“Bùm!”
Đạn dược khói lửa dần cách xa Trần Xuân Độ, tiếng lửa đạn cũng dần nhỏ lại, cuối cùng Trần Xuân Độ cũng thoát ra khỏi vùng khói lửa mịt mù, lúc này xe của anh đã cực kỳ tàn tạ, nắp xe cũng bay mất trong quá trình chạy trốn vừa rồi.
Khi Trần Xuân Độ lái xe, đột nhiên điện thoại trong túi quần anh đổ chuông, một tay anh lái xe, một tay lấy điện thoại, anh nhìn lướt qua màn hình rồi nghe máy.
“Đại ca định làm gì vậy? Anh bốc đồng quá đó, anh muốn làm loạn cả nước C lên đấy à?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói cực kỳ lo lắng của Thanh niên.
“Lê Thần Vũ dám dùng quân đội bảo vệ quốc gia để xử lý người phụ nữ của tôi, anh ta đã chạm đến giới hạn của tôi, tôi không thể tha thứ!” Trần Xuân Độ từ từ nói, giọng anh lạnh lẽo khiến người khác lạnh sống lưng.
“Vậy anh cũng phải nói trước để tôi chuẩn bị rồi giúp anh chứ.” Thanh niên kia nói.
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Trần Xuân Độ hỏi.
“Ở Yên Kinh này.” Người kia trả lời.
Trần Xuân Độ hơi giật mình, trong mắt loé lên một tia kinh ngạc, không ngờ thanh niên đã đến Yên Kinh rồi.
“Cậu đến Yên Kinh làm gì?” Trần Xuân Độ lại hỏi.
“Tôi biết được một tin, Yên Kinh có gia tộc cấu kết với tổ chức ở nước ngoài, nhưng điều tra vài ngày vẫn chưa ra.”
Người thanh niên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đại ca, bây giờ anh định làm gì?”
“Lê Thần Vũ chưa chết, tôi sẽ không dừng việc truy sát.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói, giọng điệu nồng nặc sát khí.
Thanh niên sững sờ: “Đại ca à, anh suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu là bình thường thì không sao, nhưng bây giờ anh gây ra ồn ào lớn quá. Theo tôi biết đã có vài nhân vật lớn theo dõi anh rồi, ra tay lúc này có thể xảy ra hậu quả không thể tưởng tượng!”
“Cho dù hậu quả có lớn đến đâu thì Lê Thần Vũ cũng phải chết!” Câu trả lời của Trần Xuân Độ thẳng thắn, dứt khoát, chắc như đinh đóng cột!
Một lúc sau, người thanh niên đang thảng thốt mới phản ứng lại: “Đại ca có mối thù gì vậy? Tôi rất ít khi thấy anh như thế này.”
“Lê Thần Vũ dám coi chiến phòng Yên Kinh là lính riêng để dùng, loại người này sẽ khiến nước C diệt vong, anh ta còn là cậu chủ của nhà họ Lê, sau này chắc chắn sẽ trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất định, không thể để người này sống!” Trần Xuân Độ nói.
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi đáp lại: “Đại ca, nếu anh cần tôi làm gì thì cứ ra lệnh bất cứ lúc nào, tôi đã huỷ tất cả video giám sát khi xảy ra chuyện lần trước rồi.”
“Điều tra giúp tôi lộ trình và điểm đến của anh ta.” Trần Xuân Độ chầm chậm hạ lệnh.
“Được.” Thanh niên kia cúp máy, không lâu sau thì gửi một tin nhắn đến, trong đó có ghi một địa chỉ, chính là Sân bay Quốc tế Yên Kinh.
“Đại ca, hy vọng sau khi giải quyết xong vấn đề, anh sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.” Người kia gửi thêm câu này ở cuối tin nhắn, Trần Xuân Độ đọc xong, vẻ mặt thoáng giãn ra.
Sau đó anh đạp mạnh chân ga, động cơ xe gầm rú như mãnh thú, tăng thêm mã lực, lao nhanh như ngựa phi nước đại.
…
Trong khách sạn, lúc này đêm đã về khuya, Lê Kim Huyên nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Bình thường cô rất dễ ngủ nhưng bây giờ cô lại không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt là trong đầu cô lại hiện lên nụ cười tự giễu trên môi Trần Xuân Độ, còn có hơi ấm dường như vẫn còn vương trên môi…
Tâm trạng của nữ thần tổng giám đốc rối như tơ vò, cô trằn trọc trên giường hồi lâu rồi cuối cùng đứng dậy, lấy rượu vang trên tủ đầu giường rót cho mình một ly, dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên điện thoại Lê Kim Huyên có tiếng chuông vang lên, cô nhìn lướt qua thì thấy là thông báo có tin tức mới cập nhật.
