Chàng Rể Phế Vật

Chương 359: Chương 359: Long vương yếu ớt!




Trương Khải Luân đột nhiên rút súng ra, một khẩu súng mp5 đen tuyền ở trong tay, anh ta nhắm thẳng về phía Trần Xuân Độ, họng súng xác định đúng hướng rồi bóp cò!

“Bằng bằng bằng...” Một tiếng súng xé nát không trung, những viên đạn đan xen vào nhau, giống như đạn đại bác loại nhỏ, nổ tung và chấn động trong hư không!

Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn Trương Khải Luân, luồng khí đen trong tay chợt lóe sáng lên chặn đứng ở phía trước!

Trong lòng Trương Khải Luân chùng xuống, tia lửa kinh khủng long trời lở đất mãi không dứt lao về phía Trần Xuân Độ, giống như trận mưa to như trút, hầu như không thể né tránh được, Trương Khải Luân đã chặn tất cả mọi đường lui để anh không thể chạy đi đâu được!

“Anh không còn đường nào để chạy thoát nữa!” Trương Khải Luân hét ầm lên!

Còn Trần Xuân Độ chỉ thờ ơ lạnh lùng liếc nhìn một cái, cầm con dao găm Long Nha trong tay rồi chém nhanh vun vút ngăn lại!

Tia lửa đáng sợ xuyên thủng khoảng không và bắn tung tóe dữ dội. Kết quả là một vầng sáng màu đen vàng sẫm lóe lên nhanh chóng trong không trung, ngăn chặn khiến cho tia lửa lần lượt đều bị con dao găm Long Nha đỡ văng ra!

“Bằng bằng bằng!”

Những âm thanh giòn giã vang lên, những tia lửa lưỡi bắn phá con dao găm Long Nha như vũ bão mãi không dứt, nó mỏng như cánh ve sầu bị tia lửa bao trùm sức mạnh đáng sợ và vù vù trong khoảng không!

Ngay sau đó, rất nhiều những tia lửa bị dao găm Long Nha đỡ lại và đổi hướng đầu đạn bị bắn ngược trở lại!

Chúng đan xen tạo thành một trận mưa đạn, những tia lửa được bắn ra kịch liệt khắp bốn bề xung quanh!

“Bằng bằng bằng!”

Ngay tức khắc một tia máu tanh bắn ra, một trận tàn sát điên cuồng! Một trận mưa đạn, biển cả đen kịt, những người nhà họ Trương tụ tập tạo thành biển người kia đồng loạt ngã lăn xuống đất! Những tia lửa đang điên cuồng cướp lấy tính mạng của họ, trận tàn sát kinh hoàng!

Sắc mặt của Trương Khải Luân đột nhiên nghiêm lại! Ánh nhìn hung dữ và tức giận! Anh ta nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của Trần Xuân Độ, lấy đạo của người trả lại cho người!

Đôi má sưng tấy đỏ ửng của Trương Khải Luân càng thêm khó coi và muốn phát điên lên!

Biển người đông nghịt khủng khiếp đó ai nấy đều run lên, tất cả nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt kinh sợ!

ĐM đây có phải là con người không vậy! Đây chẳng phải là con người! Đối mặt với những tia lửa kinh hoàng mãi không dứt mà không ngờ lại có thể dùng một con dao găm để xoay ngược hướng của đầu đạn! Bản thân anh ta bình yên vô sự còn người nhà họ Trương lại phải hứng chịu sự tấn công hủy diệt!

Rất nhiều thành viên nhà họ Trương kinh ngạc nhìn Trần Xuân Độ, cả người bọn họ run lên! Nếu dùng một từ để hình dung về anh... thì những người đã trải qua trận chiến đẫm máu này e rằng sẽ chỉ có thể nghĩ đến một từ - Thần!

Ngoại trừ thần linh thì bọn họ không thể nghĩ ra từ nào để miêu tả về Trần Xuân Độ!

Thần linh... Siêu nhân, e rằng chỉ có sinh vật ở trong truyền thuyết mới có năng lực như người này!

Những ánh mắt kinh ngạc lần lượt đổ dồn về phía anh!

