Chàng Rể Phế Vật

Chương 388: Chương 388: Mất mặt!




Sau khi Lê Kim Huyên rời đi, Tô Loan Loan lại không có rời đi, cô ta thấy Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lê Kim Huyên, dần lộ ra nụ cười vô lại, trong nụ cười này vậy mà còn mang theo chút thô bỉ, khiến cô ta trong nháy mắt có hơi nghẹn lời.

“14 vị trưởng lão của nhà họ Ngọc, có phải là anh ra tay không.” Vào lúc này, Tô Loan Loan đột nhiên mở miệng hỏi.

Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn Tô Loan Loan, hơi sững người, trên mặt xuất hiện nụ cười vô lại: “Cô tại sao lại cảm thấy là tôi làm chứ?”

Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ, nói: “14 trưởng lão của nhà họ Ngọc, tôi từng thông qua quan hệ nhờ người điều tra, trưởng lão của nhà họ Ngọc thực lực mạnh mẽ, ngoài anh ra, tôi thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể ở Yên Kinh, ngang nhiên, không chút kiêng kỵ làm ra chuyện này.”

Trần Xuân Độ sững người, nhìn Tô Loan Loan, cười vô lại một tiếng: “Tôi chỉ là chồng của Kim Huyên, với cả, cô biết càng nhiều thì có tác dụng gì, có câu nói rất hay, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo...”

“Nhưng anh từ đầu tới cuối không nói ra anh là ai, anh nếu nói ra anh là ai, việc gì phải xảy ra nhiều rắc rối như vậy.” Tô Loan Loan mở miệng nói.

“Có vài chuyện không nên nghe ngóng thì đừng đi nghe ngóng, người đó chưa từng nói với cô sao, một vài chuyện, khi nên biết thì sẽ biết thôi.”

Giọng điệu của Trần Xuân Độ bỗng trở nên xa xăm, Trần Xuân Độ sau khi nói xong bèn vỗ vai của Tô Loan Loan, trong sự ngỡ ngàng của Tô Loan Loan, điềm nhiên đứng dậy, hai tay đút túi quần, đi về phía phòng nghỉ.

...

Sáng hôm sau, Trần Xuân Độ vừa đánh răng rửa mặt xong, xuống lầu tới nhà hàng, thấy Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan sớm đã bắt đầu dùng bữa, mấy người sau khi ăn sáng xong, vừa ra khỏi khách sạn, một chiếc Bentley từ xa phóng tới, cuối cùng dừng ở cửa khách sạn, cửa xe mở ra, một bóng người bước ra, người tới khoác bộ vest cao cấp sang trọng, vô cùng nhiệt tình chào hỏi đám người Lê Kim Huyên.

“Kim Huyên, tôi không tới muộn chứ.” Trương Bảo Thành cười nói.

Lê Kim Huyên gật đầu, nhìn sang Trương Bảo Thành, đôi mắt đẹp lộ ra tia nghi hoặc, nói: “Hội trưởng Trương, ông hôm nay sao lại lái xe tới đón chúng tôi thế?”

Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ, cười ha hả, giải thích nói: “Đây không phải là muốn tới chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử hay sao, nếu như Trần Xuân Độ thật sự phá vỡ kỷ lục của đại hội đổ thạch, lúc đó tập đoàn Lê Thị cũng sẽ thơm lây, cho dù không phá vỡ, cũng có thể bỏ sức vì tập đoàn Lê Thị.”

Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hơi đanh lại, cô nghe rõ những lời này của Trương Bảo Thành, Lê Kim Huyên ngoảnh đầu liếc nhìn Trần Xuân Độ, không khách khí mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Chỉ bằng anh, anh không ở đó mất hết mặt mũi đã rất không tồi rồi.”

