Chàng Rể Phế Vật

Chương 168: Chương 168: Lê thị sắp tiêu rồi!




Sau khi Dương Văn Hạo mang theo đắng chát vô tận rời đi, Lê Kim Huyên lạnh lùng lườm Trần Xuân Độ, ngay sau đó thân hình mảnh mai yêu kiều cũng xoay người trở về văn phòng Tổng giám đốc.

Trần Xuân Độ khẽ giật mình, không hiểu ánh mắt cuối cùng của Lê Kim Huyên ẩn chứa hàm ý gì.

Mà Lâm Trinh Tuyết thì nhìn về phía Trần Xuân Độ, khóe miệng tinh xảo hơi cong lên, mỉm cười khẽ nói: “Chúc mừng.”

Lúc này Trần Xuân Độ mới chợt hiểu ra, nhếch miệng nở nụ cười rồi đuổi theo.

Trong văn phòng Tổng giám đốc, Trần Xuân Độ ngồi trên ghế sofa làm bằng da thật, mà Lê Kim Huyên thì đang giao phó cho Lâm Trinh Tuyết làm một số chuyện liên quan đến việc Trần Xuân Độ trở thành Phó tổng giám đốc.

“Cho anh ta văn phòng trống không kia, anh ta muốn cái gì, cô đi đặt mua.” Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ một cái, đánh giá sơ mi hoa Trần Xuân Độ mặc, dáng vẻ dở dở ương ương, cô khẽ nghiến răng, cố nén tức giận trong lòng, nói: “Dặn người của Phòng trang phục đặt may một bộ Âu phục cho anh ta.”

“Vâng.” Lâm Trinh Tuyết gật đầu.

“Kim Huyên, mệt không, nào nào nào, uống ngụm nước.” Trần Xuân Độ vô cùng ân cần rót một chén trà nóng cho Lê Kim Huyên, tươi cười rạng rỡ, dáng vẻ tràn đầy nịnh nọt.

Lê Kim Huyên ngước mắt liếc nhìn Trần Xuân Độ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho anh làm Phó tổng giám đốc này không phải để anh quấy rối tập đoàn Lê Thị, tốt nhất anh khiêm tốn một chút cho tôi.”

“Đương nhiên, lời của Sếp Lê, anh xem như thánh chỉ, nào dám không nghe theo.” Trần Xuân Độ ngượng ngập cười nói, trong lòng lại khó nhịn được kích động, vậy mà Lê Kim Huyên bằng lòng cho anh vị trí Phó tổng giám đốc của tập đoàn, rõ ràng lúc trước đối xử với anh lạnh lùng như vậy!

Trong lòng Trần Xuân Độ không nhịn được bắt đầu suy nghĩ viển vông, chờ quan hệ giữa anh và Lê Kim Huyên dần dần hâm nóng, nói không chừng cả người… cũng đều cho anh!

Trần Xuân Độ vừa nghĩ vậy, một bên khóe miệng cong lên nở nụ cười đầy hàm ý, lại khiến lông mày Lê Kim Huyên cau lại… Dáng vẻ này của Trần Xuân Độ trông rất lưu manh, rất bỉ ổi.

“Anh cười gì vậy?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Không, không có gì.”

“Dẫn anh ta đến văn phòng của anh ta đi.” Lê Kim Huyên nói.

“Vâng.” Lâm Trinh Tuyết quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Trần Xuân Độ đứng dậy, đi theo phía sau Lâm Trinh Tuyết, nói: “Thư ký Lâm, tối nay có rảnh không?”

“Tối nay… có rảnh, sao vậy?” Sắc mặt Lâm Trinh Tuyết khẽ sửng sốt, tràn đầy nghi ngờ.

Ánh mắt Trần Xuân Độ rơi xuống thân thể mềm mại duyên dáng của Lâm Trinh Tuyết… có thể xưng là dáng người cực phẩm, ánh mắt mang đầy suy nghĩ sâu xa: “Mời cô đi ăn cơm xem phim.”

“Hả?” Lâm Trinh Tuyết dừng bước, lảo đảo suýt nữa thì ngã sấp xuống!

Khuôn mặt Lâm Trinh Tuyết lộ vẻ ngạc nhiên bối rối, cô ta thật không thể nào ngờ được, Trần Xuân Độ lại sẽ… hẹn cô ta!

Trong ấn tượng của cô ta, Trần Xuân Độ có người phụ nữ xinh đẹp cực phẩm như Lê Kim Huyên, toàn thân Lê Kim Huyên đều tỏa ra sức quyến rũ vô tận, dù thế nào anh cũng không có khả năng hẹn người phụ nữ khác, càng sẽ không ăn cỏ gần hang!