Có quá nhiều người thắc mắc liệu dưới lớp mặt nạ này của Trần Xuân Độ có phải là khuôn mặt của một con ác quỷ hay không!

" Kong kong!”

Tất cả những viên đạn rực lửa do Trương Khải Luân bắn ra đều bị con dao găm Long nha của Trần Xuân Độ đỡ ngược lại... Bỗng nhiên! Đồng tử của Trương Khải Luân đột nhiên nhìn về một hướng!

Chỉ nhìn thấy ở phía đó có một tia lửa kinh hoàng lao tới!

Trương Khải Luân vừa định nhặt con dao dài ở bên cạnh lên ngăn lại, nhưng tia lửa đã lao tới khi nhận ra thì đã quá muộn!

“Phù phù phù!”

Toàn thân Trương Khải Luân run lên bần bật, những tia lửa từ trong họng súng của anh ta bắn ra cuối cùng lại chuyển hướng bắn xuyên qua cơ thể anh ta, máu tanh ngập tràn!

“Phụt!”

Bỗng nhiên sắc mặt của Trương Khải Luân cực kì tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy, cơn đau ập tới, khiến cho hai mắt của anh ta trở nên tối sầm lại!

“Gia chủ!”

Đám người đông nghịt kia đột nhiên sững sờ, rất nhiều thành viên nhà họ Trương vốn định lao về phía Trần Xuân Độ, đột nhiên nhìn về phía Trương Khải Luân!

“Ặc...” Vẻ mặt của Trương Khải Luân nghiêm lại, anh ta chậm rãi nâng bàn tay đang bịt lấy miệng vết thương lên... máu chảy tuôn trào trong lòng bàn tay... trên người anh ta còn có năm sáu vết thương do súng bắn nữa!

Tất cả là do Trần Xuân Độ!

“Giết đi!”

Tất cả người của gia tộc họ Trương tràn trề đau thương và phẫn nộ, điên cuồng vung lên rất nhiều vũ khí trong tay và lao tới giết chết Trần Xuân Độ! Họ phải báo thù cho gia chủ và trả thù anh bằng máu!

Trần Xuân Độ đứng tại chỗ, đôi mắt dưới lớp mặt nạ lạnh lùng vô cùng, anh chẳng để tâm và coi những người họ Trương này như giun dế.

Những người nhà họ Trương này và Trương Khải Luân ở cùng một chiến tuyến... Điều này rõ ràng có nghĩa là bọn họ đều có tội!

“Bịch!” Trần Xuân Độ bước ra ngoài, dấu chân in trên mặt đất, thân hình vụt sáng lên!

“Dừng lại!”

Đúng lúc này, một tiếng hét chấn động cất lên vang vọng trong không trung!

Tất cả nững người nhà họ Trương đang cầm vũ khí đều ngừng lại, còn Trần Xuân Độ đột nhiên nhìn Trương Khải Luân.

Trương Khải Luân chịu nhiều phát súng trên người đang đứng lên một cách khó khăn với sự hỗ trợ của hai thành viên nhà họ Trương và từng bước đi về phía Trần Xuân Độ.

Bầu không khí đột nhiên yên lặng, biển người đông đúc tự động nhường đường cho Trương Khải Luân đi qua!

Trương Khải Luân từ từ đi tới trước mặt Trần Xuân Độ, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ yếu ớt, anh ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ một lúc rồi chậm rãi hỏi: “Tại sao?”

Khuôn mặt của Trương Khải Luân lộ rõ vẻ không chịu cam lòng... thân là người đứng đầu của nhà họ Trương mà lại bị đạn bắn thương tích!

Ánh mắt của anh ta liếc nhìn xác chết chất chồng thành núi và biển máu dưới chân Trần Xuân Độ, bỗng nhiên tỉnh táo lại... vì một quyết định của mình mà khiến cho bao nhiêu người nhà họ Trương chịu tội cùng!

Mà tất cả những điều này là vì Trần Xuân Độ! Nếu không phải tại anh thì sẽ không có nhiều người nhà họ Trương phải chết oan như vậy!

Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, bầu không khí yên ắng không một tiếng động, Trần Xuân Độ bỗng nhiên chậm rãi mở lời: “Thuộc hạ của anh đã tới nhà họ Đỗ, đây là “nhân” của nhà họ Trương nên cái chết của bọn họ là “quả” mà anh phải gánh chịu...”

Vẻ mặt của Trương Khải Luân nghiêm lại, một lúc sau anh ta đột nhiên nhoẻn miệng bật cười.

Cũng chính lúc này, rất nhiều người có mặt ở đó nhìn thấy miệng của anh ta toàn là máu tươi... khiến anh ta trông giống như một con ác quỷ đang sống sờ sờ ở đó!

Trương Khải Luân bật cười điên dại, ánh mắt liếc nhìn qua xác chết của những người nhà họ Trương chất cao thành núi, chợt bừng tỉnh ngộ.

“Nói cho tôi biết anh là ai, sau này nhà họ Trương sẽ giao cho anh muốn làm gì thì làm...” Trương Khải Luân nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Xuân Độ nói từng câu từng chữ: “Tôi muốn biết từ khi nào nước C có người như anh xuất hiện.”

Trần Xuân Độ không nói lời nào, mà nắm chặt con dao găm Long Nha trong tay, khắc hình rồng bay phượng múa trên mặt đất.

Trương Khải Luân chăm chú nhìn, khi nhìn thấy đó là một con rồng hung dữ thì con ngươi đột nhiên co rút lại, giống như vừa biết được bí mật kinh thiên động địa nào đó, thân thể run rẩy không ngừng, anh ta nhìn Trần Xuân Độ với vẻ kinh hoàng không thể nào tin đây là sự thật!

Không ai có thể biết được rốt cuộc thì Trương Khải Luân đã thấy gì, tất cả mọi người chỉ thấy anh ta từ từ cúi thấp chiếc đầu cao quý xuống, gập cong đầu gối, sau đó, quỳ xuống “rầm” một tiếng ngay trước mắt mọi người!

Khoảnh khắc đó Trần Xuân Độ đang ở kia, tất cả những ánh mắt ngạc nhiên đến khó tin đổ dồn về phía anh ta, mang theo sự nghi hoặc và ngờ vực!

Trương Khải Luân đã khuất phục, đường đường là gia chủ dòng họ Trương mà cuối cùng cũng phải chịu thua Trần Xuân Độ!

Không ai biết anh ta đã nhìn thấy điều gì mà thay đổi quyết định… thái độ cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ!

Lúc trước còn kiêu căng ngạo mạn mà bây giờ lại hạ thấp tính khí với thái độ của mình như vậy!

Anh đứng ở đó nhìn Trương Khải Luân đột nhiên trở nên nhỏ nhẹ, rồi thờ ơ hỏi: “Bây giờ làm vậy còn có ích gì không?”

“Tôi sai rồi, tôi chỉ hi vọng anh có thể tha cho những người trong gia tộc của tôi...” Trương Khải Luân nhìn thấy con rồng hung tợn kia, tim đập loạn xạ... Mặc dù cảm thấy họa tiết này xa lạ nhưng anh ta biết rõ thân phận của chủ nhân nó!

Anh ta không nghi ngờ gì về tính xác thực của nó... vì chỉ có chủ nhân của họa tiết này mới có thể khắc họa bằng một vài nét vẽ đơn giản để tạo ra một con rồng điên loạn sống động như thật!

Thậm chí khi anh ta chăm chú nhìn... có thể cảm nhận được sức mạnh kiêu ngạo mạnh mẽ ập tới!

Chỉ có anh ta! Con người sở hữu sức chiến đấu vô địch trong truyền thuyết kia mới có thể tạc nên một họa tiết chỉ thuộc về mình và đại diện cho thân phận đặc biệt như vậy!

Mà so sánh với anh ta... thì mình đã là gì cơ chứ, anh ta nhìn họa tiết này mà lòng thơ thẩn lênh đênh, khoảnh khắc đó trái tim như trôi lửng lơ!