“Kim Huyên, phải có chút lòng tin đối với cậu ta, dù sao trước đó ở trên người cậu ta từng xuất hiện kỳ tích.” Trương Bảo Thành liếc nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng lại cười lạnh một tiếng, nếu như nói ván cược sinh tử trước đó là dựa vào vận may... Vậy hôm nay, cho dù Trần Xuân Độ có vận may hơn trời đi nữa, cũng không dụng!

Một ngày kiếm 300 tỷ... Bất luận Trần Xuân Độ liên tiếp chọn được bao nhiêu đá thô cực phẩm, cũng không có bất kỳ tác dụng! 300 tỷ, con số này quá lớn! Cho dù Trần Xuân Độ mua được đá thô cực phẩm, cũng cần một khoản tiền tương đối lớn mới có thể kiếm đủ 300 tỷ!”

300 tỷ, hoàn thành trong một ngày, cho dù Trương Bảo Thành kiến thức sâu rộng, kinh nghiệm phong phú, trong lòng cũng rõ như gương, chuyện này căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành!

Ông ta căn bản chính là đang lợi dụng chuyện này, vả thật mạnh vào mặt của Trần Xuân Độ!

Trương Bảo Thành đã chuẩn bị tốt tâm lý, chuẩn bị cùng Trần Xuân Độ ngây ngốc cả một ngày ở trong đại hội đổ thạch, đợi sau khi đại hội đổ thạch kết thúc thì vả bôm bốp vào mặt Trần Xuân Độ!

Ông ta phải khiến Lê Kim Huyên mở to mắt nhìn cho rõ, nhìn rõ bộ mặt thật của Trần Xuân Độ, đạo sĩ gian hồ này, chỉ là tên lừa đảo chỉ biết nói khoác!

Lê Kim Huyên không biết làm sao, đôi mắt đẹp tức tối lườm Trần Xuân Độ, sau đó giẫm trên đôi cao gót, cộp cộp cộp đi về phía chiếc xe sang bình thường mình ngồi.

Trần Xuân Độ sững người, có hơi bất lực, chỉ có thể đi theo đằng sau Lê Kim Huyên, ngồi vào ghế lái.

Lúc Trần Xuân Độ vừa ngồi vào vị trí ghế lái, một giọng nói tràn ngập từ tính, mang theo ý lạnh bỗng truyền vào trong tai Trần Xuân Độ: “300 tỷ, hôm nay xem các người kiếm làm sao!”

Trần Xuân Độ thông qua gương chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh như băng sương của tổng giám đốc nữ thần, tức giận mở miệng, nhìn trông rất là bất mãn.

Trần Xuân Độ cười hờ hờ, nói: “Kim Huyên, anh thế nào cũng tính là người của nhà họ Lê, em ít nhất phải có chút lòng tin về anh chứ?”

Lê Kim Huyên cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: “Chỉ bằng anh? Còn người nhà họ Lê? Đợi anh khi nào có thể bớt gây chuyện rồi nói câu này sau.”

Trần Xuân Độ bị Lê Kim Huyên làm cho nghẹn không nói được thành lời, đợi sau khi Tô Loan Loan cũng ngồi vào trong xe, mỉm cười bất lực, một chân đạp ga.

...

Ở cửa Lê phủ.

Một cửa đôi bằng gỗ gụ cỗ xưa từ từ mở ra, hai người hầu nữ từ trong Lê phủ đi ra, đứng ở hai bên cửa lớn, buông tay đứng thẳng.

Sau đó, từng thành viên của nhà họ Lê mặc áo đen, từ trong Lê phủ xông ra, một người trong đó bị mấy người của nhà họ Lê vây chặt, từ trong Lê phủ đi ra.

Ở cửa Lê phủ, có một chiếc Maybach dáng dài đỗ ở bên đường, hai ông già đứng ở bên cạnh xe, ánh mắt dừng trên người Lê Thần Vũ, nụ cười xa xăm.