Mà Trần Xuân Độ, rõ ràng đã ngắm trúng cô ta, điều này khiến Lâm Trinh Tuyết không phản ứng kịp.

Trần Xuân Độ nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương này của Lâm Trinh Tuyết, cảm thấy rất đáng yêu, nhếch miệng nở nụ cười vô lại, bước chân đi vào văn phòng.

Văn phòng này là Phó tổng giám đốc trước kia để lại, văn phòng rất lớn, kích thước xấp xỉ văn phòng của Lê Kim Huyên, bên cạnh có cửa sổ sát đất rất lớn, có thể ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng bên ngoài của thành phố T, ngắm nhìn dáng vẻ sầm uất phồn hoa do cốt thép xi măng đan dệt ra.

Trần Xuân Độ đi đến trước cửa sổ sát đất, ánh mắt đảo qua, vòng CBD to lớn nằm ở dưới chân, những tòa nhà cao ngất hấp dẫn tầm mắt Trần Xuân Độ, lại dần dần trở nên sâu thẳm phức tạp…

Cảnh tượng này, tựa như chưa từng, nhiều năm trước… cảnh tượng này, khi ở Yên Kinh nhìn thấy lại càng hùng vĩ hơn.

Trần Xuân Độ thở dài một hơi, ánh mắt sâu thẳm vô tận.

Anh vốn cho rằng, xác suất trở lại nước C cực kỳ nhỏ bé, nhưng không ngờ, bởi vì nhà họ Lê, cuối cùng vẫn trở về.

Không một ai biết, năm đó ở Yên Kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

“Trần Xuân Độ.”

Đột nhiên, phía sau Trần Xuân Độ vang lên một giọng nói ngọt ngào, Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn thấy Lâm Trinh Tuyết từ bên ngoài đi vào.

“Anh cần gì không, tôi cho người đi chuẩn bị cho anh.” Lâm Trinh Tuyết lên tiếng.

“Không nhiều, một chiếc máy tính cấu hình cao, một cái gạt tàn, ấm trà tử sa, và…” Trần Xuân Độ chợt dừng lại, nụ cười trở nên thần bí: “Một bể cá.”

“Bể cá…” Lâm Trinh Tuyết sững sờ, cảm thấy nghi ngờ ánh mắt của mình, cũng cảm thấy lời mình nghe thấy không chân thực.

“Đúng, bể cá.” Trần Xuân Độ gật đầu.

Lâm Trinh Tuyết tỏ ra kinh ngạc: “Muốn bể cá… làm cái gì?”

“Còn có thể làm gì, nuôi cá chứ sao.” Trần Xuân Độ rút một điếu thuốc ra cho lên miệng ngậm, bình tĩnh nói.

Sắc mặt Lâm Trinh Tuyết mờ mịt… nuôi cá… trong văn phòng?!

Lâm Trinh Tuyết bị dọa sợ rồi, toàn bộ tập đoàn Lê Thị… chỉ có trong văn phòng của Chủ tịch Lê Duy Dương có đặt bể cá, đây là tượng trưng cho thân phận, chỉ có người lãnh đạo mới xứng nuôi cá.

Mà Trần Xuân Độ… vậy mà cũng muốn một cái bể cá, có ý gì, muốn ngang hàng ngang vế với Lê Duy Dương sao?

Trong lời này của Trần Xuân Độ có ẩn ý, suy nghĩ tỉ mỉ sẽ vô cùng sợ hãi!

Mà Trần Xuân Độ thì ngậm điếu thuốc, anh vốn không nghĩ gì nhiều, thậm chí anh còn muốn Lâm Trinh Tuyết mua mấy chậu dế, chỉ là sợ Lê Kim Huyên biết sẽ nổi giận, vì vậy mới chỉ nói cần một bể cá.

Trong văn phòng Tổng giám đốc, Lê Kim Huyên nghe báo cáo từ trong điện thoại, sắc mặt ngỡ ngàng, tên này muốn bể cá nuôi cá, anh ta muốn làm gì? Là nhàn rỗi quá rồi sao?



Lúc này, Tô Loan Loan ngồi trong văn phòng nghe Irene ở bên kia điện thoại miêu tả, sắc mặt khó coi.

Cô ta không ngờ ngay tại khi Irene muốn ra tay, vậy mà Lê Kim Huyên lại xuất hiện.

Khó khăn lắm trong lòng cô ta mới dấy lên hi vọng, bỗng nhiên lại thất bại.

“Tên này…” Tô Loan Loan nghiến răng, cảm thấy rất nhức đầu.

Cô ta cúp điện thoại ra khỏi văn phòng, khi vừa định đi đến văn phòng Tổng giám đốc tìm Lê Kim Huyên, đột nhiên nghe thấy mấy nhân viên xì xào bàn tán.

