Chàng Rể Phế Vật

Chương 505: Chương 505: Nửa người dưới của cậu chủ!




"Đủ rồi." Đúng lúc này, Lê Thần Vũ đột nhiên lạnh lùng nói, từ trên người anh ta bỗng nhiên bộc phát ra một luồng sát khí, làm cho bác thím bên người anh ta không khỏi run rẩy, lập tức tỉnh táo bình tĩnh lại.

Dì cả bên cạnh Lê Thần Vũ nhìn thoáng qua Lê Thần Vũ, trong lòng run lên kịch liệt, bà ta đương nhiên biết rõ Lê Thần Vũ cũng lẽ kẹ tự tay đâm chết vô số tính mạng, trên tay anh ta dính đầy máu tươi, không phải là cậu nhà già giàu bình thường.

Anh ta được Lê Hồng lựa chọn làm người nối nghiệp, sớm hay muộn cũng sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của Lê Hồng, hiển nhiên lòng dạ ác độc là thái độ bình thường.

Dì cả như tỉnh mộng, thấy Lê Thần Vũ không thích thì vội vàng lùi về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách với Lê Thần Vũ.

Lê Thần Vũ chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua chỗ cánh tay của mình bị dì cả túm lấy, anh ta chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, sau đó quay đầu nhìn về phía dì cả, chằm chằm nhìn bà ta như vậy, đôi mắt tràn đầy ý lạnh khó hiểu.

Sắc mặt dì cả lập tức tái nhợt, vội vàng cúi đầu, căn bản không dám nhìn vào hai mắt của Lê Thần Vũ.

Dì cả, người có bối phận lớn nhất trong đám bác thím mà cũng phải câm như hến trước mặt Lê Thần Vũ, ai nấy đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lúc này Lê Thần Vũ mới quay đầu liếc mắt nhìn qua Trần Xuân Độ, chỉ hơi dừng giây lát, cuối cùng khi dừng ở trên người Lê Kim Huyên mới chậm rãi lên tiếng: "Kim Huyên, mọi người đều là họ hàng trong nhà, không cần như thế."

Lê Kim Huyên khoanh hai tay trước ngực, mặc dù thái độ của Lê Thần Vũ với cô không kém, nhưng như vậy cũng rất khó làm cho Lê Kim Huyên cô thay đổi thái độ.

Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn Lê Thần Vũ, lạnh lẽo nói: "Người không phạm ta ta không phạm người, người thân của anh làm gì trong lòng họ tự hiểu rõ."

Lê Thần Vũ gật đầu: "Chúng ta có chút hiểu lầm tồn tại mấy chục năm, yến tiệc riêng này là để cởi bỏ hiểu lầm."

"Hiểu lầm?" Lê Kim Huyên quay đầu nhìn thoáng qua Lê Thần Vũ, cô không khỏi cười lạnh một tiếng: "Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có hiểu lầm gì cả."

Lê Kim Huyên nói xong lập tức đứng lên, di chuyển đôi chân dài, chuẩn bị đi về phía cửa, tính toán rời khỏi chỗ này ngay lập tức!

"Rầm rập!"

Ngay giây phút Lê Kim Huyên đứng lên, một đám vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên lao tới từ khắp xung quanh căn phòng! Bao vây Lê Kim Huyên lại!

Không khí đột nhiên đọng lại, rơi xuống nhiệt độ đóng băng!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng lại, cô lạnh giọng quát Lê Thần Vũ: "Lê Thần Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì!"

"Không cần biết làm cái gì, Kim Huyên, mời ngồi xuống." Một người phục vụ đứng bên cạnh Lê Thần Vũ tiến lên rót rượu Lafite vào chiếc ly chân dài cho anh ta.

Lê Thần Vũ cầm ly chân dài, vẻ mặt bình tĩnh như thường, đôi mắt nhìn về phía Lê Kim Huyên tràn ngập nghiền ngẫm thâm thúy.

Lê Kim Huyên đánh mắt thoáng nhìn vũ khí mà đám vệ sĩ mặc đồ đen lộ ra ngoài, đó rõ ràng là khẩu súng!

Đây quả nhiên là bữa Hồng Môn Yến, bắt đầu từ khi Lê Kim Huyên bước vào Nhà họ Lê đã định sẵn sẽ không được ra ngoài một cách dễ dàng!

Có đến mà không có về, đây là dương mưu của Lê Thần Vũ, nhưng mà, Lê Kim Huyên quả thật bị lừa!

