Chàng Rể Phế Vật

Chương 321: Chương 321: Nữ thần tổng giám đốc nổi giận ghen tuông!




Trong phòng tổng thống khách sạn cao cấp nào đó, Ngọc Vinh Hiên vỡ đầu chảy máu đang ngồi trên sofa, sắc mặt u ám.

Nữ y tá mặc đồng phục màu hồng nhạt bên cạnh, đang dè dặt dùng nhíp kẹp bông gòn, khử trùng cho Ngọc Vinh Hiên.

“Cậu Ngọc.” Một thuộc hạ đi vào phòng.

Ngọc Vinh Hiên nhìn thấy thuộc hạ thì từ tốn hỏi: “Cậu đã điều tra rõ chưa?”

“Tôi đã điều tra rõ rồi, người anh gặp lúc trước là thuộc hạ của ngài Kinh.”

Ngọc Vinh Hiên nhất thời biến sắc, mặt đỏ bừng.

Anh sẽ nhớ mãi, ký ức lúc trước sắp trở thành vết nhơ trong cuộc đời anh, thậm chí còn trở thành lịch sử đen tối mà anh không muốn nhớ lại nhất.

“Chết tiệt!” Ngọc Vinh Hiên khẽ mắng, anh phái người đi điều tra lai lịch người tự xưng là thuộc hạ của Kinh lúc nãy... vì sợ đây là mưu kế của Nhĩ Đông Trần... nhưng chuyện anh không mong muốn nhất vẫn xảy ra... người đó thật sự là thuộc hạ của Kinh.

Nói cách khác, những lời người đó mới nói đều là thật, trước đó Kinh thật sự có ở trong phòng.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Ngọc Vinh Hiên không khỏi tái mét... anh khiếp đảm, sợ trước đó Kinh thật sự nghe thấy những lời anh nói, nếu vậy thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

“Nhĩ Đông Trần...” Ngọc Vinh Hiên nghiến răng, vẻ đầy sát ý.

Giờ anh chỉ cần nghĩ tới Trần Xuân Độ, sát ý đã xông thẳng lên trời.

“Phụt!”

Ngọc Vinh Hiên bỗng cảm thấy cổ họng hơi ngọt, rồi phun ra một ngụm máu, hai mắt tối đen, ngất xỉu.

Y tá thấy thế thì biến sắc, vội chạy ra ngoài phòng bao hô lên: “Các anh mau gọi bác sĩ đến đây, cậu Ngọc lại tức giận công tâm, hộc máu bất tỉnh rồi.”

***

Gần đến khuya, trong một tiệm lẩu gần đại hội đổ thạch, ba người Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đang vui vẻ ngồi trước bàn lẩu.

Trần Xuân Độ đang ngồi đối diện Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan, trong lòng hơi buồn bực, ban đầu anh mặt dày muốn ngồi cạnh Lê Kim Huyên, nhưng bị cô chê bai đá anh ngồi ở phía đối diện.

Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan ngồi cạnh nhau, thân mật như hai chị em ruột.

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm hai người, rồi nhúng mấy miếng thịt dê, trong lòng cực kỳ buồn bực... Tại sao anh lại chọn Tô Loan Loan... rõ ràng cô ta quen Lê Kim Huyên sau anh, nhưng tình cảm hai người lại rất tốt.

Rất nhanh, ngày càng nhiều đồ tươi sống đẹp mắt được bưng lên bàn.

Lê Kim Huyên nhìn thoáng qua, thấy dầu ớt đỏ nổi lềnh bềnh trong nồi lẩu thì khẽ nhíu mày, trước giờ cô không quen ăn lẩu cay như này, nên hầu như không chạm vào món lẩu.

Dù đãi khách hay sắp xếp bữa tiệc, thì cô cũng chỉ đi nhà hàng Tây hoặc nhà hàng Trung.

Thấy dáng vẻ bất lực của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ khẽ mỉm cười, rất ân cần chủ động gắp một miếng thịt bò nhúng vào nồi lẩu trong bên cạnh, mười mấy giây sau, anh lại gắp thịt lên, bỏ vào chén nữ thần tổng giám đốc.

Nữ thần tổng giám đốc sửng sốt, mặt đầy ngạc nhiên, nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua tia bất ngờ.

Lúc nãy tên này bị đá mạnh vào đũng quần để dạy cho một bài học, mà giờ vẫn đối tốt với mình như thế?

Trần Xuân Độ khẽ cười, nhắc nhở: “Kim Huyên, nhân lúc còn nóng em mau ăn đi, thịt bò anh mới nhúng đó, ăn rất mềm, nếu để nguội sẽ không ngon đâu.”

Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan, do dự một lát mới cầm đũa lên gắp thịt, cẩn thận bỏ vào miệng.

