Chàng Rể Phế Vật

Chương 265: Chương 265: Một con chó chết




Trần Xuân Độ sửng sốt rồi thản nhiên nhìn Walker, khẽ nhếch môi cười nhạt: “Anh nói gì?"

"Quỳ..." Walker còn chưa nói ra khỏi miệng, Trần Xuân Độ đột nhiên lắc cổ tay. Một giây tiếp theo, lòng bàn tay anh đã tát lên trên mặt anh ta nhanh như chớp.

Một tiếng tát trong trẻo vang lên, Walker bị lực lớn hất lên trên không trung, sau khi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ mới rơi mạnh xuống đất!

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra lại nhanh, Walker không kịp phản ứng, bởi vì tốc độ của Trần Xuân Độ thật sự quá nhanh!

"Bịch!"

Mọi người ở đó câm như hến, rất nhiều người nước ngoài ở đây đều biến sắc khi nhìn thấy biến hóa xuất hiện đột ngột này!

Trần Xuân Độ ra tay rồi! Không ai thấy rõ động tác vừa rồi của anh, tốc độ của anh nhanh như chớp, tất cả chỉ trong chớp mắt.

Cho dù có mấy người phản ứng nhanh cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy Trần Xuân Độ giơ tay ra, sau đó Walker đã nằm trên mặt đất.

Lê Kim Huyên nhíu mày, Cô vừa muốn xông về phía Trần Xuân Độ nhưng không ngờ Tô Loan Loan bên cạnh đã đột nhiên kéo cô lại.

"Sếp Lê, chúng ta cứ xem thử đã... Anh ta không có việc gì đâu." Tô Loan Loan nói nhỏ.

"Cô dựa vào đâu mà cảm thấy anh ấy không có việc gì?" Lê Kim Huyên nhíu mày.

Tô Loan Loan nhìn về phía Trần Xuân Độ nói: “Tôi dựa vào trực giác. Cô không thấy mỗi việc anh ta làm bây giờ đều vô cùng tự tin sao?"

Tô Loan Loan vừa nói vậy, Lê Kim Huyên đanh mặt, chợt nhận ra.

Tô Loan Loan nhắc nhở Lê Kim Huyên, cô cẩn thận cân nhắc, từ chén nước vừa rồi đến thẻ đen Chí Tôn sau đó, hình như tất cả tình hình đều nằm trong sự khống chế của Trần Xuân Độ.

Lê Kim Huyên không khỏi nhìn về phía Trần Xuân Độ, trong lòng cô vẫn hơi nghi ngờ. Người này… Lẽ nào tất cả những điều này đều được anh tính toán trước rồi?

Walker ngã xuống đất với tình trạng vô cùng thê thảm!

Trần Xuân Độ dùng sức quá lớn, Walker giãy giụa bò dậy, gương mặt dữ tợn lạnh lùng!

"Anh dám đánh tôi ở đây..." Trong mắt Walker đầy tức giận, còn có sát khí lạnh lẽo!

"Tôi sẽ bắt anh phải trả giá đắt mà anh khó có thể tưởng tượng được!" Walker quát to.

Nhưng ngay sau đó, Trần Xuân Độ nhổ nước bọt: “Anh tưởng mình là ông trời chắc? Anh cũng xứng bắt tôi phải trả giá đắt à?"

Trần Xuân Độ cười châm chọc, dùng một tay nắm lấy cổ áo của Walker kéo mạnh!

Trong mắt Walker ánh lên vẻ đau lòng. Chiếc áo sơ mi trắng này của anh ta là hàng đặt may riêng với giá rất đắt, bây giờ lại bị Trần Xuân Độ dễ dàng xé rách!

Ánh mắt Trần Xuân Độ lạnh lùng. Anh đã từng cho Walker cơ hội, ai biết anh ta tự mình tìm đường chết, vậy cũng chẳng thể trách anh được.

