Chàng Rể Phế Vật

Chương 170: Chương 170: Ông chủ thần bí lại ra tay!




“Con sẽ không thay đổi quyết định của mình, giáng chức là một loại trừng phạt đối với anh ta, nhưng nó cũng là một loại cảnh cáo đối với nhân viên trong công ty, nếu như anh ta không nhận được trừng phạt thích đáng, nhân viên trong công ty sẽ cảm thấy như thế nào?” Lê Kim Huyên lên tiếng: “Giết một người răn đe trăm người, dù con thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của anh ta, nhưng cũng không thể bởi vậy mà thay đổi quyết định của mình, nếu không công ty sẽ hỗn loạn.”

Đôi mắt đẹp Lê Kim Huyên tỏ ra kiên quyết, dù Lê Duy Dương nói gì, cô cũng sẽ không thay đổi lập trường của mình.

Lê Duy Dương chìm vào im lặng, mà Dương Văn Hạo vẫn không cam lòng lên tiếng: “Sếp Lê…”

“Anh không cần nhiều lời nữa, ý tôi đã quyết.” Lê Kim Huyên chợt cắt ngang, giọng điệu kiên quyết, không thể nghi ngờ.

Dương Văn Hạo khẽ giật mình, trên mặt lộ ra tuyệt vọng, ánh mắt tràn đầy mong chờ chợt vụt tắt.

“Con nói không sai, phải nghĩ cho việc lớn, nếu như giúp cậu ta, sau này toàn bộ tập đoàn sẽ hỗn loạn, cũng không còn ai sẽ tuân thủ theo quy định của công ty.” Lê Duy Dương ngẩng đầu nói rồi gật đầu, vô cùng tán thành lời nói của Lê Kim Huyên.

Lê Duy Dương quay đầu nhìn về phía Dương Văn Hạo, khẽ thở dài.

Trần Xuân Độ nhìn thấy Dương Văn Hạo, cười hì hì an ủi: “Chuyện này có khó gì chứ, trên thế giới này tiền là thứ dễ dàng kiếm được nhất… Có rất nhiều, rất nhiều cách để kiếm tiền.”

Lê Kim Huyên bên cạnh lườm Trần Xuân Độ, trong lòng cạn lời, Trần Xuân Độ này chỉ biết nói miệng, còn nói đơn giản như vậy, đường đường là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất… còn không phải là vẫn phải dựa vào mình nuôi sống sao, có tư cách gì đi an ủi Dương Văn Hạo… ít nhất lương bổng mà Dương Văn Hạo từng có được là con số trên trời mà Trần Xuân Độ không cách nào tưởng tượng.

Mà Lê Duy Dương thấy Trần Xuân Độ nói như vậy cũng hơi sửng sốt, lát sau nở nụ cười bất đắc dĩ.

Khóe miệng Dương Văn Hạo khẽ co lại, trong lòng thầm nghĩ, Trần Xuân Độ an ủi anh ta mà không thấy ngại à… Anh ta thấy, rõ ràng là Trần Xuân Độ vừa ngồi lên vị trí Phó tổng giám đốc đã khoác lác rồi.

Tất cả mọi người ở đây đều không biết, Trần Xuân Độ nói lời này rất nhẹ nhàng, trên thực tế đối với anh thì đây vốn là sự thật!

So với rất nhiều tình cảm mong muốn mà không thể có được, quả thật tiền là thứ dễ dàng kiếm được nhất.

Chỉ cần cố gắng hết sức mình, nhất định có được thu hoạch… Nguyên nhân Trần Xuân Độ có thể thản nhiên nói như vậy, chính là vì anh đang dùng kinh nghiệm của mình để nói ra câu này!

Mỗi một lần chấp hành nhiệm vụ của lính đánh thuê là có thể lấy được thù lao mấy chục tỷ, đó chắc chắn là con số mà mỗi người ở đây đều rất khó tưởng tượng ra.

Càng chưa kể đến, sản nghiệp của Trần Xuân Độ đều có liên quan đến rất nhiều dịch vụ như bảo vệ, ám sát, thậm chí là lĩnh vực công nghệ cao… Nhất là một lần… nước M từ chối thanh toán thù lao cho Trần Xuân Độ, thế là lần đó Trần Xuân Độ dẫn người giết đến căn cứ thí nghiệm, cướp đi vật liệu Nano mà khi ấy nước Mỹ tốn vô số tiền tài nhân lực nghiên cứu ra… đó là kiêng kỵ của nước Mỹ!

Phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, trên thế giới người biết bí mật này không nhiều hơn một bàn tay! Đây là sỉ nhục to lớn của nước Mỹ, sự mạnh mẽ và ngông cuồng của Long Vương đã in sâu trong lòng nước Mỹ!

Đến nay vật liệu Nano giành được kia vẫn lẳng lặng nằm trong nhà kho dưới lòng đất ở biệt thự tại Colombia, được lực lượng hùng hậu canh giữ, nghe nói mỗi một gam ít ỏi đã đủ để mua lại mấy cái ngân hàng!

Những vật liệu Nano này, căn bản không thể dùng tiền tài để đo đếm, có thể có thực lực mua được nó, không đâu không phải là siêu cường quốc!

Một lần đó, nước Mỹ suýt nữa tức đến hộc máu, bọn họ sẽ không ngờ đến, chỉ vì tham một khoản thù lao mà tổn thất mất tâm huyết nghiên cứu mấy chục năm, có giá trị không thể đong đếm!

Chuyện này, Trần Xuân Độ gần như không nói cho bất kỳ ai, bởi vì quá mức chấn động, nếu bị Lê Kim Huyên nghe thấy, chắc rằng sẽ sợ đến tái xanh mặt mày!

Vì vậy đối với Trần Xuân Độ mà nói, anh vốn không thiếu tiền, mỗi một món bảo vật quý báu được cất giữ trong nhà kho dưới lòng đất ở những biệt thự kia của anh đều đủ để khiến người ngoài đỏ mắt!

Cũng chỉ vì như vậy, Trần Xuân Độ mới có thể nói ra những lời này, chỉ tiếc rằng Dương Văn Hạo nghe không lọt.

“Nếu đã vậy, tôi chỉ có thể rời khỏi tập đoàn Lê Thị, tìm con đường khác.” Giọng điệu Dương Văn Hạo khàn khàn, chờ đến khi Lê Duy Dương đứng dậy muốn đuổi theo, anh ta đã chạy ra khỏi biệt thự từ lúc nào.

“Để anh ta đi, mặc anh ta tự sinh tự diệt.” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.

Lê Duy Dương thở dài, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nói sang chuyện khác, nhìn Trần Xuân Độ cười nói: “Tiểu Trần, câu nói cậu vừa nói kia, mang đầy ý nghĩa thấu hiểu cuộc đời nha.”

“Quá khen quá khen rồi.” Trần Xuân Độ khách khí nói, Lê Duy Dương trêu ghẹo: “Không biết cậu, tôi còn thật sự cho rằng cậu có rất nhiều tiền.”

Sắc mặt Trần Xuân Độ thản nhiên: “Tiền, cũng chỉ là một con số mà thôi.”

Lê Kim Huyên bên cạnh cười lạnh liên tục, sắc mặt càng thêm châm chọc.

Lê Duy Dương khẽ giật mình, nhưng lại lập tức lắc đầu cười bất đắc dĩ, nếu Trần Xuân Độ thật sự có tiền, hà cớ gì phải ở rể.

Cho dù là Lê Duy Dương cũng không tin lời Trần Xuân Độ vừa nói kia.

Tất nhiên bọn họ đều không biết, đối với Trần Xuân Độ mà nói, tiền thật sự đã không còn quan trọng, chỉ là một con số mà thôi, cần gì phải quan tâm.

Thứ anh cần quan tâm là sinh hoạt phí Lê Kim Huyên cho anh, đó là tiền nữ thần Tổng giám đốc cho, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Đến mười một giờ khuya, Lê Kim Huyên mới rời khỏi khu nhà cao cấp của Lê Duy Dương, dự định về nhà.

Trần Xuân Độ ngoan ngoãn lái Maybach đến, dừng ở ven đường chờ Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan lên xe, chở hai người về nhà.

Sau khi về đến nhà, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan rửa mặt đánh răng rồi đi nghỉ ngơi, lúc này, Trần Xuân Độ gọi một cuộc điện thoại cho thanh niên.



