Chàng Rể Phế Vật

Chương 585: Chương 585: Minh chủ ma minh vân lăng tiêu




Chuyện còn làm cho người ta khiếp sợ hơn là thời điểm Maybach tông phá lung tung ở trong hành lang thì ly rượu chân cao mà vị minh chủ Ma Minh cầm trong tay này lại không rung động chút nào, vẫn vững vàng ở đó, thậm chí cũng không hề sánh ra dù chỉ là một giọt rượu!

Bàn tay minh chủ vững chắc dị thường, mặc kệ Maybach va đụng kịch liệt đến cỡ nào, anh ta ngồi ở phía sau vẫn không hề nhúc nhích, vững như bàn thạch.

Cũng chính vì phần công lực này cho nên anh ta mới có tự tin khiêu chiến Long Vương.

Toàn bộ Yên Kinh chẳng có mấy ai có thể chưởng khống lực lượng được như anh ta.

"Ầm!" Hàng lang bị phá ra một cái động lớn, Maybach nhẹ nhàng vọt vào sân bay, xông thẳng về phía máy bay tư nhân của Lê Kim Huyên ở xa xa.

"Có chuyện gì vậy?"

Trong máy bay tư nhân, Lê Kim Huyên nghe được âm thanh khác thường, cô nghi ngờ nhìn ra bên ngoài thông qua cửa sổ thủy tinh.

Nội tâm Tô Loan Loan lộp bộp, cũng nhìn về phương hướng đó. Lê Kim Huyên không biết là tình huống gì, nhưng khi nhìn thấy chiếc Maybach kia, trong lòng Tô Loan Loan đã đoán ra một ít.

Có lẽ là tổ chức sát thủ trước đó.

Nội tâm Tô Loan Loan trầm xuống, vậy mà tổ chức sát thủ này lại không định buông tha cho bọn họ, muốn đuổi tận giết tuyệt!

Cũng đúng lúc này, đột nhiên Trần Xuân Độ mỉm cười, mở miệng nói: "Không có chuyện gì, Kim Huyên, chúng ta sẽ không sao."

"Đùa à? Hay anh biết người trong xe?" Tất nhiên Lê Kim Huyên không tin lời nói xằng bậy của Trần Xuân Độ, cô hừ lạnh một tiếng rồi nói.

Dáng vẻ tươi cười của Trần Xuân Độ không giảm chút nào, anh quay đầu nhìn về phía Tô Loan Loan nói: "Chúng ta ra ngoài xem một chút."

Trần Xuân Độ nói xong thì lập tức đi đến cánh cửa cabin.

"Này!" Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng gọi Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ dừng chân, nhìn về phía Lê Kim Huyên. Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ: "Để cô ấy đi ra ngoài là được, anh đi làm cái gì?"

"Bảo vệ em mà?" Trần Xuân Độ hơi sửng sờ, cười nói.

"Anh? Chỉ bằng anh... hay là thôi đi." Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, khinh thường hồi đáp.

Trần Xuân Độ sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười vô lại: "Như vậy còn tốt hơn là em."

Nói xong, không đợi Lê Kim Huyên kịp phản ứng, Trần Xuân Độ bước một bước ra khỏi cabin.

"Anh..." Gương mặt tuyệt mỹ của Lê Kim Huyên hơi khựng lại, hiển nhiên là trong chốc lát vẫn chưa có nhiều phản ứng. Hai ba giây sau, sắc mặt Lê Kim Huyên mới đột nhiên băng lãnh, cô hoàn toàn không nghĩ tới, Trần Xuân Độ lại dám làm càn như vậy, anh dám nói bậy nói bạ với cô!

Lê Kim Huyên đang định lao ra khỏi cabin thì đột nhiên, bước chân của cô dừng lại. Lê Kim Huyên đứng ở cửa bỗng nhiên ngây dại.

Cách máy bay tư nhân rất gần, một chiếc Maybach từ đằng xa phóng tới với khí thế hung hăng.

"Két!”

Ngay khi Maybach tiếp cận máy bay tư nhân thì đột nhiên thắng mạnh một cái, lốp xe ma sát dữ dội với mặt đất, phát sinh tiếng va chạm chói tai. Qua một lúc lâu, Maybach mới chậm rãi dừng trước máy bay tư nhân.

Người tới là ai?

Trần Xuân Độ nheo mắt, Tô Loan Loan nhìn về phía Maybach, sắc mặt trở nên cảnh giác. Bắp thịt cả người đều căng thẳng, cô ta cẩn thận quan sát siêu xe.

Lê Kim Huyên còn nghi hoặc hơn.

Cô đứng xa xa nhìn chiếc Maybach kia, nội tâm hết sức khó hiểu. Vào lúc này, tất cả các chuyến bay đều đã dừng lại, không ai đến sân bay cả, làm sao chiếc Maybach này lại có thể vào đây...

"Cạch!"

Đột nhiên, cửa xe ở bên chỗ ngồi của tài xế mở ra, một vị tài xế bước xuống từ bên trong, đi tới bên cạnh xe mở cửa.

Cửa mở ra, ngay sau đó, một người đàn ông thân hình cao lớn bước ra từ bên trong xe.