Trần Xuân Độ nắm lấy cổ áo Walker và nhìn thẳng vào mắt anh ta. Anh ta vừa đối diện với mắt anh thì lập tức run rẩy, gương mặt hơi hoảng sợ!

Sắc mặt anh ta lập tức lại thay đổi, vẻ dữ tợn biến thành mây khói... bị sự khiếp sợ hãi hùng thay thế!

Anh ta nhìn thấy gì?

Rất nhiều người ngơ ngác nhìn nhau, ngay cả Giám đốc bên cạnh cũng không nghĩ ra.

Không ai biết Walker nhìn thấy gì... Anh ta thông qua đôi mắt của Trần Xuân Độ nhìn thấy trong cơ thể Trần Xuân Độ ẩn náu một linh hồn còn đáng sợ hơn cả kẻ giết người!

Sâu bên trong linh hồn ẩn chứa sự sát phạt lạnh lẽo làm da đầu Walker tê dại... còn kỳ lạ và đáng sợ hơn cả ở địa ngục!

Cảm giác này không sao tả thành lời. Trong nháy mắt đó, sâu bên trong linh hồn Walker theo bản năng cảm nhận được sự khiếp sợ mãnh liệt.

Lần này anh ta nhìn ra được dưới ánh mắt bình tĩnh của Trần Xuân Độ là một ngọn núi lửa đang chậm rãi cháy âm ỉ, có thể phun trào bất kỳ lúc nào! Mình không thể động vào được!

Nếu vừa rồi Trần Xuân Độ nổi nóng, chỉ cần khẽ dùng sức là Walker có thể bị anh bóp chết.

Da đầu Walker tê dại, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên anh ta thấy được một người có ánh mắt đáng sợ như vậy, ánh mắt còn điên cuồng hơn rất nhiều người anh ta từng gặp.

Sự điên cuồng này không giống với những kẻ bị điên. Anh ta nhìn thấy rõ sự điên cuồng trong mắt Trần Xuân Độ rất kỳ lạ, điên cuồng mà lại đầy lý trí.

Walker không ngừng giãy giụa. Trần Xuân Độ nói chuyện rất bình tĩnh nhưng từng câu từng chữ vọng vào trong tai anh ta lại giống như âm thanh từ vực sâu địa ngục truyền tới vậy!

"Anh bảo tôi xin lỗi à? Rốt cuộc là ai xin lỗi chứ?"

Trần Xuân Độ nói bình tĩnh khác thường lại lộ ra một sự hờ hững không sao tả xiết, làm người ta sởn tóc gáy.

"Tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi!" Toàn thân Walker run rẩy. Anh ta cắn răng run lẩy bẩy nói, giống như nhìn thấy gì hình ảnh đáng sợ nào đó, không ngờ đã nhận sai!

Không ít người lộ vẻ nghi ngờ. Walker chỉ bị Trần Xuân Độ bắt, bốn mắt đối diện một lúc, không ngờ anh ta đã khuất phục? Trong đó cũng không có chuyện gì xảy ra.

Bọn họ làm sao biết được giây phút anh ta đối mặt với ánh mắt Trần Xuân Độ quả thật thấy đó chính là ánh mắt của địa ngục!

Trần Xuân Độ đâu chỉ là nhân vật Walker không thể động vào, trong nháy mắt khi bị anh nhấc lên, anh ta rốt cuộc đã hiểu rõ đó là ánh mắt với giết chóc lạnh như băng!

"Tha cho anh à?" Trần Xuân Độ nhìn Walker, giọng điệu lạnh lẽo nói. "Anh cảm thấy có thể sao?"

Trần Xuân Độ vừa dứt lời, trên cánh tay to khỏe nắm lấy Walker chợt nổi đầy gân xanh giống như những con rồng xanh vậy!

Trong phút chốc, cánh tay Trần Xuân Độ dùng sức, đập mạnh Walker xuống đất!