Trong một nhà hàng Tây có hoàn cảnh tao nhã, trang trí cao cấp, âm nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn xung quanh, thanh niên mặc Âu phục đi giày da, tay cầm dao nĩa, trước mặt anh ta là một người đẹp có khí chất vô cùng cao quý.

Hai người vừa hưởng thụ bò bít tết hảo hạng, vừa tán gẫu một số chuyện thú vị.

Đúng lúc này, chuông điện thoại chói tai bất chợt vang lên, lập tức phá hỏng bầu không khí tốt đẹp này.

Sắc mặt thanh niên không vui, lẩm bẩm: “Có điên không chứ, gọi điện thoại vào đúng lúc này.”

Điện thoại kết nối, vừa nghe thấy giọng nói đầu bên kia điện thoại, cơ thể thanh niên chấn động, giọng điệu lập tức thay đổi: “Lão đại, sao vậy?”

“Không phải hai công ty kia thiếu người phụ trách à, tôi chọn được một người.” Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu Trần Xuân Độ bình tĩnh lạnh nhạt.

“Được, em lập tức đi làm.” Sắc mặt thanh niên lập tức trở nên nghiêm túc, chuyện liên quan đến lão đại, anh ta không dám qua loa.

Sau khi thương lượng với Trần Xuân Độ xong, thanh khẽ dừng lại một lát, liếc mắt nhìn người đẹp cao quý trước mắt, khóe miệng hơi cong lên, che miệng nhỏ giọng nói: “Lão đại, chỗ này của em vừa câu được một cô em, khí chất quả là cực phẩm, anh có muốn hay không… không muốn thì để em?”

Bên kia điện thoại, Trần Xuân Độ nghe thấy lời nói của thanh niên, vẻ mặt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, mắng: “Tôi nhổ vào, tôi có vợ tôi rồi, còn muốn mấy cô nàng son phấn tầm thường bên ngoài kia làm gì? Đừng cầm mặt hàng này đến mê hoặc tôi, vô dụng!”

“Thôi đi.” Thanh niên bĩu môi: “Ban đầu em cũng là một người đứng đắn, nào ngờ gặp phải anh… anh dẫn em mở ra cánh cửa thế giới mới, hiểu biết một vùng trời mới, kết quả bây giờ anh quay đầu, có xấu hổ hay không?”

“Cậu không hiểu, tình yêu thật sự có thể khiến tôi thay đổi tất cả, tôi gặp được vợ của tôi, thay đổi bản thân, làm lại cuộc đời mà thôi.” Trần Xuân Độ nói vô cùng chính đáng.

“Đúng đúng đúng, đến bây giờ em vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc chị dâu có chỗ nào tốt, vậy mà khiến anh từ bỏ toàn bộ ở nước ngoài… không có anh, bây giờ ở nước ngoài càng ngày càng loạn.” Thanh niên nhỏ giọng nói: “Dù một số siêu cường quốc có an ninh tốt cũng xuất hiện nội loạn rồi.”

“Nước C cũng như vậy.” Trần Xuân Độ phun ra một câu khiến thanh niên khiếp sợ.

“Có ý gì? Nước C đất nước thái bình, dân chúng yên ổn, sao có thể…”

Trần Xuân Độ không nói tiếp nữa, ánh mắt của anh ngước nhìn màn đêm sâu thẳm, kéo dài vô tận.

Thanh niên cũng không nói tiếp nữa, có lẽ Trần Xuân Độ đã nhận ra cái gì rồi…

“Lão đại, ngày kia còn một tiệc rượu, chắc chắn không đi?” Đầu biên kia điện thoại, thanh niên không cam lòng hỏi: “Ở nước ngoài anh đã từng được xưng là Tiểu vương tử hộp đêm đó.”

“Vậy thì có tác dụng gì chứ, cuối cùng cũng không phải là cuộc sống yên bình, căn bản không cách nào so sánh được với bây giờ.” Trần Xuân Độ nói, bây giờ anh có Lê Kim Huyên, cho dù thế giới bị hủy diệt, liên quan gì đến anh chứ?

Sau khi cúp điện thoại, thanh niên thở dài, nói với người đẹp cao quý kia: “Một anh em của tôi, vì một người phụ nữ mà có thể từ bỏ tất cả.”

