Chàng Rể Phế Vật

Chương 513: Chương 513: Nhận quà mà không tặng lại là vô lễ!




Đêm khuya, bên ngoài khách sạn, một chiếc Audi A6 lao nhanh từ xa đến, cho dù đến gần khách sạn cũng không giảm tốc độ.

Cho đến khi tới trước cửa khách sạn, hai nhân viên bảo vệ mới giật mình, chiếc Audi A này không những không giảm tốc độ mà ngược lại còn đột ngột tăng tốc, lao thẳng vào khách sạn với tốc độ không tưởng.

“Dừng lại, dừng lại!” Hai nhân viên bảo vệ lập tức chạy về phía chiếc xe.

“Rầm!”

Cửa xe mở ra, một bóng người bước xuống.

Khi hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy người từ trên xe xuống, vẻ mặt họ lập tức cứng lại!

Đây có còn là người không?

Hắn cao 1 mét 9, từng khối cơ bắp cuồn cuộn không thuộc về loài người, sự tồn tại của người trước mặt không giống con người, mà giống dã thú biết đứng như người hơn!

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Lê Thần Vũ ở nhà họ Lê, một chiếc TV lớn 95 inch đang chiếu hình ảnh trực tiếp, trong màn hình chính là cảnh “người khổng lồ” nhìn thấy.

Lúc này trông Lê Thần Vũ cực kỳ hung dữ, nhưng khí chất của anh ta vẫn còn, anh ta khẽ lắc ly rượu trong tay, nhìn “người khổng lồ” rồi tự lẩm bẩm: “Nếu chết dưới vũ khí sinh học giá 2700 tỷ này thì cũng là vinh hạnh của mày.”

Mà lúc này, Lê Kim Huyên không biết chuyện gì xảy ra đã mặc bộ đồ ngủ màu tím, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi.

Đột nhiên, bên ngoài khách sạn trở nên náo loạn khiến cô nhíu mày.

Không hiểu sao từ sau khi âm thanh náo động này xuất hiện, lòng cô chợt dâng lên cảm giác không lành.

Trong phòng Trần Xuân Độ lúc này, khi động tĩnh xuất hiện, Trần Xuân Độ đã vội vàng tới bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn về phía cửa khách sạn.

Khi nhìn thấy “người khổng lồ” 1 mét 9 kia, mắt anh loé lên một tia kinh ngạc.

“Cốc cốc cốc!”

Cửa phòng Lê Kim Huyên nhanh chóng có người gõ, sau khi mở cửa, cô thấy Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan đang đứng trước mặt mình, Tô Loan Loan nhìn bộ đồ ngủ trên người cô với vẻ mặt lo lắng sau đó bảo: “Tổng giám đốc Lê, cô mau thay quần áo đi.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lê Kim Huyên hỏi.

“Vẫn chưa biết nữa, cô mau thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài xem thế nào.” Trong giọng điệu Tô Loan Loan có phần lo lắng.

Mà khi mấy người ra ngoài khách sạn thì thấy bóng người cao 1 mét 9 đứng ở nơi xa, hắn đang xách một nhân viên bảo vệ lên cao, người đó đã bị bóp cổ đến chết!

Sau khi mấy người Trần Xuân Độ xuất hiện, “người khổng lồ” lập tức nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, hắn ném nhân viên bảo vệ xuống như ném một thứ rác rưởi bỏ đi.

“Đây có còn là người không?” nhìn thấy “người khổng lồ” kia, con ngươi Lê Kim Huyên co rút! Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc!

“Hắn không còn khác người đã chết là bao nữa.” Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm “người khổng lồ” rồi chậm rãi nói.

“Tô Loan Loan, cô đi đi, đây là gu của cô đấy.” Trần Xuân Độ đột nhiên nói.

Tô Loan Loan sửng sốt, quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, khi nhìn thấy đôi mắt thâm thuý của anh, cô ta mới phản ứng lại, lờ mờ hiểu được ý anh.

“Được.” Tô Loan Loan gật đầu, hít sâu một hơi rồi bước nhanh về phía “người khổng lồ”.

“Tô Loan Loan, cẩn thận.” Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Loan Loan rồi hét lên.

“Rầm rầm rầm…” “người khổng lồ” lao về phía Tô Loan Loan! Mỗi bước hắn đi đều khiến mặt đất nứt ra, xuất hiện vết chân sâu hoắm!

Nhìn cảnh này, lòng Lê Kim Huyên hoảng loạn, sợ hãi, “người khổng lồ” này quá mạnh, giẫm một bước xuống đất cũng có uy thế, hắn không phải là người!

Tô Loan Loan lao về phía “người khổng lồ”, tốc độ của cô ta cũng càng lúc càng nhanh, hai người lao về phía nhau như sao băng!

“Người khổng lồ” cầm chiếc búa khổng lồ trong tay, khí thế ngút trời!

“Soạt!”</

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.