Lê Kim Huyên còn chưa đọc kỹ thì chuông cửa ngoài phòng riêng của khách sạn cũng vang lên đầy vội vã!
“Có chuyện gì vậy nhỉ?” Lê Kim Huyên khẽ nhíu mày, dù là cô thì lúc này cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô đặt ly rượu xuống, đi ra mở cửa, vừa mở ra đã thấy Tô Loan Loan đứng bên ngoài với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Muộn thế này rồi có chuyện gì sao?” Lê Kim Huyên mặc bộ đồ ngủ màu tím, dưới ánh đèn mờ ngoài hành lang, loáng thoáng có thể thấy dáng người hoàn mỹ cùng đường cong quyến rũ khiến người khác phải ghen tỵ.
“sếp Lê, xảy ra chuyện rồi.” Tô Loan Loan trầm giọng thông báo, trong giọng nói là vẻ lo lắng hiếm thấy.
“Có chuyện gì vậy?” Lê Kim Huyên khó hiểu hỏi, đã giờ này rồi có thể xảy ra chuyện gì?
“Cô đọc báo chưa?” Tô Loan Loan hỏi.
“Chưa đọc kỹ…” Lê Kim Huyên cúi đầu đọc, lông mày chau lại, cất giọng hỏi: “Lê Thần Vũ bị ám sát?”
“Đúng vậy.” Tô Loan Loan gật đầu: “Nhà họ Lê bị người lạ đột nhập, nghe nói là đến để ám sát Lê Thần Vũ, chỉ là lúc đó anh ta không ở nhà họ Lê.” Tô Loan Loan lấy điện thoại ra đưa cho Lê Kim Huyên: “Đây là công ty truyền thông đăng tin đầu tin, hình như có kênh thông tin đặc thù, trên bài báo còn đăng một tấm ảnh, có điều rất mờ, chỉ nhìn thấy một người đứng ở cửa nhà họ Lê.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta? Nếu Lê Thần Vũ thật sự gặp tai nạn gì ngoài ý muốn thì chúng ta cũng được an toàn hơn.” Lê Kim Huyên đáp, đương nhiên cô sẽ vui khi thấy Lê Thần Vũ gặp chuyện.
Tô Loan Loan lắc đầu, đột nhiên chuyển đề tài: “Sếp Lê, từ lúc về khách sạn cô đã liên lạc với Trần Xuân Độ chưa?”
“Chưa, liên lạc với anh ấy làm gì…” Lê Kim Huyên còn chưa nói xong đã lập tức phản ứng lại, cô nhíu mày hỏi: “Ý cô là gì? Là anh ấy làm sao? Sao có thể như vậy?”
“Cô nhìn bức ảnh này xem, dáng người khá giống anh ấy…” Tô Loan Loan đưa điện thoại cho Lê Kim Huyên.
Lê Kim Huyên nhìn ảnh: “Nhưng bộ quần áo này màu đỏ, không hợp với anh ấy…”
Tô Loan Loan lắc đầu, đương nhiên cô ta sẽ không nói với Lê Kim Huyên, dựa theo kinh nghiệm của cô ta thì màu đỏ ấy không thể là màu của quần áo, đó đều là vết máu!
“Hận thù giữa Lê Thần Vũ và anh ấy đã tích tụ từ lâu, mà với tích cách không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ cô thì rất có khả năng anh ấy sẽ đến tìm Lê Thần Vũ để tính sổ… Đương nhiên, không phải anh ấy là tốt nhất, nhưng nếu là anh ấy…” Tô Loan Loan không nói thêm nữa, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên chợt biến sắc, cô lập tức nói: “Tôi sẽ liên lạc với anh ấy ngay bây giờ.”
Nhưng Lê Kim Huyên nhấc máy gọi cho Trần Xuân Độ thì lại không gọi được!
Sau khi gọi liên tiếp vài cuộc, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan nhìn nhau, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
…
Một chiếc xe đang phóng nhanh trên con đường vắng lúc nửa đêm. Trong xe, sắc mặt Trần Xuân Độ tái nhợt, tay cầm vô lăng cũng run rẩy.
Một tay anh cầm vô lăng, một tay đặt lên vết thương, khi anh xoè tay ra thì thấy một mảng máu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình!
Long Vương cũng chỉ là người, mất máu quá nhiều thì anh cũng không tránh được!
Thời gian dần trôi, Trần Xuân Độ chảy máu ngày càng nhiều, sắc mặt cũng ngày càng khó coi, đôi môi đằng sau lớp mặt nạ cũng bắt đầu tái đi!
Đột nhiên, bàn tay đang cầm vô lăng của Trần Xuân Độ bẻ lái, lao nhanh về một hướng khác…