“Đây... đây là chồng của cô?” Người đàn ông trung niên mập mạp kia liếc mắt đánh giá Trần Xuân Độ, ánh mắt thoáng hiện lên nét khó tin như thể không thể tin nổi, không ngờ đây lại là chồng của Tô Hiểu Vân!
Trần Xuân Độ hơi khó chịu trong lòng, mẹ nó... mình thì sao, sao có thể không xứng với Tô Hiểu Vân?
Cho dù là địa vị hay tiền tài... anh đâu hề thua kém người khác?
“Đúng vậy.” Tô Hiểu Vân cười gật đầu.
“Vậy chồng cô đang làm việc ở đâu?” Người đàn ông trung niên mập mạp cười ha ha hỏi.
“Bây giờ anh ấy làm việc ở công ty tôi.” Tô Hiểu Vân cười nói.
“Làm việc cho cô sao?” Người đàn ông trung niên mập mạp cười ha ha, ánh mắt nhìn về phía Trần Xuân Độ lập tức trở nên khinh thường: “Hiểu Vân, xem ra cô là người có tương lai nhất trong trong mấy người chúng ta, không ngờ lại để chồng làm việc cho mình... chúng tôi đúng là không làm được đâu.”
Tô Hiểu Vân mím môi đỏ, chợt cười nhạt: “Tổng giám đốc Triệu nói đùa rồi.”
Tổng giám đốc Triệu liếc nhìn Trần Xuân Độ, nói sang chuyện khác: “Tôi có đề nghị này, không biết Hiểu Vân có muốn nghe không?”
“Tổng giám đốc Triệu cứ nói đừng ngại.” Tô Hiểu Vân nhẹ giọng nói.
“Gần đây tôi đang chuẩn bị thành lập chi nhánh ở Châu Âu nên đã chuẩn bị rất nhiều nhân lực, nhưng lại thiếu một trợ thủ để sang bên đó làm đội trưởng đội bảo vệ. Tôi thấy chồng cô là người khỏe mạnh, rất phù hợp với công việc này. Tôi sẽ trả anh ta một triệu một năm.” Ông Triệu mở miệng khiến vẻ mặt của Trần Xuân Độ lạnh như băng. Lời nói của tổng giám đốc Triệu rất đơn giản, rõ ràng là đang sỉ nhục Trần Xuân Độ!
Ý của tổng giám đốc Triệu là đang sỉ nhục anh chỉ thích hợp làm đội trưởng đội bảo vệ.
“Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Triệu, bây giờ chồng tôi thật sự rất an nhàn, không muốn ra nước ngoài phát triển.” Tô Hiểu Vân uyển chuyển từ chối tổng giám đốc Triệu, sau đó vô cùng tự nhiên duỗi tay, ôm lấy cánh tay Trần Xuân Độ.
Sau khi hàn huyên với tổng giám đốc Triệu thêm vài câu nữa, bỗng nhiên có một bóng dáng bước nhanh lên sân khấu.
Sảnh tiệc thoáng cái trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía sân khấu.
Ánh đèn trắng chiếu vào bóng người đột nhiên xuất hiện, ánh đèn quanh sảnh tiệc mờ đi, bóng người trên sân khấu trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong hội trường.
Tô Hiểu Vân vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đẹp lại không thể che giấu được nét phức tạp!
“Cảm ơn tất cả các bạn đã đến tham dự buổi họp lớp hôm nay. Sau bao năm xa cách, bạn cũ gặp lại nhau... các bạn ở đây đều là bạn học cũ, tình bạn của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi. Tại buổi họp lớp hôm nay, mọi người có thể thoải mái nói chuyện, hỏi thăm nhau...” Trên sân khấu, bóng dáng kia lên tiếng, dưới sân khấu, chỉ có Trần Xuân Độ cảm nhận được cơ thể mềm mại của Tô Hiểu Vân run nhè nhẹ.
Bóng dáng kia chỉ nói mấy câu ngắn gọn, sau khi nói xong, bữa tiệc bắt đầu!
Khách mời lần lượt vào chỗ ngồi, sảnh tiệc sang trọng rộng lớn, hai bên sân khấu có các ban nhạc nhỏ chơi những bản nhạc tao nhã.
Trần Xuân Độ và Tô Hiểu Vân tìm một bàn ăn rồi ngồi xuống.
Sắc mặt của Tô Hiểu Vân hiếm khi trầm xuống, Trần Xuân Độ liếc nhìn Tô Tiểu Vân, ý tứ sâu xa nói: “Để tôi đến là vì anh ta đúng không?”
“Sao anh lại phát hiện?” Tô Hiểu Vân sửng sốt.
“Ai đối với người mình đã từng yêu sâu đậm, hay khi lần nữa nhắc tới đều không thể ngụy trang trong lòng không hề gợn sóng.” Trần Xuân Độ thuận miệng bịa chuyện. Vừa rồi, anh đã sớm có thể nhìn ra khi bóng dáng kia xuất hiện, tâm trạng của Tô Tiểu Vân vô cùng không tốt.