Trong nhà ăn cơm tây tao nhã và yên tĩnh rất nhanh đã vang lên tiếng hét chói tai và thê lương của một người đàn ông làm gián đoạn bản nhạc, màn diễn tấu chợt dừng lại.

Chờ tới khi Walker ngẩng đầu, phát hiện mặt mình giống như bị bánh xe nghiền qua, làm không ít người chấn động và càng tò mò hơn về thực lực của Trần Xuân Độ.

Thân phận và thực lực Trần Xuân Độ làm rất nhiều thế lực lớn coi trọng, muốn thu anh vào bên mình.

Walker thở dài. Cách đó không xa là một người thanh niên còn rất trẻ nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ tang thương và thần bí khó nói thành lời.

Mà giờ phút này, Walker đã không sức lực, nằm trên mặt đất, xương cốt trên người dường như sắp rời ra thành từng mảnh.

Anh ta rất muốn bò dậy nhưng cú ném này của Trần Xuân Độ đã làm xương cốt trên người anh ta bị gãy, ngay cả nói và hít thở cũng thấy khó khăn!

Rất nhanh, vẻ mặt Walker chợt nghiêm trọng, trong mắt lộ ra sát khi lạnh lẽo... Bởi vì không ngờ Trần Xuân Độ đã giẫm một chân lên trên lưng anh ta!

Trần Xuân Độ từ trên cao nhìn xuống anh ta, thản nhiên nói: “Sao vậy? Anh có hài lòng không? Đây chính là địa vị cao hơn người một bậc mà anh đã nói tới à?"

"Anh bảo tôi tha cho anh à, nằm mơ đi." Trần Xuân Độ thoáng nhếch môi và lại kéo Walker lên, trong nháy mắt đã lao ra ngoài nhà ăn.

Trong nhà ăn cơm tây, những người ở đó đều bị Trần Xuân Độ làm cho chấn động, không có tâm tư nào ăn cơm nữa. Sau khi Lê Kim Huyên ngồi xuống, nhìn theo bóng lưng của Trần Xuân Độ càng chạy càng xa, trong lòng càng thấy nghi ngờ hơn. Cô hỏi Tô Loan Loan bên cạnh: “Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy?"

Tô Loan Loan quan sát cẩn thận rồi lắc đầu: “Sếp Lê, chuyện này... tôi cũng không biết."

"Thôi quên đi, đi theo anh ấy." Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng.

Chẳng được bao lâu, Trần Xuân Độ đã nắm Walker như một con chó chết đi tới.

Lúc này Walker bị Trần Xuân Độ đánh cho mặt mũi bầm dập, rất nhiều chỗ trên người bị đánh gãy xương, gần như chỉ thở ra mà không hít vào.

"Gọi 113 đi, tôi ra tay hơi nặng." Trần Xuân Độ thản nhiên nói, làm không ít người trong nhà hàng sửng sốt, sau đó nghẹn lời.

Không ít người nhìn thấy vết thương trên người Walker, da đầu đầu không khỏi tê dại...

Thậm chí có người đổ mồ hôi lạnh. Mẹ nó, đây là ra tay hơi nặng sao... Đây đâu chỉ là hơi nặng chứ!

Nếu người không biết nhìn thấy dáng vẻ này của Walker, chắc hẳn còn có thể tưởng anh ta đã bị Trần Xuân Độ đánh chết rồi.

Trần Xuân Độ ném Walker xuống đất. Có thể nói tình trạng của anh ta bây giờ chật vật không chịu nổi, giống như một bãi bùn nhão vậy.

Mà Giám đốc đứng ở bên cạnh lại không dám thở mạnh.

Cứu Walker à? Thật ra ông ta cũng muốn nhưng ở trước mặt Trần Xuân Độ có thẻ đen Chí Tôn số một, ông ta dám cứu sao?

Nếu không phải tại Walker muốn chết, sao có thể biến thành tình trạng như bây giờ.