Khi Lê Thần Vũ ra khỏi Lê phủ, từng người của nhà họ Lê cúi người hô: “Chúc cậu Lê chiến thắng, giành được vòng nguyệt quế của Chung Cực Tam Đao!”

Hư không ong ong rúng động, tiếng hô vang của người nhà họ Lê, giống như sấm đánh, inh tai nhức óc, hướng thẳng tới tầng mây!

Ngay cả hai vị ông già kia, sắc mặt cũng không kèm được mà trở nên hồng nhuận... Màng nhĩ của bọn họ sắp bị tiếng hô vang làm cho thủng rồi!

Duy chỉ có Lê Thần Vũ mặt mày bình thản, như thể không có bị tiếng hô vang này ảnh hưởng, trong lòng càng không sinh ra một gợn sóng.

Lê Thần Vũ đi tới trước mặt hai ông già đó, hai ông già cung kính cúi người chào: “Cậu Lê, lên xe thôi.”

Lê Thần Vũ gật đầu, nhìn sang hai ông già đó nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng, có thể được chọn vào Chung Cực Tam Đao hay không thì phải xem hai vị tiền bối rồi.”

Hai ông già nhìn nhau cười, nhìn sang Lê Thần Vũ, cười ha hả, nói: “Cậu Lê, cậu cứ yên tâm đi, danh ngạch cỏn con của Chung Cực Tam Đao, ắt sẽ có được.”

“Vậy thì nhờ vào hai vị rồi, sau đại hội đổ thạch, tâm nguyện của hai vị tiền bối, Thần Vũ nhất định dốc sức làm.” Lê Thần Vũ cười nhàn nhạt, một người của nhà họ Lê đi tới, mở cửa xe cho Lê Thần Vũ và hai vị ông già.

Rất nhanh, chiếc Maybach dáng dài đã trải qua cải tạo một cách xa hoa, tiếng động cơ gầm rú một tiếng, bánh xe của chiếc xe sang nhanh chóng chuyển động, chở mấy người Lê Thần Vũ chạy về phía đại hội đổ thạch ở đằng xa.

Vào cùng lúc này.

Đại hội đổ thạch, khu cược cao cấp.

Người đàn ông sắc mặt tái trắng, môi như máu, mặc một bộ đuôi tôm, nhìn nhìn thiếu niên tướng mạo đẹp trai ở bên cạnh, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, danh ngạch của Chung Cực Tam Đao, đã không còn lại bao nhiêu.”

“Cậu có nắm chắc không, nếu như không, không bằng trở về thôi.” Dracula nói.

Thiếu niên lộ sự kiên định, lắc đầu, nói: “Tôi nhất định có thể bước vào cuộc thi đấu kia, chỉ là ở đây thêm vài ngày, sẽ không gây trở ngại tới việc anh điều tra Long Vương đâu.”

Dracula gật đầu: “Vậy thì nghe cậu, ngộ nhỡ trong Chung Cực Tam Đao có vật cấm kỵ xuất thế, gia tộc của chúng ta rất có khả năng cũng có thể xuất hiện một cường giả như Long Vương, truyền thuyết của Long Vương sẽ bị chôn vùi... Thế giới này, sẽ mặc cho gia tộc Dracula chúng ta thống trị!”

“Vật cấm kỵ... thật sự có thứ này sao?” Thiếu niên không nhịn được mà nghi hoặc hỏi.

“Trong một số vụ tôi tra được có nhớ chép vài chuyện liên quan tới vật cấm kỵ... Chung Cực Tam Đao của lần đó đã xuất hiện một vật thần bí, trong đá thô, không phải là ngọc... ghi chép đằng sau đã xóa mất.” Người đàn ông đó cầm một chiếc ly thủy kinh, trong ly thủy tinh, rượu vang đỏ như máu, người đàn ông nhấp một ngụm, trên gương mặt tái nhợt, xuất hiện nụ cười quỷ dị.

“Là Long Vương làm sao?” Thiếu niên đó hỏi.