“Mùi vị thế nào?” Trần Xuân Độ khẽ cười hỏi.

Lê Kim Huyên thưởng thức thịt bò, trên người cô luôn tỏa ra sức hấp dẫn, kể cả lúc ăn, toát ra khí chất cao quý như một nữ vương.

“Bình thường thôi.” Lê Kim Huyên nhẹ nhàng đáp, mặc dù dáng vẻ không muốn thừa nhận, nhưng giọng điệu lại vui vẻ, rõ ràng thịt bò mà Trần Xuân Độ nhúng thật sự rất ngon.

“Em ăn thêm miếng nữa đi.” Trần Xuân Độ thấy Lê Kim Huyên thích ăn thịt bò mình nhúng như vậy thì vội nhúng thêm miếng nữa.

Thật ra Lê Kim Huyên cũng không biết tại sao cùng là thịt bò nhúng, nhưng lúc trước cô ăn lại không ngon như của Trần Xuân Độ.

Chuyện này hoàn toàn liên quan đến việc nắm chuẩn thời gian... lúc nhúng mỗi miếng thịt bò, Trần Xuân Độ đều canh rất chuẩn, làm người khác phải thán phục.

“Tôi cũng nhúng được.” Lê Kim Huyên lên tiếng từ chối, cô liếc nhìn xung quanh, nhận ra mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, rất nhiều thực khách đều bị khí chất và dáng vẻ của cô thu hút.

Trần Xuân Độ bĩu môi, nữ vương từ chối sự ân cần của anh, làm anh hơi mất mát.

Chẳng mấy chốc, Trần Xuân Độ đã chú ý đến nồi lẩu cay đỏ nóng hổi, rồi chỉ tay khẽ nói: “Kim Huyên, em nếm thử vị lẩu cay này đi, rất sảng khoái lại cực kỳ ngon, món này ăn với thịt bò mới tuyệt cú mèo.”

Lê Kim Huyên lắc đầu, vẫn từ chối: “Tôi không thích.”

Nhưng cô vừa dứt lời, Trần Xuân Độ đã gắp thịt bò nhúng trong nồi lẩu cay vào chén cô, hơi vô lại nói: “Em không ăn thì làm sao có thể nói là không thích?”

“Em nếm thử một chút thôi, em xem Tô Loan Loan vẫn luôn ăn kìa.” Trần Xuân Độ dịu dàng khuyên nhủ.

Lê Kim Huyên liếc nhìn Tô Loan Loan, đáy lòng hơi dao động, rồi gắp thịt bò lên, dè dặt cắn một miếng.

Miếng thịt bò nhỏ đó vừa bỏ vào miệng, một mùi cay nồng đã nổ tung trong khoang miệng, sắc mặt Lê Kim Huyên hơi khó coi, nhíu chặt mày, nồi lẩu này cay quá, cô còn chưa nhai được mấy lần, đã cay đến mức tê đầu lưỡi.

Nồi lẩu này thật sự quá cay! Cô hoàn toàn không quen ăn món này.

Trần Xuân Độ thấy Lê Kim Huyên bị cay đến mức vểnh môi đỏ, liên tục hà hơi, đâu còn dáng vẻ vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường nữa, mà ngược lại giờ trông cô rất đáng yêu.

Trần Xuân Độ cười ha hả, trêu chọc: “Kim Huyên, bình thường em rất nổi nóng mà, sau giờ chỉ chút cay này cũng ăn không được, như vậy đâu giống em.”

“Anh im đi!” Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ, đôi mắt xinh đẹp đầy giận dữ.

“Nếu em không ăn cay được, thì đưa phần còn lại cho anh, đừng lãng phí.” Trần Xuân Độ bỗng lên tiếng, rồi vươn đũa ra gắp miếng thịt bò đã cắn dở trong chén Lê Kim Huyên.

“Này, tôi đã cắn miếng đó rồi.” Lê Kim Huyên vội ngăn cản.

Nhưng cô đã chậm một bước, Trần Xuân Độ nhanh tay nhẹ mắt, đã bỏ thịt bò đó vào miệng mình.

Lê Kim Huyên sửng sốt, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ vừa nhai thịt bò vừa thờ ơ nói: “Thịt bò em cắn dở đâu có độc, hơn nữa, anh thích ăn đồ em đã cắn qua...”

“Anh...” Lê Kim Huyên nhất thời nghẹn họng, mặt bỗng nóng bừng, cũng không biết tại sao lại nóng như thế, cô lườm Trần Xuân Độ, khẽ mắng: “Đồ vô liêm sỉ... không biết xấu hổ... lưu manh...”

Lê Kim Huyên đỏ mặt, kiềm nén khuôn mặt nóng bừng, sắp mắng ra hết những từ cô có thể dùng.