Trong sự chú ý của mọi người, Trần Xuân Độ đi tới trước mặt Lê Kim Huyên, thấy cô tái mặt không thể bình tĩnh thì mỉm cười. Khí chất trên người anh dường như thoáng cái đã thay đổi: “Kim Huyên yêu dấu, anh có thể chính thức mời em ăn bữa tối không?"

Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ. Lúc này anh thoáng mỉm cười nhìn cô với ánh mắt chân thành và thưởng thức, so với anh trước đó dường như là hai người hoàn toàn khác vậy.

Trong lúc Trần Xuân Độ nói chuyện, khí chất thay đổi nghiêng trời lệch đất. Lê Kim Huyên nhìn anh, đôi mắt đẹp chớp chớp mắt. Trong giây phút đó, cô hơi ngẩn người, cảm giác dường như người đứng trước mặt cô không phải là tên lưu manh khốn kiếp mà là người đàn ông thần bí không ai biết tới vẫn luôn giúp đỡ cô.

"Được." Lê Kim Huyên khẽ gật đầu đồng ý. Cô cũng không biết vì sao mình lại đồng ý, chỉ là nhìn Trần Xuân Độ rồi bị ma xui quỷ khiến nhận lời... Thậm chí bản thân cô cũng không rõ lý do.

Trần Xuân Độ liếc nhìn Giám đốc. Ông ta có thể làm việc trong khách sạn Dubai thì năng lực quan sát tất nhiên không tệ. Ông ta lập tức hiểu ra, cười nói: “Tôi sẽ lập tức chuẩn bị một phòng Vip cho hai người."

Trần Xuân Độ khẽ gật đầu và đưa tay ra. Lê Kim Huyên đặt bàn tay ngọc nhỏ nhắn lên trên tay anh.

Ngay sau đó, trong sự chú ý của mấy chục đôi mắt, Lê Kim Huyên chậm rãi đi theo Trần Xuân Độ ra ngoài nhà hàng.

Cho dù Trần Xuân Độ đi ra ngoài nhà hàng nhưng giọng anh vẫn vang vọng ở bên trong.

"Xử lý con chó chết này đi." Giọng Trần Xuân Độ thản nhiên như gió nhẹ mây bay, hình như không hề nổi giận vì Walker, hoặc nói anh ta còn không xứng làm anh tức giận.

Từng ánh mắt đều tập trung vào trên người Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, nhìn hai người biến mất ở cửa nhà hàng. Từng bóng người bắt đầu lần lượt di chuyển.

"Phái người theo dõi, chờ bọn họ ăn tối xong thì báo cho tôi biết."

"Người này nắm giữ thẻ đen số một, chúng ta nhất định phải tranh thủ được."

"A... Người Nước C này thật thú vị, có thể bảo tổng bộ quyết định xem có muốn để anh ta gia nhập vào chúng ta không."

...

Hiệu suất của khách sạn nhanh nhất từ trước đến nay, đặc biệt là khách sạn năm sao. Một lát sau, Giám đốc đã thu xếp được một phòng Vip.

"Anh lấy tấm thẻ đen này ở đâu?" Sau khi Lê Kim Huyên ngồi xuống, nhấp một hớp Lafite, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ chất vấn.

Trần Xuân Độ đờ mặt ra, lập tức có vẻ không tự nhiên.

Lê Kim Huyên làm sao không hiểu được Trần Xuân Độ, cô nhíu mày, lạnh lùng ép hỏi: “Nói!"

"Anh nói, anh nói: “Trần Xuân Độ ngượng ngùng cười: “Kim Huyên, chẳng phải chỉ là một cái thẻ nát thôi sao, em để ý như vậy làm gì?"

Lê Kim Huyên bĩu môi. Đây thật sự chỉ là một cái thẻ nát à?

Cô thậm chí còn chẳng có tư cách cầm thẻ nát này đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.