Chàng Rể Phế Vật

Chương 187: Chương 187: Nhà họ hoàng tới cửa!




Bên ngoài quán bar, Yamamoto nằm trong thùng rác, cả người mềm oặt vô lực, sắc mặt của anh ta âm trầm như nước.

Toàn thân nhiều chỗ bị gãy xương, khiến anh ta căn bản không dùng được sức.

Trong thùng rác tỏa ra mùi chua thối, khiến anh ta khó mà chịu đựng được, thói quen vệ sinh của người Nước J rất tốt, anh ta càng là một người mắc bệnh sạch sẽ, điều này đối với anh ta mà nói thật sự chính là hành hạ sống không bằng chết.

Ở trong thùng rác nhiều thêm một giây, hận ý mà anh ta đối với người nước C kia càng tăng thêm một phần!

“Người đó...” Yamamoto mặt mày vặn vẹo, hận ý ngập trời: “Tóm lại có một ngày, tôi phải ở mảnh đất bỏ đi này, giết chết người đó...”

Đợi sau khi Yamamoto dốc hết sức, run rẩy bò ra khỏi thùng rác, đột nhiên có một bóng người từ một bên truyền tới.

“Anh không đợi được tới ngày đó rồi.”

Yamamoto sửng sốt trong lòng, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người mặc đồ đen, thần sắc bỡn cợt nhìn anh ta.

Trong tay bọn họ, nghiễm nhiên cầm hai con dao sáng loáng tỏa ra sát khí lạnh lẽo!

“Người đó... các người dám!” Yamamoto quát: “Tôi là truyền nhân dòng chính là của Karate ở Nước J... các người dám động vào tôi, nhất định khiến nước C các người máu chảy thành sông!”

Giọng nói của Yamamoto hồn hậu, rúng động hư không.

Hai người mặc đồ đen kia cười lạnh khinh thường, ánh mắt khinh miệt: “Đều như này rồi còn ra vẻ, anh như này còn là truyền nhân của Karate thì tôi sẽ là Thiên Hoàng.”

“Các người... ắt phải chết!” Sắc mặt Yamamoto đỏ bừng, thần sắc phẫn nộ, tôn nghiêm của anh ta, đang bị giẫm đạp một cách trần trụi.

“Mẹ nó, ngài Chu không biết từ đâu nghe nói, tên này đã hại không ít các cô gái, thậm chí có người còn là trẻ chưa thành niên.” Một người mặc đồ đen khác nhìn Yamamoto, lạnh lùng nói.

“Đù, tên súc sinh này, vậy mà còn có thể sống tới bây giờ?!”

Hai người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn Yamamoto, sắc mặt dần lạnh đi.

“Cao thủ Karate của Đế quốc tôi nhiều vô kể... các người nếu như dám động vào tôi, các người sẽ phải trả ra cái gió khó mà tưởng tượng!” Trong lòng Yamamoto dấy lên cảm giác không hay, đanh giọng uy hiếp.

“Vậy không biết anh có từng nghe câu nói này chứ,” Một người mặc đồ đen mở miệng: “Phạm vào người nước C tôi, giết không tha!”

Một dao hạ xuống, máu tươi bắn ra.

Hai người đàn ông mặc đồ đen nhìn thi thể của Yamamoto, rơi vào trong sự trầm mặc lạnh lẽo chết lặng: “Đến lúc đó làm sao ăn nói với ngài Chu?”

“Nói anh ta ngoan cố chống lại, chúng ta chỉ là vì bảo vệ bản thân.” Một người mặc đồ đen trong đó nhàn nhạt mở miệng: “Ngài Chu nếu nghe thấy lời anh ta nói vừa rồi, cũng sẽ không giữ lại tính mạng của anh ta.”

...

Trong quán bar, ngài Chu ngồi trên sô pha, thấy một con dao dính máu để trên bàn, nghe thấy lời kể của hai người mặc đồ đen, đôi mắt dưới chiếc kính đen, vô cùng sâu thẳm.

“Người Nước J đó, quả thật là nói như vậy sao?” Ngài Chu từ từ hỏi.

Hai người mặc đồ đen gật đầu: “Tuyệt đối chính xác, không dám lừa dối ngài, người Nước J đó, xuất khẩu cuồng ngôn, còn động sát tâm với chúng ta, chúng tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng dao.”

Ánh mắt thâm trầm của ngài Chu dừng ở trên người hai người mặc đồ đen, ánh mắt dường như có thể xuyên thủng thân thể của hai người, khiến cơ thể của hai người run rẩy, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng.

Bỗng chốc, khóe miệng của ngài Chu nhiều thêm tia lãnh khốc: “Vốn dĩ muốn giữ lại một mạng cho cậu ta, giao cho cậu Trần xử lý, nhưng cậu ta ở trên đất của nước C dám dùng từ ngữ ngông cuồng tự đại, chết thì chết thôi.”

Sau khi ngài Chu nói xong, nhìn sang hai người của nhà họ Hoàng bị đánh bầm dập thê thảm kia, hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Ném bọn họ ở bên đường, bảo nhà họ Hoàng ở T tới nhặt người.”