Người đẹp cao quý kia kinh ngạc: “Tất cả? Từ bỏ toàn bộ tài sản?”

“Không, là thứ mà vô số người ước ao tha thiết có được, anh ta từ bỏ hoàn toàn.” Thanh niên ngẫm nghĩ, nói: “Nói là toàn thế giới cũng không quá đáng.”



Nửa đêm, Dương Văn Hạo trở về biệt thự của mình, sau khi anh ta bật đèn lên, bỗng nhiên giật mình, chỉ thấy trên ghế sofa có một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai đang ngồi.

“Anh là ai? Anh thế này chính là tự tiện xông vào nhà dân đấy!” Sắc mặt Dương Văn Hạo cảnh giác, nghiêm túc nói.

“Chậc chậc chậc, ở tập đoàn Lê Thị anh cũng tham ô không ít nhỉ.” Thanh niên đẹp trai kia cười chậc chậc, chỉ thấy một bộ hồ sơ bay về phía Dương Văn Hạo.

Dương Văn Hạo tiếp được, mở hồ sơ nhìn lướt qua, anh ta lập tức kinh ngạc, cũng không lâu sau, hai chân anh ta run lẩy bẩy, sau lưng túa đầy mồ hôi lạnh.

“Anh… rốt cuộc anh là ai?”

Sắc mặt Dương Văn Hạo hoàn toàn thay đổi, nét mặt chấn động cực độ!

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi có thể cho anh chức vị tốt hơn tập đoàn Lê Thị.” Thanh niên đứng dậy nhìn Dương Văn Hạo.

“Sao có thể… anh điều tra hồ sơ của tôi, lại chỉ vì cho tôi công việc?” Dương Văn Hạo nghi ngờ: “Tập đoàn Lê Thị là xí nghiệp số một số hai thành phố T, gần như không tồn tại nơi có thể cho tôi chức vụ tốt hơn.”

“Bây giờ có rồi.” Thanh niên thản nhiên nói. đam mỹ hài

“Anh là ông chủ?” Đầu óc Dương Văn Hạo nhanh chóng xoay chuyển, điều tra ra hồ sơ của một người, quyền lợi địa vị này… sợ rằng toàn bộ thành phố T cũng khó thể nào tìm được!

Nếu như người này còn là ông chủ xí nghiệp, như vậy lại càng không thể tưởng tượng nổi!

“Không phải, ông chủ là một người khác.” Dường như thanh niên nghĩ đến điều gì, khóe miệng nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Anh sẽ không muốn biết ông chủ là ai đâu.”



Chỉ chớp mắt, thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã qua sáu bảy ngày.

Tòa nhà Lê Thị, Trần Xuân Độ ngồi trong phòng làm việc, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chơi trò chơi trong máy tính.

Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp gợi cảm đẩy cửa tiến vào, cô ta vừa vào đã cau mày, che mũi miệng, bởi vì toàn bộ văn phòng tràn ngập mùi khói thuốc.

“Sếp Trần.” Bóng dáng xinh đẹp kia lên tiếng, Trần Xuân Độ tháo tai nghe xuống nhìn về phía bóng hình xinh đẹp kia, chính là Giản Vi của Phòng trang phục.

“Ồ, cô Giản, cô đến rồi.” Trần Xuân Độ tươi cười rạng rỡ, nhiệt tình chào đón.

“Sếp Trần, Âu phục đặt may cho ngài đã làm xong, ngài mặc thử xem.” Giản Vi đặt một bộ Âu phục trên bàn làm việc, sau đó quay người vội vã rời đi.

Trần Xuân Độ nhận lấy Âu phục, tùy tiện sờ soạng mấy cái, bỗng nhiên nơi sâu trong đáy mắt lóe lên ánh sáng sắc bén

“Xoẹt xoẹt!”

Đột nhiên anh xé rách bộ Âu phục đắt đỏ này, lục lọi bên trong, cuối cùng phát hiện một thiết bị điện tử nhỏ bé trong một khe hở bên trong túi Âu phục.

Thiết bị điện tử lóe ra ánh sáng đỏ yếu ớt, sắc mặt Trần Xuân Độ trở nên sâu thẳm.

Cảnh tượng này, dường như đã từng xảy ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.