Chàng Rể Phế Vật

Chương 720: Chương 720: Nguyên bưu chết cháy




"Nguyên Bưu, cậu cảm thấy hôm nay cậu sẽ còn sống để trở về sao?" giọng nói của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến tận xương... Nhưng... Lại khiến con người ta không rét mà run!

Ầm! Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh!

Trần Xuân Độ chậm rãi giơ điếu thuốc ra, dí mạnh đầu lọc đang cháy vào tay Nguyên Bưu!

"A!” Nguyên Bưu kêu gào thảm thiết, cơ thể cũng run lên kịch liệt! Da tay của anh ta đã bị phần đầu nóng bỏng của điếu thuốc đốt đến biến dạng!

"Con bà nó, mẹ mày!" mặt mày Nguyên Bưu lúc này vô cùng dữ tợn, anh ta đã nhìn thấy tử thần hiện ra trước mắt! Nhưng anh ta là cậu chủ nhà họ Nguyên! Ở thành phố T này, không một ai có thể động vào anh ta! Đây chính là chỗ dựa của anh ta!

"Nếu mày dám động vào tao, nhất định nhà họ Nguyên sẽ băm mày thành thịt vụn!"

Nguyên Bưu run rẩy rống lớn, giọng điệu vô cùng hung tợn: “Ở thế giới ngầm thành phố T, nhà họ Nguyên tao đây là thế lực oai phong một cõi! Mày dám đụng vào tao thử xem? Tao cam đoan ngay ngày mai mày sẽ phải phơi thây đầu đường! Chết không toàn thây! Ngũ mã phanh thây!"

"Ồ... Thật không?" Trần Xuân Độ bỗng lấy ra một cái bật lửa... Dùng một tay gẩy bật nắp bật lửa ra, chất lỏng butan bốc mùi gay mũi bên trong lập tức vung vãi khắp đầu tóc Nguyên Bưu!

Mùi butan khó ngửi nhanh chóng khuếch tán trong không khí.

"Đồ khốn kiếp! Mày làm gì vậy? Mẹ mày! Ông đây nói cho mày hay, mày không dọa được ông đây đâu! Ông đây không sợ chết!" Nguyên Bưu điên tiết lên, hung tợn đe dọa.

Trần Xuân Độ lười để ý đến anh ta, trực tiếp hơ lửa đốt đám khí butan bay trên tóc Nguyên Bưu!

"Phừng!" khí butan lập tức bắt lửa, ánh lửa bùng lên kịch liệt! Đầu tóc dày dặn, anh tuấn của Nguyên Bưu lập tức như đống cỏ khổ bắt lửa, bốc cháy hừng hực!

"Con bà nó! Mày làm gì vậy!" Nguyên Bưu tức khắc nổ tung! Ngọn lửa mãnh liệt ngút trời trên đỉnh đầu tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng đến nỗi cả đầu anh ta như sắp phát nổ, nỗi đau khủng khiếp ập tới! Nguyên cái đầu bị ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, làn da co kéo biến dạng, đau nhức không ngừng truyền tới!

"Không có gì, định biến mày thành một đầu heo sữa quay mà thôi." vẻ mặt Trần Xuân Độ vô cùng đạm mạc, không có chút cảm xúc nào.

Lê Kim Huyên đờ ra, ngay lúc định tiến lên can ngăn thì lại bị Trần Xuân Độ chặn lại.

"Nè... Anh sẽ đốt chết anh ta đấy..." Lê Kim Huyên thì thầm, trong giọng nói thoáng hiện vẻ khiếp sợ.

"Chết thì chết, số người chết dưới tay anh còn thiếu sao? Đâu có ngại nhiều thêm một người." Giọng điệu của Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh như vậy, hệt như chẳng có chuyện gì lớn xảy ra cả.

Ngọn lửa trên đầu Nguyên Bưu bùng cháy dữ dội, tóc tai đã bị đốt đến biến dạng, mùi tanh bắt đầu bốc lên, da đầu bị ngọn lửa thiêu đến co lại, méo mó, máu tươi trào ra, rồi ngay lập tức bị ngọn lửa nóng rực đun cho đông lại... Cảnh tượng cùng máu me khủng khiếp.