Trong tay người đàn ông kia vẫn đang cầm ly rượu vang chân cao, sắc mặt lạnh như băng nhìn ba người Trần Xuân Độ.

Người đàn ông quét mắt nhìn lướt một vòng, cuối cùng tập trung trên người Trần Xuân Độ.

Anh ta bước nhanh đến trước mặt Trần Xuân Độ rồi dừng lại hỏi: "Anh là Long Vương?"

Thời điểm anh ta mở miệng nói, từ trên người chợt bộc phát ra một cổ khí tràng kinh khủng. Sắc mặt Tô Loan Loan ở bên cạnh Trần Xuân Độ khẽ biến, người đàn ông này vậy mà lại làm cho cô ta cảm nhận được áp lực cực lớn.

Cổ áp lực này giống như xuất phát từ vực sâu, khiến da đầu Tô Loan Loan tê dại. Một mình thừa nhận áp lực tựa như núi cao này, thậm chí cô ta còn có chút không thở nổi.

Đây cũng là một cao thủ.

Hai mắt Tô Loan Loan chợt hiện vẻ cảnh giác, mà khi cô ta nhìn sang Trần Xuân Độ thì nhất thời trở nên vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, hai tay đút túi quần, dường như không hề cảm thụ được áp lực kinh khủng giống Tô Loan Loan.

Theo lý thuyết, đáng nhẽ lúc đối mặt chính diện với người đàn ông này, áp lực của anh chắc hẳn phải gấp mấy lần Tô Loan Loan.

Đây là thực lực của Long Vương sao?

Nội tâm Tô Loan Loan thầm nghĩ, không ai có thể nhìn thấu Long Vương sâu cạn bao nhiêu, hoặc có lẽ là cường đại đến một loại cảnh giới không tưởng được...

Trần Xuân Độ nheo mắt, quan sát tỉ mỉ người đàn ông giống như một con nghé con trước mặt, chậm rãi chớp mắt một cái, khóe môi cong thành nụ cười vô lại, mở miệng nói: "Anh là ai vậy?"

"Minh chủ Ma Minh, Vân Lăng Tiêu." Người đàn ông mở miệng, khí thế ngút trời bạo phát khiến anh ta trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Trần Xuân Độ giống như có điều suy nghĩ. Trầm tư một lát, đột nhiên anh mở miệng nói: "Tôi quen biết anh sao?"

Vân Lăng Tiêu hơi sững sờ, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới Long Vương trong truyền thuyết vậy mà lại không có chút khí chất cường giả nào.

Vân Lăng Tiêu chậm rãi lắc đầu.

Trần Xuân Độ lại hỏi: "Tôi nên quen biết anh sao?"

Ánh mắt Vân Lăng Tiêu thâm thúy, lại bước tới phía trước một bước, mặt đất nứt nẻ chỉ trong nháy mắt: "Toàn bộ thế giới ngầm Yên Kinh chỉ có một vài người không biết tôi."

"À." Trần Xuân Độ giơ tay cầm lấy điếu thuốc bên môi, chậm rãi xoay người chuẩn bị quay lại máy bay tư nhân. Tiếng nói truyền đến từ Trần Xuân Độ trước mặt khiến Vân Lăng Tiêu trở tay không kịp: "Liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không phải người Yên Kinh."

Sắc mặt Vân Lăng Tiêu ngưng lại, anh ta nhìn bóng lưng của Trần Xuân Độ hừ lạnh một tiếng, khoé môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo khinh thường: “Vừa rồi một đám phế vật không thể bắt anh quay về, đó là sự sỉ nhục của Ma Minh. Tôi đến là để rửa sạch mối nhục này... Long Vương, anh sợ sao?"

"Xoẹt!"

Bước chân của Trần Xuân Độ dừng lại, bỗng mặt đất dưới chân anh xoạch xoạch nứt nẻ.

Ngay thời khắc đó, dường như ngay cả thời gian cũng đều chậm lại!

Trong nháy mắt, Vân Lăng Tiêu đứng tại chỗ đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, một cơn đau đớn truyền tới từ mi tâm của anh ta, khiến da đầu anh ta ngứa ran.

Vân Lăng Tiêu nhìn về phía Trần Xuân Độ, sâu trong ánh mắt bình tĩnh thâm thúy sinh ra ý tứ kiêng kỵ, Long Vương vừa lộ đường kiếm đã khiến anh ta có một loại dự cảm nguy hiểm cực độ.

Trần Xuân Độ chậm rãi xoay người, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, không có bất kỳ biến hoá nào, lại làm cho Tô Loan Loan ở một bên vô thức siết chặt nắm đấm.

Khí thế mà Trần Xuân Độ mang tới còn kinh khủng hơn so với Vân Lăng Tiêu!

Nếu như so sánh Vân Lăng Tiêu với một ngọn núi, như vậy thì lúc này cảm giác mà Trần Xuân Độ mang tới cho Tô Loan Loan là những dãy núi vô tận, anh tựa như mãnh thủ khủng bố nguy hiểm vô cùng, khiến Tô Loan Loan gần như thở không nổi, thậm chí còn có loại cảm giác không có cách nào đứng thẳng.

Loại cảm giác nguy hiểm này, Vân Lăng Tiêu không thể nào so sánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.