Chàng Rể Phế Vật

Chương 259: Chương 259: Phong vân biến ảo!




Khóe miệng Trần Xuân Độ hơi cong lên: “Đúng, chỉ có người của An ninh quốc gia mới có phương pháp theo dõi sứt sẹo kém cỏi như vậy.”

Khóe miệng Tô Loan Loan co rút lại, cô ta xuất thân từ đội đặc chiến của nước C, tất nhiên cũng từng học các kỹ xảo theo dõi ẩn nấp, nhưng nếu không phải lần này cô ta trùng hợp phát hiện ra thì căn bản sẽ không phát hiện ra những người này vẫn luôn theo dõi bọn họ.

Cô ta cũng chỉ là may mắn nên mới phát hiện ra được, điều đó đủ để chứng minh thực lực của đám người theo dõi này mạnh thế nào.

Cho dù là Tô Loan Loan cũng không thể phát hiện bọn họ đang thần không biết quỷ không hay theo dõi mình, huống chi những người khác?

Mà từ trong lời nói của Trần Xuân Độ, những người này lại trở thành lính mới kém cỏi… Nếu Trạm trưởng Lý ở đây, nghe được những lời này, đoán chừng sẽ tức đến nổi phổi, ói ra máu!

Phải biết, những người này đều là tinh anh trong đám đặc công mà Trạm trưởng Lý mang đến, về mặt theo dõi ẩn nấp, cho dù ở trong tổ chức An ninh quốc gia cũng là người có tài năng nổi bật, ít ai có thể sánh được.

Kết quả… những người này căn bản không thể lọt vào mắt xanh của Trần Xuân Độ! Mẹ nó chuyện này quả thật đả kích người ta! Đây chẳng phải là trá hình châm chọc Trạm trưởng Lý sao!

Cũng may Trạm trưởng Lý không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị chọc cho hộc máu.

Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại, dường như lời Trần Xuân Độ nói cũng không phải không có lý, tầm mắt Trần Xuân Độ bao la biết nhường nào, phóng mắt nhìn ra thế giới, có thể lọt vào mắt xanh của Trần Xuân Độ, đoán chừng cũng chỉ có Cơ quan tình báo nước M, Tình báo quân sự-MI7của Mặt trời không lặn, Tình báo của Nga… đây đều là những tổ chức tình báo đỉnh phong của các siêu cường quốc!

Mà mặc dù những người Trạm trưởng Lý mang đến này không tệ lắm, cũng coi như là tinh anh, nhưng so với những nhân vật làm mưa làm gió ở nước ngoài thì thật sự kém hơn.

Tô Loan Loan không để ý đến lời nói của Trần Xuân Độ, giọng điệu của Trần Xuân Độ quá khoác lác, đương nhiên cô ta sẽ không tin.

“Cần phải xử lý những người này không?” Tô Loan Loan nhíu mày hỏi.

“Không cần, những người đó theo dõi cũng không dễ dàng, tha cho bọn họ một lần đi.” Trần Xuân Độ thản nhiên lên tiếng.

“Nhưng Tổng giám đốc Lê muốn giải quyết bọn họ.” Tô Loan Loan nhíu mày.

“Vì vậy tôi đã đánh ngất bọn họ rồi trói lại rồi.”

Tô Loan Loan: “…”

Nhìn nụ cười đầy lưu manh của Trần Xuân Độ, giây phút đó Tô Loan Loan chỉ cảm thấy không còn lời gì để nói, nhướn mày, cười lạnh nói: “Vì vậy, anh đã dự liệu trước tất cả những chuyện này và giải quyết xong rồi?”

Trần Xuân Độ cười không nói, mà Tô Loan Loan thì thẹn quá hóa giận đứng bật dậy.

Giờ phút này, cô ta cảm thấy dường như mình đang nằm trong tính toán của tên này.

Rõ ràng đều đã giải quyết hết rồi, chẳng phải nói thẳng ra là xong rồi sao, còn ra vẻ mình trâu bò biết nhường nào?

Tô Loan Loan bị tự vả trắng trợn, vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng cô ta phát hiện ra những chuyện này đầu tiên, kết quả không ngờ Trần Xuân Độ đã giải quyết xong từ bao giờ rồi, trái lại cô ta là người phát hiện muộn nhất.