Hoàng Vinh nằm trên đất, anh ta thê thảm tới mức căn bản không còn dáng vẻ gì nữa, thật sự là thảm không lỡ nhìn!

Cả gương mặt sưng hút giống như cái đầu heo của anh ta, bên cao bên thấp, trông thật sự chính là một trò chơi!

Hoàng Vinh hằn học nhìn chằm chằm đám người ngài Chu, toát ra vẻ oán hạn phẫn nộ vô cùng, nhưng lại không dám mở miệng... Anh ta biết rõ một đạo lý, người ở dưới mái nhà của người ta không thể không cúi đầu.

Trong lòng Hoàng Vinh đã định chủ ý, đợi khi về tới nhà họ Hoàng, anh ta nhất định phải diệt hết Đàn Cung! Phải khiến Đàn Cung, máu chảy thành sông!

Hoàng Vinh vừa nghĩ, đột nhiên, một người mặc đồ đen đi tới gần, một chân đạp lên người anh ta.

Hoàng Vinh đau đớn rên một tiếng, người mặc đồ đen lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Trói hai người bọn họ lại, ném ở trên đường lớn.”

“Cái gì? Các người dám! Không được!” Đầu óc của Hoàng Vinh ầm một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, anh ta thế nào cũng không ngờ, Đàn Cung, vậy mà lại dùng cách này đối với anh ta!

“Tôi là người của nhà họ Hoàng ở thành phố T, các người biết rõ cái giá khi làm như vậy không?! Các người căn bản không gánh chịu nổi!” Hoàng Vinh cất giọng run rẩy, đây là sự sỉ nhục trần trụi nhất đối với anh ta!

Điều này tương đương với việc giẫm đạp và kinh thường uy danh và tôn nghiêm của nhà họ Hoàng ở thành phố T!

Hoàng Vinh tức tới mức sắp nổ phổi tới nơi rồi, thân phận của anh ta cao quý, địa vị siêu phàm ở thành phố T, kết quả lại bị Đàn Cung dùng cách thức này tới sỉ nhục!

“Nhà họ Hoàng ở T tính là rắm.” Hai người mặc đồ đen đó không biết lai lịch của nhà họ Hoàng ở thành phố T, cười lạnh một tiếng, quăng ra một cái tát, đánh Hoàng Vinh tới mức ngất đi.

Đợi sau khi Hoàng Vinh tỉnh lại, Đàn Cung sớm đã rời khỏi quán bar, mà anh ta, và một người của nhà họ Hoàng khác, bị trói chặt ném ở bên đường, xung quanh đều là người đi đường vây lại xem chỉ chỉ trỏ trỏ với bọn họ.

“Đàn Cung!” Hoàng Vinh nghiến răng, tức tới nổi máu sắp trào ngược!

...

Trong căn phòng tổng thống của khách sạn, Lê Thần Yên đứng ở bên cửa sổ, nhấp một ngụm lafite, nheo mắt nhìn tòa nhà cao tầng của thành phố T ở ngoài cửa sổ, trong lòng bình tĩnh thâm trầm.

Đột nhiên, Irene bước chân vội vàng xông vào trong phòng tổng thống, khẩn trương nói: “Cậu Lê, trong một quán bar, truyền nhân dòng nhất của Karate ở Nước J bị giết, người của nhà họ Hoàng ở thành phố T bị ném ở trên đường lớn.”

“Cho nên?” Lê Thần Yên cúi đầu, lắc lư ly rượu trong tay, nhàn nhạt hỏi, Irene ngữ khí khựng lại, thấp giọng nói: “Có không ít quần chúng đều nói, có một đôi nam nữ đi vào quán bar, mà theo miêu tả của bọn họ, rất giống một người...”

Tay của Lê Thần Yên hơi khựng lại, sâu trong đôi mắt bị sự lạnh lẽo thay thế: “Là anh ta sao?”

“Tuyến đường gần đó không có camera giám sát, không tiện phán đoán.” Irene chuyển lời: “Nhưng camera giám sát của đoạn đường khác chứng minh, anh ta và cô gái kia đã từng đi qua đoạn đường đó.”

Hai mắt Lê Thần Yên đột nhiên lóe lên, khóe miệng nhếch lên lộ ra một độ cong: “Liên lạc với nước J, rồi gọi điện cho nhà họ Hoàng ở thành phố T... Tôi muốn cho thêm một mồi lửa.”

“Được!”

...

Trong thành phố T phồn hoa, có một biệt thự bằng gạch men với hơi hướng cổ, ẩn mình trong rừng cây cao thấp đan xen ở lớp bê tông cốt thép.

Địa phương này, ít có người biết, nhưng từ trong ngôi biệt thự bằng gạch men này, từng xuất hiện rất nhiều nhân vật nổi tiếng của thành phố T.

Hậu duệ của Hoàng Kim Vinh, nhà họ Hoàng ở thành phố T... một trong số gia tộc Hoàng Kim của thành phố T!

Ngôi biệt thự bằng gạch men này, không giống ngôi nhà bằng gạch men bình thường cũ rích và nhỏ hẹp, nơi ở của nhà họ Hoàng ở thành phố T, há có thể là nơi tầm thường?

