Bên trong phòng tổng thống, Ngọc Vinh Hiên quay trở lại chỗ ghế sô pha, sau khi thực hiện xong cuộc gọi đường dài, thần sắc của anh bình tĩnh hơn rất nhiều, có vẻ như đã trở lại trạng thái bình thường.
Hai cô thư ký quyến rũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, theo những gì hai người họ hiểu về Ngọc Vinh Hiên thì nếu như cơn giận của cậu Ngọc không giảm, vậy thì chắc chắn đêm nay của hai người họ sẽ không dễ dàng gì.
“Bùm!”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Một thuộc hạ nhanh chân bước vào, người nhân viên này đi đến trước mặt Ngọc Vinh Hiên, cúi người quỳ một chân xuống, nói với giọng có phần hấp tấp: “Cậu chủ, không xong rồi… người của chúng ta, ám sát thất bại… ba người kia, không ai trong họ bị giết chết!”
“Chuyện này tôi biết rồi.” Thần thái Ngọc Vinh Hiên vẫn bình thản, anh lắc nhẹ ly rượu trên tay, bình thản lên tiếng ra lệnh: “Đi gọi tổng giám đốc đến đây.”
Bộ dạng người nhân viên có phần do dự, anh ta không lập tức đứng dậy.
Ngọc Vinh Hiên nhướng mày, giọng nói có phần gắt hơn: “Tôi kêu anh gọi anh ta đến, tôi có việc dặn dò anh ta, anh nghe chưa hiểu sao?”
Trong lòng người nhân viên đương nhiên hiểu rõ, người mà Ngọc Vinh Hiên nhắc đến chính là tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Hào chi nhánh Yên Kinh ở nước C, người nhân viên có chút do dự, sau lúc đắn đo suy nghĩ, anh ta mới mạnh dạng lên tiếng: “Cậu chủ, trước đây chúng tôi đã có mời anh ta rồi, nhưng kết quả là anh ta không hề có bất kỳ phản ứng gì.”
“Sao?” Mặt Ngọc Vinh Hiên khẽ biến sắc, anh khẽ nhíu mày, anh không hiểu, con kiến bé con đó mà dám từ chối mình?
“Sau đó chúng tôi có dùng tên cậu chủ, yêu cầu anh ta xử lý những thi thể và hiện trường, nhưng anh ta nói rằng anh ta là tổng giám đốc của khách sạn, phải suy nghĩ cho khách sạn, rằng những chuyện này là chuyện của cảnh sát Yên Kinh xử lý, rằng anh ta không thể phá hư chứng cứ hiện trường… rằng anh ta chỉ có thể lựa chọn báo cảnh sát…” Người nhân viên nhỏ giọng nói.
“Hỗn láo!” Sắc mặt Ngọc Vinh Hiên trong tích tắc trở nên khó coi hơn, anh hoàn toàn không nghĩ rằng, chỉ với một lần ám sát, mà ngay cả con kiến nhỏ bé đó cũng dám phản bội mình, anh còn nhớ rất rõ, trước đây khi con kiến đó lấy lòng mình, lúc đó anh ta nói rằng anh ta rất trung thành… mới chưa được bao lâu, anh mới vào đây ở chưa được mấy ngày, chỉ với một lần ám sát!
Anh ta đã đổi hướng!
Này rõ ràng là muốn hại chết anh! Ngọc Vinh Hiên không phải tên khờ, đương nhiên anh hiểu rõ, nếu thật sự đem hiện trường và thi thể giao cho cảnh sát, cảnh sát không phải tên ngốc, ngay tại hiện trường đã có thể nhận định những thi thể đó là người của mình, như vậy thì câu chuyện sẽ trở thành là mình sai những người này đi ám sát!
“Anh ta đúng chán sống rồi!” Ngọc Vinh Hiên chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt lạnh như băng.
“Đi, xử lý cho xong hiện trường.” Ngọc Vinh Hiên nói.
Đợi nhân viên rời đi, lúc này trong đầu Ngọc Vinh Hiên hiện lên một gương mặt, đó chính là hình ảnh khinh bỉ của Trần Xuân Độ! Cả đời này anh cũng sẽ không thể nào quên được!
Ánh mắt của Ngọc Vinh Hiên lại quay trở lại màn hình theo dõi, hình ảnh hiển thị trên màn hình theo dõi lúc này đang là hình ảnh ở sảnh trung tâm, người đàn ông với dáng vẻ lịch sự, đang gật đầu cúi người xin lỗi Lê Kim Huyên.