"Kim Huyên, ngồi xuống đi, người ta mời chúng ta ăn, không ăn một chút, chẳng phải là... Làm người ta uổng công chuẩn bị tỉ mỉ à..." Trong tình huống nguy cấp, không khí dần trở nên giương cung bạt kiếm, Tô Loan Loan đang chuẩn bị đánh vỡ cục diện bế tắc thì một giọng nói đầy cợt nhả vang lên.

Lê Kim Huyên quay đầu, nhìn Trần Xuân Độ ở bên cạnh mình, dường như anh hoàn toàn không bị dọa vì tình huống này, còn bình tĩnh ngồi tại chỗ ăn lạc.

Vẻ khinh thường chợt hiện lên trên khuôn mặt Lê Kim Huyên, mình đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy rồi mà người này lại chỉ biết ăn! Còn có thể bình tĩnh như vậy!

Nhưng khi Lê Kim Huyên quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, nhìn thấy từng vệ sĩ cao lớn lực lưỡng, trong lòng cô cũng hiểu rõ khả năng chính cô cũng khó thoát khỏi nơi này, chỉ có thể lựa chọn chậm rãi ngồi xuống.

"Sao ông cụ vẫn chưa đến?" Lê Kim Huyên ngồi xuống, không khí càng yên tĩnh hơn, Lê Thần Vũ không nói thêm câu nào nữa, lúc này hiếm thấy đám cô lớn dì nhỏ cũng im lặng không nói, dường như đang chờ đợi cái gì.

"Câm mồm, mày xứng gọi ông cụ à?!" Đột nhiên, dì cả phía sau Lê Thần Vũ chợt ngẩng đầu, khinh thường miệt thị liếc nhìn Trần Xuân Độ, châm chộc nói.

Trần Xuân Độ bĩu môi: "Gọi ông ta là ông cụ thì sao? Gọi ông ta là ông cụ là nể mặt ông ta đấy."

Trần Xuân Độ nói với giọng điệu kiêu ngạo cuồng vọng, làm cho vài người dì cả dì hai kia đều bị kinh hãi, những người họ hàng nhà họ Lê nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng châm chọc.

"Ngay cả gia chủ nhà bọn tao mà mày cũng dám sỉ nhục, thật là không biết sống chết."

"Chính mình là hạng người gì cũng không tự biết, ngay cả gia chủ mà còn dám sỉ nhục, đúng là con kiến không biết trời cao đất rộng!"

Từng tiếng nói truyền vào trong tai Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ bình tĩnh rít một điếu thuốc ra, bật lửa châm thuốc ngay trước mặt mọi người, cũng không kiêng nể gì mà bắt hút thuốc.

Ngay lập tức, mùi thuốc lá tràn ngập khắp không trung, Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm điếu thuốc lá trong tay Trần Xuân Độ, nói: "Ở đây, cấm hút thuốc."

Lê Thần Vũ chỉ vào tấm biển ghi cấm hút thuốc trên vách tường.

"Tôi biết." Trần Xuân Độ gật đầu, còn cố ý nhìn chằm chằm Lê Thần Vũ.

Vẻ mặt của Lê Thần Vũ hơi nặng nề, anh ta nhìn Trần Xuân Độ, hiểu được đây là Trần Xuân Độ cố ý, dẫm lên quy định nhà họ Lê ngay trước mặt anh ta.

Hành vi này của Trần Xuân Độ là đang muốn biểu đạt ý tứ, anh chưa từng quan tâm quy tắc nhà họ Lê.

Lê Thần Vũ nheo mắt, đánh giá Trần Xuân Độ, miệt thị quy tắc, vả vào mặt anh ta... Long Vương, cho dù bước vào nhà họ Lê, mày vẫn làm theo ý mình như cũ à?

"Gia chủ đến."

Đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào, giọng nói này truyền rõ vào trong tai từng người nhà họ Lê!

"Lê Hồng..." Lê Kim Huyên nghe được hai chữ kia, lòng run mạnh lên, cảm xúc phức tạp không ngừng lan tràn trong đôi mắt xinh đẹp của cô…

Lê Kim Huyên quay đầu nhìn về phía cửa, tất cả người là họ Lê đều đứng lên, vẻ mặt cung kính nhìn về phía Lê Hồng.

Lê Hồng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, trên người ông ta là một bộ Đường trang, giây phút kia, rất nhiều người nhà họ Lê đều trở nên cung kính nghiêm túc, tất cả đồng loạt cúi đầu, trăm miệng một lời nói: "Chào gia chủ!"

