Chàng Rể Phế Vật

Chương 717: Chương 717: Nữ thần tổng giám đốc hiểu lầm




“Cốc cốc cốc!” Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Không khí im lặng trong giây lát!

Trần Xuân Độ biến sắc, vội vàng đứng dậy khỏi người Tôn Giai Giai, vẻ mặt trở nên bối rối.

Mà mặt Tôn Giai Giai cũng đỏ bừng, cô ta kéo lại chiếc váy cho chỉnh tề, nhìn hai người đều rất nhếch nhác.

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên rất lâu, mà trái tim nhỏ bé của Tôn Giai Giai cũng đập liên hồi theo tiếng gõ cửa.

Cô ta hoảng sợ bước tới mở cửa.

Khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp ngoài cửa, không khí càng trở nên gượng gạo và yên tĩnh.

Nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên đứng trước cửa, đôi mắt đẹp phức tạp nhìn quanh văn phòng của Tôn Giai Giai, khi nhìn thấy Trần Xuân Độ cũng đang ngồi trong phòng, tâm trạng Lê Kim Huyên càng trở nên rối rắm phức tạp. Cô nam quả nữ ngồi cùng một phòng, còn khoá trái cửa?

Tình huống này, cho dù Lê Kim Huyên không muốn nghĩ nhưng cũng sẽ tự động liên tưởng đến chuyện đó.

“Hai người… đang làm gì vậy?” Giọng Lê Kim Huyên không còn giữ nổi bình tĩnh, cô ngơ ngác hỏi.

“À, anh và Tiểu Giai Giai đang thảo luận về vấn đề an toàn của công ty…” Trần Xuân Độ lúng túng gãi đầu giải thích.

Tôn Giai Giai đỏ mặt, ngơ ngác gật đầu.

“Thảo luận vấn đề an toàn?” Nữ thần tổng giám đốc nghi ngờ: “Thảo luận vấn đề cũng cần khoá cửa?”

Không khí lại đột ngột im ắng, còn có vẻ gượng gạo.

“Bọn anh thảo luận về vấn đề phòng ngự và an toàn của công ty, vì vấn đề bảo mật nên khoá trái cửa, như vậy an toàn hơn.” Trần Xuân Độ nghiêm túc giải thích.

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên càng lúc càng lạnh, nhìn chằm chằm vào anh như muốn nhìn thấu anh.

Trần Xuân Độ cảm thấy toàn thân lạnh tót, cực kỳ chột dạ.

“Ừm… hai người nói chuyện đi, anh ra ngoài trước.” Trần Xuân Độ lập tức bỏ chạy, mẹ nó, lúc này chạy là thượng sách!

Trần Xuân Độ phóng như bay về phòng làm việc của mình, lúc này tim anh đang đập dồn dập, tình cảnh lúc nãy thật đáng sợ, suýt nữa đã bị nữ thần tổng giám đốc bắt gặp gian tình.

Trần Xuân Độ chán nản châm một điếu thuốc.

Anh thở dài, đưa tay lên, trên tay vẫn còn lưu lại hương thơm ngọt ngào trên người Tôn Giai Giai… Haiz, ngửi mùi hương trên tay, trong lòng Trần Xuân Độ liên tục thở dài, đây là cảm giác đang xem được một nửa bộ phim thì bị mất điện, cảm giác này thật sự khiến người ta phát điên.

Đến khi tan làm, chiếc Maybach đã chuẩn bị sẵn sàng, dừng lại dưới lầu công ty.

Lê Kim Huyên đi giày cao gót, ngồi vào trong xe với tâm trạng hỗn loạn.

Trong xe yên tĩnh đến khó xử, hiển nhiên Lê Kim Huyên vẫn chưa thoát ra khỏi chuyện lúc nãy.

Không ai nói gì, bầu không khí rất gượng gạo.

Trần Xuân Độ thận trọng lái xe, không dám thở mạnh.

“Quan hệ của anh với Tôn Giai Giai rất tốt đúng không?” Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng.

Trần Xuân Độ nghe vậy thì chột dạ nhìn cô.

“Không, anh với Tiểu Giai Giai chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi.” Trần Xuân Độ chột dạ giải thích.

Nghe anh nói vậy, lòng Lê Kim Huyên càng loạn hơn… Tiểu Giai Giai? Đã gọi người ta là Tiểu Giai Giai rồi còn nói chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường? Lòng Lê Kim Huyên rối rắm chưa từng có, trong lòng có sự chua xót khó chịu, khiến cô cảm thấy rất bối rối. Sao cô lại có cảm xúc này? Điều này là không thể!

“Tôn Giai Giai làm việc ở công ty đã nhiều năm vẫn chưa có bạn trai, tôi thấy hai người cũng được, rất xứng đôi.” Lê Kim Huyên che giấu tâm trạng hỗn loạn của mình, nói năng cũng không được mạch lạc.

