Chàng Rể Phế Vật

Chương 522: Chương 522: Long vương bị đánh




"Chuyện này.... sao có thể..." Đội trưởng vẫn ở nguyên chỗ cũ, hít thở dồn dập, anh ta không thể tin được Trần Xuân Độ còn giấu vũ khí, anh ta vốn cho rằng mình đã hiểu rất rõ thực lực của Trần Xuân Độ, đoán chắc rằng Trần Xuân Độ không thể tránh được cú nổ của lựu đạn nổ xa, nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi!

Mình không hiểu rõ ràng thực lực của người đàn ông này, mình hoàn toàn sai rồi!

Không chỉ có đội trưởng, tất cả binh sĩ siêu cấp cũng không nghĩ đến tốc độ của Trần Xuân Độ lại nhanh như vậy. Bọn họ chỉ loáng thoáng trông thấy một bóng dáng vụt xuất hiện trước lựu đạn, ngay sau đó Trần Xuân Độ bỗng nhiên nhìn bọn họ, vẻ mặt lạnh lẽo, mà ngay lúc này, lựu đạn lao nhanh về phía bọn họ!

"Nằm xuống!"

Một vị binh sĩ siêu cấp phản ứng tương đối nhanh vội vàng hét lớn, nhưng lúc này đã muộn!

Trên không trung xuất hiện một tia lửa chói mắt, chùm ánh sáng nở rộ rồi nổ tung trên không trung, khoảng không ầm ầm rung chuyển, một đợt gợn sóng dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy quét ngang khắp nơi!

Một làn sóng khí ầm ầm quét qua, lựu đạn nổ tung, biến cả một vùng thành đống đổ nát!

Sau khi khói bụi tan biến, đôi mắt của đội trưởng bỗng chợt co rút lại, vẻ mặt bàng hoàng, hoảng sợ!

Máu và tay chân bị gãy ở khắp mọi nơi, giống như một địa ngục trần gian!

Sau khi trải qua trận nổ mạnh, chiếc xe bị nổ lốp kia đã thương tích đầy mình, cửa sổ xe vỡ tan tành. Mặt đất xung quanh chiếc xe tải đầy các mảnh vụn thủy tinh. Những binh sĩ kia bị ảnh hưởng bởi dư âm của lựu đạn nổ mạnh. Cái nóng hầm hập và nhiệt độ cao mà người bình thường chẳng thể chịu nổi đã khiến cho toàn thân bọn họ cháy đen như than. Chân tay bị gãy ở khắp mọi nơi, những chiến binh siêu cấp không ai bì nổi này, niềm tự hào của chiến phòng Yên Kinh, vào lúc này, gần như tất cả đều trở thành tàn tật!

Chỉ có vài chiến binh siêu cấp đứng ở cuối cùng cách xa vụ nổ nhất, không chịu nổi nên chật vật ho ra máu. Dù bọn họ không bị vụ nổ tác động đến nhưng một đợt sóng khí kinh khủng quét qua vào ban nãy cũng khiến cho cơ quan nội tạng của bọn họ bị tổn hại!

Trong nháy mắt, một quả lựu đạn nổ hầu như khiến cho toàn bộ đội ngũ mất đi sức chiến đấu!

Làm sao có thể như này! Đội trưởng nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, gần như tuyệt vọng muốn ngã quỵ, không có cách nào chấp nhận được!

Hai mắt đội trưởng tối đen và ngất đi! Quả lựu đạn nổ là đội viên của anh ta dùng để đối phó với Long Vương, kết quả lại là gậy ông đập lưng ông.

Trong lòng đội trưởng chua xót, thân thể kịch liệt run rẩy! Anh ta trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra nhưng lại chẳng thể ngăn cản.

Đó là một cảnh tượng cực kỳ thảm thương. Chiến phòng Yên Kinh đã tiêu tốn vô số tài nguyên để có những binh sĩ siêu cấp của ngày hôm nay. Giá trị của những binh sĩ siêu cấp này có ý nghĩa to lớn đối với chiến phòng Yên Kinh. Mỗi người đều trị giá hàng tỷ!

Mà lúc này, những binh sĩ siêu cấp có giá trị bản thân lên đến mấy chục tỷ kia lại không chịu nổi một đòn trước mặt Long Vương!

Niềm kiêu hãnh và sự tôn nghiêm của bọn họ đã mất hoàn toàn và họ vô cùng nhục nhã!

“Giết cho tôi… giết hắn cho tôi…! một vị siêu chiến sĩ còn lại mở miệng, giọng nói của anh ta vô cùng run rẩy, thanh âm tràn đầy sự hoảng sợ và phẫn nộ! Lúc này trên mặt anh ta nhiễm đầy máu tươi của mình, dữ tợn vô cùng! Anh ta muốn giết chết tên đàn ông đáng chết này, không tiếc bất cứ giá nào!

“Đã thành kẻ tàn tật rồi, còn mơ mộng hão huyền?” Trần Xuân Độ hờ hững liếc nhìn, vẻ mặt lạnh lùng đầy vẻ mỉa mai.

"Hây a… chết!" Trong đó có một vị siêu chiến sĩ, mặt mũi đầy máu tươi, anh ta ngã vào trong vũng máu, hai chân rõ ràng đã bị nổ tung, chân của anh ta… ở nơi cách anh ta chưa đến năm mét. Anh ta nhìn Trần Xuân Độ, đã hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng phản kháng!

Bóng dáng của Trần Xuân Độ chợt lóe lên, bước chân giẫm trên mặt đất giống như lăng ba vi bộ, thân hình gần như hóa thành một bóng ma, tất cả ngọn lửa bắn ra... toàn bộ tránh né!