Lê Hồng gật đầu, ông ta phất tay, chậm rãi nói: "Ngồi xuống cả đi."

Lê Hồng đã vào tuổi xế chiều, nhưng mặt mày vẫn hồng hào, tinh thần minh mẫn, bước đi như bây, không bao lâu đã đi lên sân khấu.

Đèn pha "tích" một tiếng, tất cả đều hội tụ trên người Lê Hồng, khách khứa của nhà họ Lê trên mỗi bàn cơm đều không hẹn mà cùng đồng thời đặt đồ ăn trong tay xuống, chuyên chú lắng nghe Lê Hồng diễn thuyết.

"Mọi người đều là người nhà họ Lê, Lê Hồng tôi đã thấy không ít người đã động tay rồi, cho nên sẽ chỉ nói ngắn gọn, Nhà họ Lê rất ít khi tổ chức tiệc riêng, hơn nữa bữa tiệc quy mô thế này lại là lần đầu, lúc này là cháu trai Lê Thần Vũ của tôi thay tôi xử lý, làm rất được, có thể mời mọi người tham gia bữa tiệc riêng lần này là vinh hạnh của tôi. Vừa rồi khi tôi đi vào, tôi có nghe được một ít lời đồn, có thể mọi người cảm thấy khó tin, bữa tiệc riêng lần này thuần túy là vì sự hòa thuận ổn định của nhà họ Lê, đồng thời cho các chi có thể giao lưu... "

Tốc độ nói chuyện của Lê Hồng rất nhanh, không bao lâu đã nói xong đi xuống, ông ta đi về phía bàn của Trần Xuân Độ.

Lê Thần Vũ thấy Lê Hồng đến gần, anh ta luôn cao ngạo, thế mà lần này lại hiếm thấy đứng dậy, kéo ghế dựa ra, cung kính đứng chờ ở một bên, chờ Lê Hồng đến rồi, anh ta ôn hòa nói: "Gia chủ, mời ngồi."

Lê Hồng gật đầu, sau khi ngồi xuống, ông ta nhìn lướt qua đám người, cười ha ha nói: "Không ngờ tất cả mọi người đều có mặt."

Chẳng mấy chốc, Lê Hồng đã nhận thấy Lê Kim Huyên, người cầm quyền lớn trong tay này khi nhìn thấy Lê Kim Huyên, đôi mắt khẽ chớp vài cái, sau đó giọng điệu lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

"Kim Huyên, cháu cũng đến đây à." Lê Hồng cười hỏi Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên gật đầu, đối mặt với Lê Hồng, cô không lạnh nhạt như trước, mà trong máy hiện ra vài phần phức tạp, cô gật đầu nhẹ, gọi một tiếng: "Ông nội."

Lê Hồng gật đầu, nhìn Lê Kim Huyên rồi nhẹ giọng nói: "Lúc trước khi Thần Vũ nói về cháu với ông, ông còn nghĩ cháu sẽ không đến."

Lê Kim Huyên liếc nhìn Lê Thần Vũ, có lẽ Lê Hồng không biết mục đích thật sự của Lê Thần Vũ, rằng anh ta muốn thiết kế một hồi Hồng Môn Yến cho Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.

Ngay khi Lê Hồng và Lê Kim Huyên nói chuyện, từng người phục vụ đi ra từ nhà bếp ở phía sau, mang theo những đĩa các món ăn nóng hổi đi về phía bọn họ.

"Lại nói, đây là lần đầu cháu bước vào cửa lớn Nhà họ Lê suốt gần hai mươi năm qua nhỉ." Lê Hồng nhìn Lê Kim Huyên, giọng điệu tang thương cảm khái.

Lê Kim Huyên gật đầu, đối mặt với Lê Hồng, trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra lời nào để nói.

"Ba cháu vẫn khỏe chứ?" Lê Hồng nhìn Lê Kim Huyên, người gia chủ tay nắm con quái vật to lớn nhà họ Lê này đặc biệt dùng giọng điệu cẩn thận khi mở lời.

Cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên khẽ run, sắc mặt càng phức tạp, cô không biết nên trả lời Lê Hồng như thế nào, rốt cuộc cô cũng hiểu được mưu đồ độc của của Lê Thần Vũ, Lê Thần Vũ thiết kết Hồng Môn Yến, lại mời Lê Hồng đến đây, rõ ràng là giết người còn muốn báo quan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.