Cô ta xuất thân từ đội đặc chiến, vậy mà không bằng người đàn ông như lưu manh này.

Mặc dù cô ta biết lai lịch người đàn ông này bí ẩn, không đơn giản.

Nhưng cô ta vẫn không cam lòng lúc nào cũng bị Trần Xuân Độ chén ép, huống hồ còn không cách nào chèn ép lại được Trần Xuân Độ.

Tô Loan Loan nghiến răng, không nói thêm lời nào, nổi giận đùng đùng quay người rời đi.

Bây giờ cô ta hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, trước mặt Trần Xuân Độ, cô ta gần như không còn chút thể diện nào!

“Đi à? Không tiễn!” Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Loan Loan, nhếch miệng mỉm cười.

Từ trong miệng của anh, một giọng nói vô cùng lưu manh phát ra, truyền đến ai Tô Loan Loan, suýt nữa khiến cô ta lảo đảo ngã xuống mặt đất.

Tên này quá đê tiện, khiến Tô Loan Loan hận không thể quay người hung hăng đánh anh một trận.

‘Bịch’ một tiếng, Tô Loan Loan đóng cửa phòng lại, lúc này Trần Xuân Độ mới thu lại nụ cười lưu manh, đi đến bên cửa sổ bấm một dãy số.

Trong một căn phòng ở thành phố T, bỗng nhiên điện thoại trong túi quần Trạm trưởng Lý vang lên.

Trạm trưởng Lý nhìn lướt qua màn hình di động, ánh mắt khẽ ngưng lại.

Một dãy số lạ, nhưng trải qua mã hóa lại không cách nào truy tung.

Sau khi Trạm trưởng Lý nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói của Trần Xuân Độ: “Nể mặt tình cảm giữa chúng ta, tôi có lòng tốt nhắc nhở ông, thu tính toán của ông lại, đừng để tôi nhìn thấy mấy tên bám đuôi kia của ông nữa… nếu không, tự biết hậu quả.” Giọng nói của Trần Xuân Độ ngày càng lạnh lẽo khiến Trạm trưởng Lý không rét mà run.

Trong giọng nói của Trần Xuân Độ ẩn chứa giết chóc lạnh lẽo, khiến Trạm trưởng Lý run rẩy từ trong linh hồn.

Sau khi cúp điện thoại, một thuộc hạ bên ngoài căn phòng vội vàng xông vào, nói với Trạm trưởng Lý: “Trạm trưởng, đột nhiên mất liên lạc với người theo dõi Trần Xuân Độ ở Yên Kinh!”

Sắc mặt Trạm trưởng Lý thay đổi, trong lòng run lẩy bẩy.

Một lát sau, Trạm trưởng Lý lau lau cái trán rịn đầy mồ hôi lạnh, cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, nói: “Dựa vào hiểu biết của tôi với cậu ta, đây chỉ là cảnh cáo của cậu ta, chắc hẳn bọn họ không nguy hiểm đến tính mạng.”

Trạm trưởng Lý chỉ là muốn thường xuyên lấy được vị trí chính xác của mấy người Trần Xuân Độ mà thôi, lại không ngờ khiến Trần Xuân Độ bất mãn.

“Trạm trưởng, có muốn tôi phái thêm một đội người qua đó nữa không.”

“Không cần, dựa vào thực lực của cậu ta, phái nhiều người hơn nữa qua đó cũng đều phí công thôi.” Trạm trưởng Lý lắc đầu, từ từ thở ra một hơi: “Xóa bỏ tất cả theo dõi đối với cậu ta.”

“Vâng.”

Sau khi đưa ra mệnh lệnh xong, Trạm trưởng Lý đi đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn lướt qua màn hình di động, ánh mắt phức tạp.

Ông ta dùng âm thanh mà chỉ có mình mới có thể nghe được, nói: “Quả nhiên, Long Vương vẫn là Long Vương, không thể xâm phạm uy nghiêm của Long Vương… cậu vẫn không thay đổi chút nào.”