“Cái tên vô dụng ăn bám này cũng đã lên làm Phó tổng giám đốc rồi, tập đoàn Lê Thị sắp tiêu rồi!”

“Đúng vậy, ỷ vào mình là người đàn ông của Sếp Lê, có chỗ dựa Sếp Lê này, anh ta hống hách lộng hành ở tập đoàn Lê Thị, ai dám ngăn cản anh ta!”

“Mong rằng anh ta không nghe được những lời trước kia chúng ta nói, bằng không chỉ sợ sau này chúng ta không yên ổn rồi.”

Bước chân Tô Loan Loan dừng lại, người đàn ông của Sếp Lê… vô dụng ăn bám… đáy lòng cô ta chợt trầm xuống, bỗng nhiên có dự cảm không lành.

Tô Loan Loan quay người sải bước đi đến trước mặt mấy nhân viên kia, hỏi: “Ai làm Phó tổng giám đốc của tập đoàn?”

Tô Loan Loan thân là vệ sĩ đi theo bên cạnh Lê Kim Huyên, rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt nhân viên tập đoàn Lê Thị, nhìn lạ mặt, những nhân viên kia cũng không nhận ra thân phận của Tô Loan Loan, dứt khoát nhìn về phía bức tường ở bên cạnh, bĩu bĩu môi.

Tô Loan Loan quay đầu, sau khi nhìn thấy thông báo tin vui trên bức tường kia, vẻ mặt càng âm trầm, hai con ngươi đột nhiên co rụt lại, cảm thấy không thể tin nổi.

“Chuyện này không thể nào…” Tô Loan Loan lẩm bẩm.

“Có cái gì mà không thể nào, mỗi một vị Phó tổng giám đốc đều nắm giữ cổ phần của tập đoàn Lê Thị, đoán chừng cổ phần trong tay họ Trần này là Sếp Lê chia một phần cổ phần của mình cho anh ta.” Một nhân viên ha ha cười lạnh.

Hai tay Tô Loan Loan nắm chặt, cô ta không thể tiếp nhận nổi, từng kế hoạch mình bố trí tỉ mỉ, trời xui đất khiến thế nào lại đều thất bại, mà tên Trần Xuân Độ này, xem ra ngày càng giành được tin tưởng của Lê Kim Huyên, thế mà cũng đã được làm lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lê Thị!

Tô Loan Loan có một loại dự cảm không lành, Trần Xuân Độ lấy được tin tưởng của Lê Kim Huyên, càng gần gũi với Lê Kim Huyên hơn, vậy nguy hiểm của Lê Kim Huyên lại càng nhiều hơn.

Tô Loan Loan có thể nhận ra được, chắc chắn Trần Xuân Độ có mục đích không thể cho ai biết, cô ta hao hết tâm trí muốn vạch trần thân phận của Trần Xuân Độ nhưng đều vô dụng.

Tô Loan Loan bước nhanh đi, đẩy cửa tiến vào văn phòng Tổng giám đốc, nói với Lê Kim Huyên đang làm việc: “Sếp Lê, tôi không đồng ý Trần Xuân Độ đảm nhiệm chức vị Phó tổng giám đốc.”

Lê Kim Huyên ngước mắt nhìn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra mờ mịt và không hiểu, đã có rất nhiều nhân viên và đổng sự bất mãn với quyết định này, đã có rất nhiều khiếu nại, nhưng đều bị cô và Lê Duy Dương ép xuống.

Nhưng dù thế nào cô cũng không ngờ được, ngay cả Tô Loan Loan cũng đến kháng nghị.

“Trần Xuân Độ trở thành Phó tổng giám đốc sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của tập đoàn Lê Thị.” Tô Loan Loan không nói thẳng ra nguyên nhân mà tìm một cái cớ khác.

Lê Kim Huyên lắc đầu: “Đây là đề nghị của tôi và đổng sự, hội đồng quản trị đã bỏ phiếu thông qua, không thể thay đổi.”

Sắc mặt Tô Loan Loan đột nhiên trở nên u ám, nhưng vẫn giữ vững lập trường nói: “Sếp Lê, Hoàn vẫn cảm thấy anh ta có vấn đề.”

“Nếu như anh ta có vấn đề thì đã bị bại lộ từ lâu rồi, Tô Loan Loan, cô đi nghiên cứu tăng cường biện pháp an ninh cho tập đoàn đi, việc này để sau rồi nói.” Lời nói bình tĩnh của Lê Kim Huyên khiến lòng Tô Loan Loan lạnh buốt, dù sao cũng bởi vì mình làm việc không hiệu quả nên mới khiến Lê Kim Huyên lựa chọn tin tưởng Trần Xuân Độ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.