Tô Loan Loan ngồi cạnh nhìn Lê Kim Huyên đang khẽ mắng, rồi lại nhìn khuôn mặt vô lại của Trần Xuân Độ, làm Lê Kim Huyên không thể làm được gì, thì mỉm cười, cảnh tượng này càng làm cô cảm thấy ấm áp thú vị.

Lúc ba người đang ăn nồi lẩu sôi sục, thì cửa tiệm bỗng mở ra, một bóng dáng quyến rũ mê người xuất hiện trước cửa tiệm lẩu.

Bóng dáng đó trong sáng xinh đẹp, vừa xuất hiện đã thu hút phần lớn sự chú ý của thực khách trong tiệm lẩu.

Đó là một cô gái, hơn nữa còn rất xinh đẹp.

Lông mày lá liễu, sống mũi cao, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hồng hào, da trắng nõn không tỳ vết, còn đẹp hơn mấy hot girl trên mạng nhiều, thậm chí còn lấn át mấy nữ ngôi sao.

Nhan sắc cực kỳ cao, vóc dáng càng hoàn hảo, váy dài trên người làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh của cô ta.

Cô ta là ai? Cô ta là Diệp Thiến Nhiên, cực kỳ nổi tiếng ở nước C, càng hot ở trên mạng, thậm chí còn được rất nhiều người gọi là ‘Nữ thần livestream’, ‘Cô gái livestream đẹp nhất trên mạng’ vân vân.

Giờ cô ta đang cầm điện thoại và giá đỡ, tiến hành livestream, sau khi bước vào tiệm lẩu, thì bắt đầu quan sát xung quanh.

Cô luôn livestream trong đại hội đổ thạch trước đó, sau khi nghe thấy đổ thạch sinh tử, cô định tiến vào phòng đổ thạch, nhưng lại không có tư cách, đành phải từ bỏ.

Sau khi đổ thạch sinh tử kết thúc, có fan nói thấy mấy người Trần Xuân Độ đi vào tiệm lẩu này, nên cô định tới đây thử vận may.

“Tôi đã nhìn một vòng rồi, hình như hắc mã quật khởi trong đại hội đổ thạch không có ở đây.” Diệp Thiến Nhiên chớp đôi mắt xinh đẹp mê người, liếc nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm.

Rồi tầm mắt cô bỗng nhìn chằm chằm về một phía, trong góc tiệm lẩu, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Trần Xuân Độ đang ân cần cười nói.

“Tôi nhìn thấy anh ấy rồi, anh ấy thật sự đang ở đây.” Diệp Thiến Nhiên nở nụ cười mừng rỡ, nhất thời làm rất nhiều fan đang xem trở nên nhốn nháo.

“Ôi mẹ ơi... không ngờ nữ thần cười rồi, chẳng phải chỉ đi tìm một người đàn ông thôi ư, đâu cần phải cười đến thế?”

“Nữ thần cười rồi, tôi khỏe rồi.”

“Cảm ơn nữ thần, tôi ổn rồi.”

“Lầu trên không được rồi, thế này mà ổn à? Nếu anh đang xem đá bóng chẳng phải sẽ hộc máu à?”

Màn hình livestream điên cuồng spam, hơn một triệu fan cùng spam, thậm chí có người còn tắt livestream.

Bọn họ xem Diệp Thiến Nhiên là nữ thần của họ, nhưng cô lại cười với người đàn ông khác, tất nhiên bọn họ phải ghen rồi.

Diệp Thiến Nhiên không kịp nhìn công bình, đã tràn đầy mừng rỡ đi tới chỗ Diệp Xuân Độ.

“Anh có phải là anh Trần không?” Diệp Thiến Nhiên đi tới bàn Trần Xuân Độ, mừng rỡ hỏi.

Trần Xuân Độ quay đầu, thấy Diệp Thiến Nhiên thì sửng sốt.

Sau khi Lê Kim Huyên nhìn thấy Diệp Thiến Nhiên cũng nhất thời lạnh mặt.

“Cô là...” Trần Xuân Độ nhíu mày nhìn Diệp Thiến Nhiên, vì anh không hề quen cô.

“Tôi là Diệp Thiến Nhiên, là streamer, lúc nãy có livestream trong đại hội đổ thạch, tôi nghe nói anh đã đánh bại liên minh con cháu nhà họ Ngọc với Kỳ Tín – hội trưởng hiệp hội đổ thạch, nên muốn phỏng vấn anh một lát, được không?”

Diệp Thiến Nhiên chớp đôi mắt xinh đẹp mê người, mang theo vẻ mong đợi, nhất thời khơi dậy lòng ham muốn bản năng người đàn ông.

Trần Xuân Độ liếc nhìn cô rồi sáng mắt ngay... đúng là cực phẩm! Nếu để anh chấm điểm, chắc chắn sẽ cho cô chín trên mười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.