Người đàn ông lắc đầu: “Không có chứng cứ rõ ràng để xác nhận, nhưng tôi dám chắc chắn, nhất định có liên quan tới Long Vương.”

“Trước khi Long Vương chưa thoái ẩn, gia tộc đã ăn không ít thiệt thòi của Long Vương, nếu chúng ta thật sự có được loại vật cấm kỵ trong truyền thuyết đó, cái đầu tiên bị diệt, sẽ là Long Ngục của Long Vương!”

Không chỉ như vậy, đại hội đổ thạch, độ hot vượt qua mấy ngày trước.

Khu cược cao cấp của đại hội đổ thạch, đông người, phóng mắt ra nhìn, đó gần như chính là một đám rất đông!

Mức độ chen chúc của khu cược cao cấp hôm nay, thậm chí có thể so sánh với khu cược cấp thấp!

Tất cả các nhân vật lớn của cả thành phố Yên Kinh, gần như tập trung ở đại hội đổ thạch! Những nhân vật lớn tới từ khắp nơi trên nước C, rất nhiều người đang đợi một ngày này.

Hôm nay là ngày cuối cùng Chung Cực Tam Đạo chọn lựa mỗi lần, mấy danh ngạch còn lại của Chung Cực Tam Đao sẽ được chọn ra vào ngày hôm nay.

Giới đổ thạch có vô số nhân vật phong lưu đều xuất hiện, rất hào sảng xuất sắc.

Có đổ vương từng nổi danh trong giới đổ thạch, còn có những người tài của giới đổ thạch nước ngoài... Còn có rất nhiều con ngựa mới, không ngừng làm mới kỷ lục của đại hội đổ thạch, muốn thu hút sự chú ý của phía chính phủ, giành được danh ngạch của Chung Cực Tam Đao.

Mỗi bên sẽ có cách của riêng mình, đủ loại thần thông... Đại hội đổ thạch hôm nay, có thể gọi là biển người!

Trước cửa của đại hội đổ thạch, từng chiếc xe sang đỗ ở bên đường, rất nhiều người dân xem náo nhiệt đứng ở cửa, nhìn từng nhân vật lớn tới.

Đột nhiên, một chiếc Maserati từ xa lao tới, từ từ dừng lại bên đường, cửa xe mở ra, một ông già tóc bạc trắng, tinh thần khỏe khoắn, đi vào trong đại hội đổ thạch.

“Đổ vương... đổ vương trước kia rất nổi tiếng trong giới đổ thạch, đã từng dùng ba nghìn đồng cược được 3 tỷ!”

Trước cửa đại hội đổ thạch, tiếng người ầm ĩ, sự xuất hiện của đổ vương, lập tức khiến rất nhiều người đổ cược mặt mày kích động, biển người ở cửa, kích động tới mức sắp sôi sục rồi!

Đổ vương vẫy tay mỉm cười... Một phóng viên không màng tới sự ngăn cản của bảo vệ, xông tới, đưa micro tới bên miệng của đổ vương, kích động hỏi: “Đổ vương, mọi người đều nói ông thoái ẩn nhiều năm, hôm nay tại sao lại xuất sơn, lẽ nào đại hội đổ thạch lần này có chỗ đặc biệt gì sao?”

Bước chân của đổ vương khựng lại, nhìn sang phóng viên đó, khẽ mỉm cười, nói: “Đương nhiên, đại hội đổ cược lần này của năm này, bạn bè cũ trong giới của tôi gần như đều tham gia, tôi sao có thể không tham gia?”

“Vèo!”

Đổ vương vừa dứt lời, lập tức khiến toàn trường trở nên yên ắng, vô số người đổ cược, rơi vào trong trạng thái sửng sốt!

Mà đổ vương, nhân lúc phóng viên đó sững người, khẽ mỉm cười, xoay người, dứt khoát rời đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.