Tôi đương nhiên không quan tâm, nhưng cô là vệ sĩ của Lê tổng, cô làm hết trách nhiệm hay chưa? Cô làm được việc giải nguy cho Lê tổng?” Trần Xuân Độ oang oang nói: “Không phải cô tự xưng là đội phó Đội đặc nhiệm nước C sao, sao tôi nhìn không ra thế?”
Tô Loan Loan xoay đầu về phía Trần Xuân Độ, hung dữ nhìn anh một cái, thề sẽ vạch trần thân phận của Trần Xuân Độ, khiến anh ta xấu hổ không thể ở lại đây thêm nữa!
Trần Xuân Độ ở Lê Thị như cá gặp nước, nếu không phải do có Lê Kim Huyên, thì anh không sợ cái gì nữa hết!
Tô Loan Loan hừ lạnh, không để ý đến Trần Xuân Độ, nhỏ không nhịn lớn khó thành, chờ sau khi vạch trần Trần Xuân Độ, xem anh ta còn khoa trương thế nào!
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm Tô Loan Loan rồi bước vào phòng, hai mắt nheo lại, ha ha cười một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Trần Xuân Độ vừa ngồi xuống, điện thoại reo lên, Trần Xuân Độ quét mắt nhìn qua, thì phát hiện là tin nhắn của Irene.
Trần Xuân Độ nhấp vào xem...ánh mắt bổng chốc nóng lên, nội tâm như đang dập bùm bùm...Irene hẹn anh ăn cơm!
Cực phẩm Irene khiến người đàn ông nào cũng khó quên, cũng không thua kém gì người đẹp Lê Kim Huyên! Là nữ thần có thể được Trần Xuân Độ chấm điểm cực cao 9.9!
Ngoài ra Irene Irene đã trải qua quá trình đào tạo khốc liệt, khí chất sức hút vô cùng hoàn hảo, quyến rũ khó cưỡng.
Người đẹp như Irene chủ động hẹn anh, chuyện này căn bản không người đàn ông nào kìm nén nổi, khiến máu huyết sôi sục!
Huống hồ chi Irene đã có một khoảng thời gian không liên lạc, lại đột nhiên hẹn anh ăn cơm, càng khiến anh kinh ngạc hơn.
Nhưng mà Trần Xuân Độ không do dự chút nào, lập tức đồng ý!
Ngay sau khi nhắn tin trả lời, trong quán cà phê đối diện tòa nhà Lê Thị, một mỹ nhân xinh đep đeo kính râm, liếc nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng nhếch lên một vòng, cất điện thoại đi, đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Lời nhắc nhở của Lê Thần Yên cứ vang lên trong tâm trí cô: “Là rồng hay rắn, thử là biết, cách do thám này, rất dễ hạ thấp tính cảnh giác của anh ta.”
Đây là kế sách của Lê Thần Yên, là âm mưu từ đầu đến đuôi, Lê Thần Yên đoán được Trần Xuân Độ sẽ không chống lại được người đẹp, để Irene tiếp cận Trần Xuân Độ với vẻ ngoài quyến rũ!
Anh ta muốn Irene giả dạng thành một tác phẩm nghệ thuật tinh tế nhưng đầy sát khí, chờ đến khi Trần Xuân Độ lọt bẫy, vào lúc hắn thoải mái nhất thì giáng một đòn nặng nề xuống!
…………
Nhà họ Hoàng, trong phòng khách.
Hoàng Binh và Hoàng Vinh ngổi ở hai phía, một ông lão vẻ mặt thờ ơ ngồi ở chính giữa, trong phòng khách có không ít người, đều là những người đứng đầu ở nhiều lĩnh vực khác nhau.
Bọn họ đều họ Hoàng!
Ông lão ở trung tâm vuốt bộ râu bạc trắng, nghe Hoàng Binh nói rõ đầu đuôi, từ từ mở đôi mắt trong suốt, nhìn một người đàn ông ở bên cạnh, “Con thấy thế nào?”
Hoàng Vinh mặt đầy cung kính, người này không phải ai khác, chính là chú hai của Hoàng Vinh, tướng lĩnh của quân khu Đại Hoa!
“Trưởng lão, nếu như người này biết quân thể quyền, vậy nhất định phải gạt bỏ! Uy nghiêm nhà họ Hoàng không thể bị giẫm đạp nhục nhã, nếu không tam đại gia tộc kia sẽ cười nhạo đời này của chúng ta!” Chú hai của Hoàng Vinh mở miệng, âm thanh vang vọng, trong lời nói như có ẩn chứa mũi đao sắc bén!
“Trưởng lão, là thực lực của tôi không tốt, chỉ có ngài ra mặt, chỉ có ngài ra mặt mới chấn hưng được uy danh của nhà họ Hoàng ta!” Hoàng Binh quỳ xuống đất nói.
“Chuyện này tôi không có tư cách giải quyết, để cho chú hai của Vinh đi là đủ rồi.” Ông lão nhẹ giọng nói, đứng dậy rời khỏi phòng khách, “Nếu nhà họ Lê không tôn trọng nhà họ Hoàng nữa, vậy thì hãy dốc hết sức lực đi. “
“Vâng!”
Vẻ mặt các thành viên khác của nhà họ Hoàng đều kinh ngạc, ông lão tuy không lớn tiếng, nhưng lời như thánh chỉ!
“Đi thôi, tối liền đi một chuyến, xem thử là thứ bại hoại gì của quân khu Đại Hoa, đến nhà họ Hoàng cũng dám bất kính!” Chú hai của Hoàng Vinh đứng dậy, nói gằn từng chữ!