Dáng vẻ lúc này khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo, khinh thường người khác, tự cao tự mãn trước đây của anh ta!
Chứng kiến cảnh này, khóe miệng Ngọc Vinh Hiên khẽ nhếch mép, dáng vẻ có chút gì đó khinh bỉ và chế giễu, nhưng cũng vô cùng lạnh lùng!
Đó là vì bộ dạng thư sinh lịch sự này trước đó anh đã thấy quá nhiều… và lúc này, nó lại biến thành cây cỏ đầu đường, chớp mắt là cúi đầu khom lưng với người khác.
Như vậy đối với anh ta khác chi là nỗi sĩ nhục?
“Cậu chủ, anh ta là ai vậy?” Một cô thư ký quyến rũ tò mò lên tiếng hỏi.
“Một con kiến.” Ngọc Vinh Hiên bình thản lên tiếng, người đàn ông thư sinh lịch sự này, trong mắt anh thì có lẽ ngay cả con kiến cũng không bằng.
“Một con kiến, vậy sao cậu chủ còn quan tâm anh ta làm gì, người như vậy không đáng để cậu chủ quan tâm.” Một cô thư ký quyến rũ khác lên tiếng.
“Quan tâm?” Ngọc Vinh Hiên quay đầu liếc nhìn thoáng qua cô thư ký đó, lạnh lùng nói: “Tôi không hề quan tâm, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy thú cưng của tôi lại đi cúi đầu khom lưng với người khác!”
Ngọc Vinh Hiên nói mà trên người anh bất ngờ bộc ra luồn khí lạnh như băng, trong tích tắc hai cô thư ký liền biến sắc, hai người họ cảm nhận được không gian bất chợt bị luồn khí lạnh bất thường bao trùm lấy, họ liền nhanh chóng cúi đầu quỳ xuống, giọng nói có chút run sợ: “Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi lỡ miệng.”
Ngọc Vinh Hiên chậm rãi trả lời, trong giọng nói có chút gì đó khiến người nghe cảm thấy lạnh gáy một cách bất thường: “Đi tắm, tối nay ở trong phòng tôi, cả hai cô, chuộc tội!”
Hai cô thư ký quyến rũ ban đầu vẫn cúi đầu không nhúc nhích, nhưng khi nghe được câu nói này, bất chợt toàn thân khẽ run lên, hơn ai hết, hai cô hiểu rất rõ ý nghĩa câu nói này của Ngọc Vinh Hiên… Bởi vì hai người họ nói sai, đêm nay hai người họ sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt từ Ngọc Vinh Hiên! Đó sẽ là một trận chà đạp tàn phá không thua gì vũ bão!
Hai người họ càng hiểu rõ hơn, cơn giận của cậu chủ càng lớn, thì trừng phạt sẽ càng mạnh… Cơn giận hôm nay của cậu chủ lớn như vậy… hai người họ cũng không biết sẽ bị tra tấn đến mấy giờ…
***
Ngay tại một căn phòng dưới lầu chỗ Ngọc Vinh Hiên, Lê Kim Huyên vừa từ phòng tắm bước ra, trên người khoác áo bào trắng, ẩn thoát có thể nhìn thấy được làn da hoàn mỹ trắng ngần như tuyết, như sữa của cô.
Lê Kim Huyên sau khi đi đến bên giường, cô suy nghĩ lúc rồi thay đồ, đi đến phòng đối diện rồi gõ cửa phòng.
Không lâu sau, cửa phòng được mở ra, Tô Loan Loan xuất hiện ngay giữa phòng.
“Tổng giám đốc Lê?” Tô Loan Loan ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
“Tôi có thể vào không?” Lê Kim Huyên nhỏ tiếng hỏi.
“Đương nhiên.” Tô Loan Loan có chút bất ngờ Lê Kim Huyên tìm gặp cô vào giờ này, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.
“Không làm phiền đến cô chứ.” Lê Kim Huyên hỏi.
“Không có.” Tô Loan Loan cười cười, đợi sau khi Lê Kim Huyên ngồi yên vị trên sô pha, cô rót ly trà cho Lê Kim Huyên, rồi lên tiếng hỏi: “Đã trễ như vậy rồi, không biết Tổng giám đốc Lê tìm tôi có chuyện gì không?”
Lê Kim Huyên gật gật đầu, giọng nói có phần chắc nịch: “Cô ngồi đi.”
Sau khi Tô Loan Loan ngồi xuống, gương mặt Lê Kim Huyên thay đổi, trông có phần hơi nghiêm túc, cô nhìn Tô Loan Loan rồi bất chợt lên tiếng hỏi: “Cô cảm giác Trần Xuân Độ như thế nào?”