"A!" Nguyên Bưu đội ngọn lửa trên đầu, tâm trí sắp hỏng mất! Đây là nỗi sợ khi đối mặt với cái chết!

Giờ phút này, anh ta thật sự cảm nhận được cái chết đang tiến lại gần!

Đường đường là cậu chủ nhà họ Nguyên, là cậu chủ của một trong những thế lực ngầm kiêu hùng ở thành phố T, anh ta không sợ trời không sợ đất, mỗi ngày lên núi đao xuống biển lửa, nhưng tại thời điểm này, anh ta mới chân chính cảm nhận được cái chết!

Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, nguyên phần đầu đã méo mó, biến dạng đến không nhận ra, thậm chí, anh ta còn cảm nhận rõ ràng từng cơn đau, cơn nhức truyền tới khi làn da bị ngọn lửa liếm qua, đầu anh ta sắp nổ tung rồi!

"A! Cứu tao! Mau tới cứu tao!" Nguyên Bưu cả người nằm bẹp trên đất, giãy dụa kịch liệt, trông vô cùng thê thảm! Thậm chí, anh ta đã ngửi thấy mùi thịt nướng tỏa ra từ chính mình... Mùi hương đó... Khiến anh ta vừa hoảng sợ lại vừa kinh tởm; khiến anh ta cảm nhận được cái chết!

Ở cách đó không xa, mấy trăm tên đàn em bị thương đều sợ đến chết khiếp, hoảng hốt trừng mắt nhìn cảnh tượng này! Bọn họ đều thành viên của hội Hắc Sáp... Từng chém vô số người... Cũng từng giết người đổ máu... Nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo và đẫm máu như thế này!

Đốt trụi da đầu của một người? Sau đó thiêu sống người ta luôn?! Cmn, chuyện này nhất định chính là khung cảnh máu me đáng sợ nhất trên đời!

Khuôn mặt Lê Kim Huyên trở nên trắng bệch, thật sự không nhìn nổi nữa. Cô có lẽ là một thương nhân lão luyện, tinh anh, nhưng dưới hoàn cảnh máu me như vầy, cô cũng sẽ mất khống chế... Cơn buồn nôn ập tới, mặt mày lập tức xanh ngắt một màu...

"Em vào trước đi, anh sẽ xử lý tốt chuyện ở đây." Trần Xuân Độ nháy mắt với cô, ý bảo cô cứ an tâm đi vào tòa cao ốc.

Lê Kim Huyên chần chờ hồi lâu, cuối cùng liếc Trần Xuân Độ một cái, ý nói anh đừng làm lớn chuyện, sau đó đi vào cao ốc với tâm trạng ngổn ngang, phức tạp.

Tâm trí Nguyên Bưu sắp bị hủy rồi, nước mắt nước mũi hòa lẫn với dòng máu loãng chảy xuống từ đỉnh đầu... Ngọn lửa phía trên vẫn đang hừng hực bốc cháy, mùi thịt nướng cũng không ngừng tỏa ra xung quanh... Lý trí của anh ta hoàn toàn bị hủy diệt!

"Mau cứu tôi... Cầu xin anh, đừng giết tôi! Đừng thiêu tôi!" Nguyên Bưu đã hoàn toàn gục ngã, tru tréo thảm thiết cầu anh tha thứ!

Giờ phút này, khí thế ngang ngược, vẻ cao cao tại thượng của cậu chủ thế lực ngầm nhà họ Nguyên làm gì còn nữa? Thứ còn lại chỉ là nối thống khổ vô tận, tâm trí anh ta lúc này đã hoàn toàn sụp đổ! Anh ta có thể chịu đựng dao chém đao chặt, có thể chịu đựng sự hành hạ đánh đập của người khác... Nhưng, ĐM, này là lửa đốt đấy! Lửa liếm trụi da đầu, mùi thịt nướng khét lẹt khuếch tán khắp nơi, chỉ vầy thôi đã đủ khiến tâm trí của anh ta lập tức gục ngã!