“Chuyện gì cũng không gạt được anh.” Tô Hiểu Vân thở dài: “Trước đây là người yêu, lúc ấy gia cảnh cũng bình thường. Sau này, anh ta ở rể nhà giàu, nhậm chức CEO ở một tập đoàn ở nước ngoài. Sau đó tôi muốn quên đi tất cả mọi thứ về anh ta, quyết định đi học kinh doanh ở trường Pennsylvania ở nước ngoài rồi thành lập công ty. Thời gian trước, Kim Huyền gọi tôi về nước phát triển.”
“Ồ, vậy tình cảnh tốt hơn tôi sao?” Trần Bắc Thần quay đầu lại, liếc nhìn bóng người trên sân khấu, bĩu môi.
“Đương nhiên tốt hơn anh, người ta bám được vào một cô chiêu nhà giàu, không chỉ có nhan sắc mà còn có thực lực. Đâu giống anh, ngày ngày bị Kim Huyền bắt nạt thành thế nào kìa.” Tô Hiểu Vân cười khúc khích, thấy dáng vẻ hâm mộ và ghen tị của Trần Xuân Độ thì cuối cùng vẫn không nhịn được.
“Kim Huyền nói với tôi đó gọi là đánh là thương mắng là yêu.” Trần Xuân Độ giải thích nói.
Tô Hiểu Vân cười cười, không để ý đến Trần Xuân Độ, cúi đầu dùng bữa.
“Hôm nay cô vốn có thể không tới, không tới thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.” Trần Xuân Độ nói.
“Không, tôi nhất định phải tới, tôi muốn để anh ta nhìn thấy tôi sống rất tốt, không có anh ta thế giới của tôi không hề sụp đổ, mà không có anh ta tôi càng sống tốt hơn.” Tô Hiểu Vân nói một câu dài, đôi mắt đẹp toát lên ý kiên định.
Trần Xuân Độ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua Tô Hiểu Vân, không nói gì nữa.
“Anh ta tới rồi.” Tô Hiểu Vân nhìn về một hướng, môi đỏ khẽ nói một câu, thần sắc phức tạp.
Sắc mặt của Trần Xuân Độ cứng lại, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài khôi ngô đang đi nhanh về phía bàn của Trần Xuân Độ.
“Hiểu Vân...” Người đàn ông trung niên bỗng dừng lại, nhìn về phía Tô Hiểu Vân, gọi.
Cơ thể mềm mại của Tô Hiểu Vân run lên, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía anh ta: “Thẩm Hoài Phong, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, em sống vẫn ổn chứ?” Thẩm Hoài Phong gật đầu, hỏi.
“Tôi rất tốt, tôi và chồng tốt đến không thể tốt hơn.” Tô Hiểu Vân ôm lấy cánh tay Trần Xuân Độ.
“Chồng của em?” Thẩm Hoài Phong nhíu mày, quét mắt liếc Trần Xuân Độ: “Hiểu Vân, xem ra yêu cầu của em đã hạ thấp hơn so với trước kia rất nhiều đấy. Sao em có thể tìm loại người này làm chồng.”
“Anh ấy rất tốt, rất kiên định, sẽ không mơ mộng hão huyền.” Tô Hiểu Vân nói.
Thẩm Hoài Phong cười cười, nâng chén về phía Trần Xuân Độ: “Người anh em, hi vọng anh có thể chăm sóc cô ấy thật tốt. Cô ấy có bệnh đau dạ dày, nhớ nấu nước đường đỏ cho cô ấy uống nhiều một chút...”
Thẩm Hoài Phong nói không nhỏ, từng ánh mắt xung quanh sôi nổi nhìn về phía này. Những bạn học cấp ba cũ kia đều biết Tô Hiểu Vân và Thẩm Hoài Phong từng yêu nhau, lúc này trong mắt bọn họ tự nhiên đầy ý vị sâu xa, trò hay sắp diễn ra rồi...
Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn Thẩm Hoài Phong, chờ sau khi anh ta nói xong mới hờ hững nói: “Bệnh dạ dày của cô ấy đã dùng một trăm nghìn tệ để trị khỏi rồi, không cần anh rảnh rỗi xen vào việc của người khác.”
Bùm!
Bầu không khí trong hội trường bỗng nhiên đông cứng lại, ánh mắt Thẩm Hoài Phong tối đi: “Anh bạn, trước đây tôi nghe nói anh làm việc trong công ty của Hiểu Vân, anh còn là cấp dưới của cô ấy. Tôi đang nói chuyện với sếp của anh, đâu đến lượt cấp dưới như anh chen ngang?”
Trần Xuân Độ cười lạnh, phản bác: “Vậy nói cách khác, thân phận của tôi là người đàn ông của cô ấy, vậy thì anh có tư cách gì để nói chuyện với tôi? Trai bao? Ăn bám?”
Thẩm Hoài Phong sắc mặt tái nhợt, ly rượu trong tay đột nhiên rơi xuống đất, âm thanh giòn vang lập tức phá tan sự náo nhiệt vừa rồi...
“Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Thẩm Hoài Phong lạnh nhạt nói, trong giọng điệu mang theo một sự lạnh lẽo.
“Thẩm Hoài Phong, anh muốn làm gì?” Tô Tiểu Vân sắc mặt nặng nề, hỏi.
“Tôi chỉ tò mò chồng em lấy đâu ra tự tin mà nói chuyện kiểu này với tôi…” Thẩm Hoài Phong chế nhạo: “Vừa rồi có người nói với tôi, chồng em chỉ là quản lý kho hàng của công ty mà thôi, rốt cuộc ai mới là ăn bám?”
“Ai lý quản kho hàng? Chó sủa anh cũng tin à? Anh cũng là chó sao?” Trần Xuân Độ ngoáy ngoáy lỗ tai: “Anh biết tôi có bao nhiều tiền không? Nói tôi ăn bám... anh cũng xứng sao?”
Lời nói của Trần Xuân Độ như đã chọc tức Thẩm Hoài Phong, vẻ mặt anh ta trở nên dữ tợn: “So tiền? Anh có bao nhiêu tiền? Tôi sợ rằng lương cũng chẳng nổi một triệu một năm. Đến khi nào anh không phải làm việc cho Hiểu Vân nữa thì mới có tư cách nói chuyện trước mặt tôi?”
Mọi người trong hội trường trở nên ồn ào, tổng giám đốc Triệu bụng phệ vừa rồi đứng dậy, mỉm cười: “Anh có biết bây giờ Thẩm là người giỏi nhất trong thế hệ chúng tôi? Anh ấy là thế hệ CEO trẻ nhất trong giới kinh doanh ở nước ngoài, lương một năm của anh ấy anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được nhiều thế nào đâu. Anh muốn so tiền với anh ấy? Không phải đang tìm chết sao!”
Hội trường trở nên ồn ào, lập tức có nhiều người bàn tán xôn xao. Những ánh mắt châm chọc dừng trên người Trần Xuân Độ, mà Thẩm Hoài Phong cười dữ tợn nói: “Anh có tư cách gì để nhúng tay vào chuyện của tôi và Hiểu Vân? Tôi vốn nể mặt Hiểu Vân nên mới cho anh một vị trí đội trưởng đội bảo vệ, để sau này anh có tư cách nói chuyện với Hiểu Vân... Xem ra bây giờ anh còn không đủ tư cách để vào công ty chúng tôi!”
Giọng của Thẩm Hoài Phong rất lớn, truyền đến tai Tô Hiểu Vân một cách rõ ràng. Sắc mặt của Tô Hiểu Vân rất khó coi, cô ấy vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài Phong, nói: “Thẩm Hoài Phong, anh đừng quá đáng.”
Kết quả Thẩm Hoài Phong không để ý đến lời nói của Tô Hiểu Vân, mà vẫn nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ: “Xét về địa vị hay giàu có anh đều không bằng tôi... Anh xứng nói chuyện cùng tôi sao?”
Bốp!
Câu nói này của Thẩm Hoài Phong như một cái tát hung hăng nện vào mặt Trần Xuân Độ!
Đây là lời Trần Bắc vừa nói, Thẩm Hoài Phong đã trả lại nguyên vẹn. Mọi người có mặt đều nhìn Trần Bắc với ánh mắt giễu cợt, theo họ, Trần Xuân Độ đối đầu với Thẩm Hoài Phong thì đúng là tìm chết.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng Trần Xuân Độ chỉ nhìn thẳng Thẩm Hoài Phong, bỗng nhiên hỏi: “Anh muốn so địa vị và của cải với tôi?”
Trong mắt Trần Xuân Độ ánh lên sự khinh thường và miệt thị sâu sắc, không ai trong hội trường biết trong lòng Trần Xuân Độ đang vô cùng khinh bỉ.
“Đương nhiên, anh so được sao? Chờ anh so được rồi hãy nói...” Thẩm Hoài Phong cười trào phúng: “Tiền lương một tháng của anh bao nhiêu?”
“Hai mươi nghìn tệ.” Trần Xuân độ vừa mở miệng đã chọc mọi người trong hội trường cười vang.
“Hiểu Vân, không ngờ bây giờ em lại theo loại người này... tiền lương của ai ở đây cũng cao hơn anh ta!” Thẩm Hoài Phong kiêu căng phủi phủi bụi trên áo vest, đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, từ trên cao nhìn xuống anh, nói: “Anh không xứng với Hiểu Vân... Tiền một ngày tôi kiếm được cũng đủ khiến anh phải mệt chết mấy tháng... Anh dùng cái gì để so sánh với tôi!”
Nói xong, Thẩm Hoài Phong chậm rãi xoay người, điện thoại của Trần Xuân Độ bỗng nhiên vang lên.
Trần Xuân Độ cong môi nở nụ cười: “Tôi không cần so với anh, một cuộc điện thoại là đủ rồi.”