Trần Xuân Độ nghe mà to đầu, cô gái này lại làm sao thế…

“Kim Huyên, đừng đùa mà, Tiểu Giai Giai là một cô gái tốt, anh không thể làm hại cô ấy.” Trần Xuân Độ vội vàng giải thích.

“Vậy nên anh phải đối xử tốt với cô ấy, anh yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cơ hội cho hai người để hai người tiếp xúc nhiều hơn. Anh hãy đối xử tốt với cô ấy, đừng làm cô ấy tổn thương.” Giọng điệu của Lê Kim Huyên rất loạn, khi nói đến đây, lòng cô càng rối rắm hơn. Cảm giác chua xót liên tục khuấy đảo lòng cô, khiến cô rất lo lắng, rất phiền!

Cô không được có cảm xúc này! Vì thế điều này càng khiến lòng Lê Kim Huyên kiên định hơn! Cô sẽ ghép đôi cho Trần Xuân Độ và Tôn Giai Giai, chỉ khi hai người ở bên nhau, tâm trạng của cô mới ổn định được.

“Kim Huyên, em nghe anh nói đã.” Trần Xuân Độ vội giải thích, trời ơi, mọi chuyện càng lúc càng rối loạn.

“Dừng! Quyết định vậy đi!” Lê Kim Huyên ngắt lời Trần Xuân Độ.

Trong xe rất yên tĩnh, Trần Xuân Độ không nói nên lời, chỉ cảm thấy đầu to lên một cách khác thường, giống như bị trương lên. Haiz, cắt không được còn loạn, anh gặp rắc rối rồi.

Sau khi đưa Lê Kim Huyên về nhà, Trần Xuân Độ đang định lái xe về khách sạn, kết quả Tôn Giai Giai lại gửi tin nhắn tới: Tên xấu xa… Hôm nay ở văn phòng suýt nữa đã bị tổng giám đốc Lê phát hiện, anh đúng là tên lưu manh!

Trần Xuân Độ đọc tin nhắn của Tôn Giai Giai, bất giác nở nụ cười. Anh lại nhớ đến dáng vẻ yêu kiều của Tôn Giai Giai, mềm mịn rất hấp dẫn. Anh soạn tin nhắn rồi gửi đi: Tiểu Giai Giai, anh nhớ em rồi.

Tôn Giai Giai nhanh chóng trả lời: “Tên thối tha! Anh nhớ cơ thể em thì có!”

Trần Xuân Độ bật cười, gửi lại: “Tiểu Giai Giai, anh đến nhà em ăn cơm có được không?”

Kết quả… Đối phương im lặng rất lâu không trả lời.

Trần Xuân Độ thất vọng, thở dài một hơi, có lẽ tối nay lại phải cô đơn một mình rồi.

Đúng lúc này, có tin nhắn đến.

Tôn Giai Giai: “Em muốn ăn vịt kho…”

Nhìn thấy tin nhắn này, tim Trần Xuân Độ đập rộn lên! Thành công rồi, tối nay anh phải lấy lại uy phong, yêu thương Tiểu Giai Giai!



Thành phố T, trong phòng riêng của một khách sạn sang trọng.

Nguyên Bưu ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt âm trầm, uống hết ly này đến ly khác.

Trong phòng còn có một người đang đứng, chính là em họ của Nguyên Bữu – Nguyên Sơn.

Nguyên Sơn dè dặt đứng bên cạnh Nguyên Bưu.

Nguyên Bưu uống một hơi cạn sạch rượu ngoại, vẻ mặt rất u ám.

Nguyên Sơn nói: “Trần Xuân Độ thật sự ức hiếp người quá đáng, không để anh vào mắt, không để nhà họ Nguyên chúng ta vào mắt mà!”

Vẻ mặt Nguyên Bưu cực kỳ lạnh lùng, anh ta uống một ngụm rượu: “Trần Xuân Độ, tên rác rưởi, ông đây đã muốn mày biến mất từ lâu rồi! Mẹ kiếp!”

Nguyên Bưu bóp mát ly rượu thuỷ tinh trong tay, cực kỳ đáng sợ.

“Hay là anh nhân cơ hội này… nhân cơ hội này…” Nguyên Sơn vừa nói vừa đưa tay lên tạo hình giống cái dao rồi đặt trước cổ.

Ánh mắt Nguyên Bưu nghiêm nghị: “Sao ông đây không muốn chứ! Nhưng tình hình thành phố T hiện giờ đang rối ren, nếu giết Trần Xuân Độ thì tập đoàn Lê thị sẽ nổi trận lôi đình. Chẳng phải là đang tự hại mình sao?”

Mặc dù Nguyên Bưu không thông minh nhưng vẫn biết một số kiến thức cơ bản, biết mình phải thận trọng vào thời điểm quan trọng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.