…………
Trong đêm tối, ánh sao đầy trời, Trần Xuân Độ nhìn Irene trước mặt, khóe miệng nhếch lên ý cười.
“Cô Irene, đã lâu không gặp, gần đây cô không hợp tác với Lê tổng nữa sao?”
Irene cười nhẹ, “Từ lần trước hợp tác với tập đoàn Lê Thị, gần đây vì bận việc gia đình, tạm thời không có hợp tác.”
“Vậy sao cô muốn mời tôi ra ngoài ăn tối?” Trần Xuân Độ cười đầy ẩn ý: “Xem ra là tôi hấp dẫn quá sao?”
“Lần trước cảm thấy để anh uống quá chén, thật ngại quá, lần này mời anh cơm, coi như tạ tội.” Irene nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng nhẹ nhõm, xem ra chuyện bỏ thuốc lần trước hoàn toàn không biết.
Trần Xuân Độ ánh mắt nồng cháy nhìn Irene, vô cùng quan tâm không ngừng gắp thức ăn cho cô: “Muốn tạ tội với tôi thì không cần đâu, với quan hệ của hai ta, uống chút rượu thôi mà, Tiểu irene.”
Trần Xuân Độ vừa nói vừa vươn tay, một phát nắm lấy bàn tay của Irene, khiến Irene run rẩy cả người.
Irene muốn rút tay lại, ai ngờ Trần Xuân Độ lại nắm chặt hơn, bàn tay ngọc mịn màng tinh xảo của Irene đang bị bàn tay to thô ráp của Trần Xuân Độ vuốt ve qua lại, khiến Irene bất giác nổi da gà.
Nhưng cũng may Irene nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, trong lòng có chút gợn sóng, rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.
Irene nhìn Trần Xuân Độ, vừa lúc nãy, nhịp tim của cô đập rất nhanh, nếu như là chuyên gia ngồi đây, có thể phát hiện ra nhịp tim của cô thông qua mạch dập.
May mắn thay, Trần Xuân Độ không có nhận ra.
Chỉ là Irene không phát hiện ra, có một vệt sáng khó thấy mới xẹt qua trong mắt Trần Xuân Độ.
“Tửu lượng của tôi rất tốt, sợ anh sẽ gục trước thôi.” Irene cười nói, rút tay ngọc trở về, gọi thêm hai chai bia.
“Tửu lượng của tôi cũng rất tốt, lần trước uống bảy tám chai mới gục, cô quên à?” Trần Xuân Độ cong môi, còn Irene lại biến sắc, cô lần đầu tiên thấy Trần Xuân Độ so tửu lượng với phụ nữ đó!
Mặc dù đã trải qua huấn luyện tửu lượng, vượt xa người thường, nhưng cô rất nghi ngờ, người nói ra câu thế này mà bản thân cô lại đi điều tra anh ta?
Hai người vừa ăn vừa uống, rất mau liền thân thiết hơn rất nhiều, khuôn mặt Irene trở nên ửng hổng, bắt đầu thân thiết mà gọi anh Trần.
Nhưng mỗi lần Irene nói, trong mắt cô, chỉ có sự lạnh lùng mà thôi.
Đúng lúc này, một chiếc xe đen kịt lặng lẽ đi tới, cách quán lẩu không xa dừng lại.
Trong xe, Hoàng Binh và Hoàng Vinh đang ngồi đó, thông qua cửa xe nhìn vào trong quán lẩu, nhìn thấy Trần Xuân Độ và Irene đang ngồi gần cửa sổ.
“Kịch hay, sắp sửa bắt đầu rồi...” Hoàng Binh cười lạnh một tiếng.
“Chú hai mang đến đây rất nhiều người ưu tú, cho dù thực lực của Trần Xuân Độ có mạnh đi nữa, cũng khó mà đối phó nhiều người như vậy.” nụ cười của Hoàng Vinh mang theo mỉa mai, còn Hoàng Binh không giống, người đến từ quân khu Đại Hoa đều trải qua lễ rửa tội đẫm máu và chiến tranh...mỗi người đều phải trải qua sinh tử! Đều là những cổ máy giết người!
Lần này, Trần Xuân Độ chắc chắc không thoát được!
Trong khi Hoàng Binh đang nói chuyện với Hoàng Vinh, thì từ phía xa những chiếc xe việt dã lao vút đến, tiếng gầm rú của động cơ làm rung chuyển cả bầu trời đêm!
Chiếc xe việt dã bất ngờ dừng bên đường, từng người lính bước xuống, bao vây khắp quán lẩu!
Trên chiếc xe việt dã, một bóng người bước xuống, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn, huy hiệu màu đỏ và vàng rực rỡ vô cùng chói mắt
Người đó được vây giữa binh lính tinh nhuệ, nhắm về Trần Xuân Độ mà bước đến!
Bầu không khí đột ngột ngưng đọng lại, giảm xuống mức đóng băng!
Không khí căng thẳng mù mịt bao trùm hết quán lẩu, xung quanh bỗng chốc im lặng, người nào cũng ngồi im như thóc!
Một số thực khách phản ứng chậm cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, mọi người nhìn nhau, nhưng không dám nhúc nhích... vì bên ngoài đâu đâu cũng có lính với súng! Họng súng tối tăm và lạnh lẽo, toát ra sát khí ghê tởm, như những con dã thú có hàm răng sắc nhọn!
Vẻ mặt của Trần Xuân Độ lại rất bình thản thờ ơ, anh nhìn về phía bóng dáng đó, trong mắt hiện lên một tia vui đùa.
Cuối cùng, cũng đến rồi?