Sự kiêu ngạo duy nhất trong lòng Trương Khải Luân đã biến mất hoàn toàn không chút dấu vết, đứng trước mặt người này, anh ta có tư cách gì để kiêu ngạo!

“Nhà họ Đỗ đã gây ra rất nhiều tội ác, đánh mất nhân tính, bọn họ đã phải nhận quả báo tương ứng…” Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào anh ta: “Thân là gia chủ họ Trương mà lại bao che cho kẻ có tội. Nếu các người đã cho rằng pháp luật của nước C không thể trừng phạt được mình thì để tôi.”

Ngay khi Trần Xuân Độ vừa dứt lời cánh tay phải của anh rung chuyển, một luồng ánh sáng đen vụt ra, trong nháy mắt đã chặt đứt một đốt ngón tay út của Trương Khải Luân!

Thân thể đau đớn của Trương Khải Luân run lên bần bật, khuôn mặt méo mó nhưng không dám phát ra bất kì một âm thanh nào mà chỉ có thể rên hừ hừ.

“Giao tất cả những người mà anh bảo vệ ra đây, tính hết những ai tham gia hợp tác với nhà họ Đỗ.” Trần Xuân Độ hờ hững nói.

Trương Khải Luân gật đầu không dám làm trái... và trong lòng tất cả những người đang chứng kiến cảnh tượng này đều run rẩy!

Gia chủ của bọn họ, không dám ho he một câu nào trước mặt Trần Xuân Độ, không còn giống anh ta một chút nào nữa!

Bóng dáng người mặc áo dài đỏ này rốt cuộc là ai... không ngờ lại có thể giết chết hai gia tộc hoàng kim, khiến hai vị gia chủ, một người bỏ mạng một người thì tàn phế!

Rất nhiều người đều vô cùng sửng sốt, bọn họ nhìn Trần Xuân Độ như thấy ác quỷ!

Hai người trong gia tộc đỡ Trương Khải Luân khó khăn bò dậy, chịu đựng cơn đau khi ngón tay bị đứt lìa, anh ta không dám phát ra bất kỳ tiếng rên đau đớn nào!

Bởi vì người đang đứng trước mặt có lai lịch quá ghê gớm, thậm chí anh ta còn không tin được thân phận của người này!

Nhưng lại phải tin... hàng trăm người trong gia tộc bị tàn sát đẫm máu... ngay cả bản thân mình cũng trúng đạn... mà anh vẫn bình an vô sự, cho dù có phải là vũ khí đạn dược hay không cũng không thể gây tổn hại gì cho anh!

Loại sức mạnh đáng sợ này cuối cùng cũng khiến Trương Khải Luân phải tin rằng nhà họ Đỗ bị tiêu diệt... không phải là do bọn họ quá yếu, mà là vị này quá mạnh!

Còn Trương Hồng Lương, từ khoảnh khắc Trương Khải Luân quỳ hai gối xuống thì trong lòng đã run bần bật.

Khi Trương Khải Luân quay lại và nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng khiến ông ta cảm thấy có một dự cảm không lành.

“Bắt lấy ông ta!” Trương Khải Luân nghiêm nghị hét lên, trái tim ông ta run lên, lập tức xoay người bỏ chạy không chút do dự!

Nhưng liệu có thể chạy trốn được hay không? Biển người đông đúc kia đều là người nhà họ Trương!

Và khi ánh mắt của bọn họ đổ dồn về phía mình, trái tim của Trương Hồng Lương run lên, sắc mặt tái nhợt!

Trước mặt ông ta bỗng nhiên xuất hiện năm sáu người nhà họ Trương chặn đứng đường lui!

Và khi ông ta quay người lại nhìn thấy hàng trăm người nhà họ Trương đang nhìn mình, khiến cho hai chân của ông ta run lên cầm cập!

Trương Hồng Lương ngẩng đầu nhìn thì thấy Trần Xuân Độ ở cách đó không xa đang lạnh lùng nhìn mình, khiến trái tim ông ta như muốn ngừng đập ngay lúc đó!

“Bắt lấy ông ta.” Trương Khải Luân thốt ra một câu khiến Trương Hồng Lương đột nhiên rơi xuống vực thẳm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.