"Ái chà, cậu Nguyên, không phải cậu giỏi lắm ư? Mới bị lửa đốt tí tẹo như vầy đã không chịu nổi rồi?" Trần Xuân Độ nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu xa: “Cảm thấy mùi da thịt mình bị thiêu cháy rất thơm phải không?"

"Ọe!" khi nghe thấy những lời này của Trần Xuân Độ, cuối cùng Nguyên Bưu cũng không nhịn được nữa, dạ dày cuộn trào mãnh liệt, dịch loãng trong bụng hòa lẫn với máu dâng lên cổ họng, bộ dạng vô cùng thê thảm!

"Tôi nghĩ, nếu châm lửa đốt từng tấc da thịt của anh, để chúng chìm trong ánh lửa bập bùng, hình ảnh đó hẳn sẽ rất ngon mắt nhỉ? Dù sao, thịt mỡ trên người anh cũng không ít mà." Trần Xuân Độ cất giọng tà mị, ẩn sâu bên trong là sự tàn bạo khủng khiếp.

Giờ phút này Nguyên Bưu thật sự đã chịu hết nổi, miệng liên tục phun máu, cơ thể run rẩy không ngừng vì sợ hãi!

Đường đường là cậu cả nhà họ Nguyên, là cậu chủ xã hội đen tập đoàn Nguyên Nguyên... Lúc này lại bị người khác dọa cho sợ vỡ mật!

"Mày... Mày là ác ma... Ác ma!" Giọng Nguyên Bưu run run, cả người cũng run rẩy không ngừng!

Mấy trăm tên đàn em bị đánh ngã rạp dưới đất cũng sợ đến hóa đá! Tất cả mọi người đều bị khí thế khủng bố của Trần Xuân Độ làm cho choáng váng tinh thần!

Đây... Chắc chắn là ác ma! Châm lửa nướng người, còn ngửi xem thịt người có mùi gì? ĐM, này đúng thật là một ác ma vô cùng đáng sợ!

"Cậu Nguyên à, cậu là cậu chủ của hội Hắc Sáp cơ mà... Không sợ trời không sợ đất cơ mà... Sao vừa nghe thấy hai từ thịt người thì đã bị dọa thành thế này rồi?" Ý cười trên mặt Trần Xuân Độ càng thêm sâu sắc, giọng nói cũng hàm chứa sự châm chọc.

Lúc này, đừng nói là Nguyên Bưu phải run rẩy hoảng sợ... Mà ngay cả Trương Dũng cũng cảm thấy hơi khiếp rồi, mọi người cảm thấy trái tim nhỏ bé như bị bóp chặt, việc này cũng quá man rợ...

Tất cả mọi người ở đây đều bị hành động máu me của Trần Xuân Độ dọa chết khiếp, chỉ duy nhất Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh lạ thường, hệt như đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới.

Nướng da thịt của mình? Đây có đang là gì? Chút máu me trước mắt này so với những vết thương mà anh phải chịu trên chiến trường hải ngoại mấy năm gần đây thì có là bao? Năm đó, da thịt của anh bị thuốc nổ nổ cháy đen, thậm chí, anh còn tận mắt chứng kiến cánh tay của mình bị sức nóng thiêu tới biến dạng, tận mắt chứng kiến từng thớ thịt trên người bị ngọn lửa đốt trọi. Cảm giác đó mới chính là địa ngục, dù vậy, Trần Xuân Độ vẫn chịu đựng nổi...

Cảnh tượng toàn thân cháy xém, cố gắng trốn thoát khỏi biển lửa vẫn còn như in trong đầu. Vụ cháy đó khiến toàn bộ da thịt trên người anh đều bị thiêu cháy. Anh có thể ngửi thấy rõ ràng cái mùi máu thịt của mình bị nướng chín. Cái mùi máu tanh tưởi, ghê tởm đó đã hành hạ, thử thách tâm trí của anh hết lần này tới lần khác! Nhưng bây giờ, anh đã trở lại, trở lại thổ địa nước C, và anh cũng đã có một danh hiệu khác - Long Vương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.