Trong ngôi nhà bằng gạch men, có một động trời khác, rộng khoảng mấy trăm mét vuông, chứa được thiết kế kết cấu của văn hóa nghệ thuật phương tây, không hề thua kém ngôi biệt thự xa hoa của nhà họ Lê.

Trong sảnh khách, một chiếc bàn bằng gỗ gụ đặt tờ giấy tuyên mỏng như cánh ve, một người trung niên, tay cầm bút lông, trên giấy tuyên, chấm mực viết chữ.

Ở một bên, một cô hầu gái tướng mạo thanh tú đang cầm bức thư pháp vừa mới viết xong, yên lặng đứng ở một bên.

Đột nhiên, ngoài biệt thự, có một bóng người vội vàng xông vào sảnh khách, bụp một tiếng quỳ ở trước mặt người trung niên, thần sắc kinh sợ: “Không hay rồi ông chủ... xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi!”

Chiếc bút lông trong tay người trung niên hơi run lên, ngẩng đầu, ngữ khí bình tĩnh thâm sâu khó lường: “Làm sao?”

“Cậu chủ, cậu chủ bị người ta bắt nạt rồi!” Tên thủ hạ đó nói.

Sắc mặt của người trung niên vụt qua một tia mất kiên nhẫn: “Cái tên khốn này ngày ngày chơi một chỗ với đám bạn chó chết đó, đó là nó đáng đời!”

“Cậu ấy còn bị trói lại... ném ở bên đường, bị người đi đường vây xem!”

Đột nhiên, bàn tay cầm chiếc bút lông của người trung niên buông lỏng, chiếc bút lông rơi xuống, xuyên thủng tờ giấy tuyên mỏng như cánh ve.

Người trung niên ngẩng đầu, thần sắc lạnh lùng, không giận mà uy, ông ta cúi đầu, liếc nhìn tờ giấy tuyên, toàn thân tỏa ra vẻ lăng lệ, tràn ngập trong sảnh khách.

Người trung niên đi ra khỏi sảnh khách, chắp tay, lạnh nhạt nói: “Tôn nghiêm danh tiếng của nhà họ Hoàng, không thể bị động chạm.”

Cô hầu gái run bần bật sau khi thấy người trung niên rời đi, mới to gan đi tới, sau khi nhìn thấy một chữ trên giấy tuyên, cơ thể yêu kiều sửng sốt tới run rẩy, suýt nữa làm rơi tờ giấy tuyên trong tay xuống đất.

Cô hầu gái cẩn thận cất giấy tuyên đi, trên tờ giấy đó... lại là một chữ ‘giết’ tràn ngập sự lạnh lùng sát phạt!

...

Bên đường, Hoàng Vinh đang bị vô số quần chúng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết có phải là có người cố ý truyền ra tin tức, Hoàng Vinh là hậu duệ của Hoàng Kim Vinh hay không mà tin tức này như lửa đổ thêm dầu nhanh chóng truyền ra.

“Hoàng Kim Vinh trước kia là anh hùng của thành phố T, con cháu của ông ta, vậy mà bị người ta trói lại ném ở trên đường lớn!”

“Đáng thương cho uy danh lừng lẫy của Hoàng Kim Vinh, hậu duệ của ông ta cũng quá vô dụng rồi, đây là đang làm mất mặt lão tổ tông!”

“Nhà họ Hoàng ở thành phố T, cũng chẳng qua chỉ vậy!”

Hoàng Vinh chịu đựng vô số lời đồn đại, chế giễu châm chọc, đã tức tới mức sắp ói ra máu rồi!

Vào lúc này, đột nhiên, đằng xa có một chiếc xe sang đi tới, đem đám đông tản ra.

Chiếc xe sang bỗng nhiên giảm tốc độ, dừng ở bên đường, cửa xe mở ra, một người trung niên mặt mày âm trầm bước xuống.

Sắc mặt của người trung niên rất khó coi, mặt mày như hàn băng, sau khi ông ta nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Hoàng Vinh, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Hai tên thủ hạ đi tới, cởi trói trên người Hoàng Vinh, người trung niên cất bước đi tới, đỡ Hoàng Vinh lên, trầm giọng nói: “Vinh Nhi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Ba, ba phải báo thù giúp con! Đàn Cung! Đàn Cung trói con ném ở nơi này!” Hoàng Vinh vô cùng uất ức, trong hốc mắt đều có hơi nước lan ra!

Người trung niên nhìn thấy Hoàng Vinh lần đầu bị người khác bắt nạt tới mức muốn khóc, trong lòng giận lửa cháy bừng bừng: “Chẳng qua chỉ là một đám lưu manh nhãi nhép, vậy mà dám ngang ngược như vậy!”

“Không, còn có một người, anh ta có thể ra lệnh cho thủ hạ của ngài Chu, anh ta còn cho người đánh con tới chết!” Hoàng Vinh nói.

Thần sắc của người trung niên càng lúc càng lạnh: “Xem ra, nhà họ Hoàng ở thành phố T kiếm tốn quá lâu rồi, người quên mất nhà họ Hoàng có quá nhiều!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.