Tô Loan Loan hơi sửng sốt, nhưng cũng thật thà trả lời: “Bình thường thì có lưu manh một chút, nhưng anh ta đối với cô là thật lòng đó.”
“Thật sao?” Lê Kim Huyên cười lạnh, cô tiếp tục nhìn Tô Loan Loan: “Cô còn nhớ trước đó cô có nói qua, rằng Trần Xuân Độ không đơn giản như bề ngoài của anh ta không?”
Trong lòng Tô Loan Loan khẽ giật mình, cô nhìn thoáng qua biểu cảm của Lê Kim Huyên, trong lòng khẽ thì thầm, cuối cùng thì cũng bị Lê Kim Huyên phát hiện ra cái gì.
Trần Xuân Độ cho dù có ngụy trang giỏi cỡ nào đi nữa, nhưng rồi sẽ có một ngày để lộ ra sơ hở.
“Chính là cái vụ lần trước anh ta đổ thạch, tôi đã cảm nhận được có cái gì đó không bình thường, trước đó có người thanh niên ngồi kế bên tôi, nói mấy câu nghe rất kỳ lạ…” Lê Kim Huyên bắt đầu nói từ thời điểm Trần Xuân Độ đổ thạch, cho đến giây phút vừa lúc nãy Trần Xuân Độ ra tay.
Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan và nói: “Tôi không muốn hoàn toàn không biết gì về người ở bên cạnh mình.” Nói đoạn, Lê Kim Huyên dừng lúc rồi lại nhìn Tô Loan Loan nói tiếp: “Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi điều tra nguyên nhân khiến cho anh ta bất thường.”
Tô Loan Loan gật gật đầu, Lê Kim Huyên đứng dậy rồi đi về hướng cửa phòng, cho đến khi bước tới cửa, Tô Loan Loan nhìn theo bóng dáng Lê Kim Huyên, bất chợt lên tiếng: “Nhưng tôi có thể cảm nhận được, anh ta thật lòng đối với cô.”
Bước chân Lê Kim Huyên chợt khựng lại, cô quay đầu nhìn Tô Loan Loan, lên tiếng nói: “Tôi chỉ là không thích người khác giấu tôi chuyện gì thôi.”
“Bùm!”
Cửa phòng đóng lại, Tô Loan Loan vẫn nhìn về hướng cửa phòng, thần sắc có chút hoang mang, điều tra? Điều tra như thế nào? Cô đã dùng hết mọi cách, thậm chí còn mời cả Irene của tổ chức đặc công chỉ để điều tra Trần Xuân Độ, nhưng cuối cùng… có kết quả không?
Một chút xíu tin tức cũng không có, Tô Loan Loan đành cười trừ, bản thân cô ít nhiều đoán được thân phận của Trần Xuân Độ, có lẽ cơ bản đó là những gì cô không nên biết đến.
Mà bây giờ, Lê Kim Huyên lại muốn nhờ cô điều tra giúp cô ấy?
Ngay lúc Tô Loan Loan do dự lưỡng lự, bất ngờ một giọng nói bình thản từ góc phòng phát ra: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ tuyệt không nghe lời của cô ấy.”
Toàn thân Tô Loan Loan khẽ run lên, cô liền quay đầu lại, phát hiện người thanh niên đang đứng ở góc phòng, vừa rít một hơi xì gà, mùi hương của điếu xì gà từ miệng anh chậm rãi lan tỏa ra xung quanh.
Điều khiến cho Tô Loan Loan bất ngờ nhất chính là người thanh niên này bất ngờ xuất hiện, mà cô lại không hề phát hiện hay có chút phòng bị!
Cần phải biết Tô Loan Lan vốn xuất thân từ đội đặc công, nên với người từng trải qua huấn luyện gây gắt cực khổ cao độ như cô…Phản ứng thường cao hơn người thường rất nhiều…Kết quả, từ đầu tới đuôi, cô không hề biết người thanh niên này đột nhập vào phòng cô khi nào!
“Sao anh lại tới đây?” Khi nhận diện ra được người thanh niên, Tô Loan Loan ngạc nhiên.
“Uống hết đi.” Người thanh niên ngồi trên sô pha, đặt một ống thuốc dạng lỏng lên bàn.
“Đây là cái gì?” Tô Loan Loan hỏi.
“Một loại thuốc được bào chế từ vật cấm, cô thật may mắn.” Người thanh niên cảm khái nói: “Uống hết đi, rồi cô sẽ biết.”