Đồng tử của nhóm binh sĩ siêu cấp mở to, đầy vẻ kinh ngạc không tin nổi! Vẻ mặt của Trần Xuân Độ lại thoải mái như thể anh vừa chỉ làm một chuyện bình thường vậy!

“Ầm” Trần Xuân Độ thu hồi Long Nha, nhanh chóng tiếp cận vị binh sĩ siêu cấp kia. Anh nắm chặt tay phải và một loạt tiếng lách cách đột ngột xuất hiện bên trong cánh tay anh!

"Oanh!"

Một đấm của Trần Xuân Độ đánh vào thân thể người đàn ông kia, một cỗ lực lượng kinh khủng đột nhiên bùng nổ!

Sau khi thân thể của binh sĩ siêu cấp đó xoay tròn mấy vòng trên không trung thì rơi mạnh xuống đất! Trong miệng chảy ra đầy máu, toàn thân bị một đòn này đánh cho tan nát! Con ngươi khiếp sợ hoảng hốt!

"Anh… Anh..." Vị siêu chiến sĩ kia mới mở miệng thì lập tức nôn ra một ngụm máu tươi, đã khó để nói thành lời, đọc nhấn rõ từng chữ...

"Lão nhị!"

Vẻ mặt của mấy siêu chiến sĩ còn lại cứng lại, một cơn ớn lạnh kinh khủng đột ngột bùng phát!

Họng súng của những binh sĩ siêu cấp này lại nhắm vào Trần Xuân Độ! Ngọn lửa mạnh mẽ bay vụt! Không khí rung động!

Bóng dáng Trần Xuân Độ bỗng nhiên chợt lóe, trực tiếp hóa thành dư ảnh!

"Rầm rầm rầm!" Thân thể của anh đã sắp đến cực hạn!

Nhóm siêu chiến sĩ chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng người vụt qua... Ngay sau đó, cổ tay của bọn họ đều đau nhức... Tất cả vũ khí trong tay đều rơi xuống!

Trần Xuân Độ đơn thương độc mã, tay không tấc sắt, như đi vào chỗ không người! Song quyền địch tuyệt trần, bất cứ nơi nào bóng dáng nắm đấm của anh đi qua, sẽ có một mảnh máu tươi bắn tung tóe, và vô số bóng người bị đánh bay lên không trung!

Cảnh tượng kia giống như ký ức khó quên trong cuộc đời này! Điều này còn gây sốc hơn cả một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng của Hollywood!

"Ầm!" Trần Xuân Độ một quyền đem người cuối cùng đánh bay ra xa mấy chục mét! Hai nắm đấm của anh dính đầy máu tươi, giống như ác ma bình tĩnh đứng ở giữa biển máu. Quanh người anh… tất cả đều là thân thể tàn phế… Tiếng kêu rên ở khắp nơi, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi, khiến cho người ta run sợ.

Trần Xuân Độ hôm nay không có giết ai... Nhưng lúc này, anh còn kinh khủng hơn cả Sát Thần! Toàn bộ những người bị nắm đấm của anh đánh đến... Tất cả đều trở thành tàn phế!

Có thể gọi là sống không bằng chết!

“Bang!” Đột nhiên một tiếng súng dữ dội và chát chúa xé toạc bầu trời đêm rồi tiếp tục vang vọng trong khoảng không! Một trong những binh sĩ siêu cấp đã nhặt vũ khí trên mặt đất từ lúc nào chẳng hay, nhắm thẳng vào Trần Xuân Độ!

Tuy nhiên, ngay khi ngọn lửa lao về phía Trần Xuân Độ... Trần Xuân Độ lại đột nhiên biến thành dư ảnh! Ngọn lửa bắn lên không trung!

Trần Xuân Độ bỗng lao tới và đạp thẳng một phát vào cánh tay của người đàn ông nọ, xương cổ tay của binh sĩ siêu cấp bị vỡ nát và vũ khí trong tay anh ta ngay lập tức bị buông ra.

"Hiện tại, anh phục rồi chứ?" Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo tột độ!

“Tao… tao phục con mẹ mày! Tao không phục" Vị siêu chiến sĩ kia dữ tợn mở miệng, làm con át chủ bài tinh anh của chiến phòng Yên Kinh, anh ta có được niềm kiêu hãnh và sự bất khuất của một chiến sĩ, anh ta vô cùng phẫn nộ, rất không cam lòng, anh ta sẽ không cúi đầu trước người này!

"Nếu dám giết chúng tao… chiến phòng Yên Kinh tuyệt sẽ không buông tha cho mày!"

"Xoạt xoạt!" Anh ta còn chưa có nói xong, Trần Xuân Độ đã đạp mạnh xuống một phát!

Không còn khả năng cứu chữa!

"Á...!" Vị chiến sĩ này phát ra tiếng gào rú thê lương, hai tay vô cùng đau đớn! Sắc mặt trong chớp mắt trở nên trắng bệch!

"Hiện tại... Còn không phục a?" Ánh mắt Trần Xuân Độ sâu xa bình tĩnh, bình tĩnh giống như có thể nhìn thấu linh hồn ẩn sâu của con người.

"Anh vẫn không phục?" Trần Xuân Độ không để ý đến anh ta, lập lại lần nữa, bên trong giọng nói ẩn chứa một sự lạnh lẽo không thể nghi ngờ.

Giây phút này… toàn thân Điền Vĩ run rẩy dữ dội... Đó là sự hoảng sợ đến tận xương tủy! Thân thể anh ta run rẩy cố gắng đứng lên... ý đồ tránh thoát, nhưng… anh ta lại có thể trốn đi đâu được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.