Yên Kinh, bên trong phòng của khách sạn, Lê Kim Huyên ngồi trên ghế sofa, sau khi nghe xong lời Tô Loan Loan nói, khẽ cau mày lại: “Anh ta nói anh ta giải quyết hết những người kia rồi sao?”

Tô Loan Loan gật đầu.

Lê Kim Huyên cười lạnh: “Nếu những người kia thật sự là người của An ninh quốc gia, chỉ dựa vào anh ta mà muốn đối phó những người kia, có thể còn sống đã là may mắn rồi.”

Tô Loan Loan chìm trong im lặng, Lê Kim Huyên không biết, nhưng cô ta lại rất rõ ràng, lời Trần Xuân Độ nói hoàn toàn là sự thật.

Vừa rồi cô ta còn đi xem thử, quả thật những chiếc xe giám sát đó đã biến mất rồi.

“Rất có thể những người theo dõi đó sẽ còn quay lại theo dõi, gần đây cô chú ý chút, quan sát thật kỹ càng.” Lê Kim Huyên dặn dò.

Tô Loan Loan đồng ý rồi rời khỏi phòng, trước khi trở lại gian phòng của mình, quay đầu thoáng nhìn gian phòng của Trần Xuân Độ, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.

Rất nhanh, chỉ còn một ngày là đến đại hội đổ thạch của Yên Kinh.

Một ngày trước khi đại hội đổ thạch bắt đầu, Yên Kinh vẫn sầm uất náo nhiệt như trước, nhà cao tầng san sát, ánh mặt trời chói lọi bị những tòa nhà cao tầng che khuất, chỉ còn vài tia ánh vàng tà tà chiếu xuống, nếu như nhìn từ góc đặc biệt, sẽ phát hiện đường phố Yên Kinh tựa như được rải lên một lớp giấy thếp vàng.

Một ngày tưởng như rất bình thường này lại bởi vì một số nhân vật thần bí đến mà dần dần trở nên không bình thường.

Tại sân bay quốc tế Yên Kinh, từng chiếc từng chiếc máy bay tư nhân hạ xuống, những nhân vật mặc trang phục khác nhau từ trong máy bay tư nhân đi ra.

Có không ít người đều nhận ra thân phận của bọn họ, lai lịch không nhỏ, từ trời nam đất bắc, khắp các vùng miền của nước C mà đến… thậm chí còn có cả người nước ngoài đến!

Mỗi người đều sẽ nghĩ ra được, người từ khắp mọi miền đến cũng chỉ là để tham gia đại hội đổ thạch lần này.

Đây đã không còn là cuộc đụng độ của các hào môn Yên Kinh, mà chính là cuộc đọ sức của các ông trùm, người tài giỏi trên toàn bộ nước C!

Không chỉ như vậy, đại hội đổ thạch lần này khác với lúc trước… nhưng cụ thể khác ở chỗ nào, không ai nói ra được.

Tại cửa lớn sân bay quốc tế Yên Kinh, một chiếc Rolls-Royce dừng ở ven đường, chỉ thấy một thanh niên mặc áo bào trắng từ trong sân bay sải bước đi ra, trên người ẩn chứa loại khí chất thần bí.

Nếu là người quan sát tinh tế thì sẽ phát hiện hai mắt anh ta sâu thẳm tựa sao trời, trên trường bào thêu ngũ trảo kim long, rồng bay phượng múa, sinh động như thật.

Càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, cúc cài trên áo bào trắng này đều dùng vàng ngọc chế thành, cực kỳ xa xỉ.

Chất liệu của áo bào trắng cũng rất tốt, chỉ có người trong nghề mới nhìn ra được, là dùng tơ tằm của Băng Tằm Tuyết Sơn chế thành, chỉ riêng chiếc áo bào trắng này… đã có giá trên trời rồi.

Thanh niên mặc áo bào trắng ra khỏi sân bay, dừng trước chiếc Rolls-Royce, ngẩng đầu nhìn bầu trời Yên Kinh, lẩm bẩm: “Ồ… bầu trời Yên Kinh trở nên loạn như vậy sao…”

“Chắc hẳn nguyên nhân là do đại hội đổ thạch rồi.” Thanh niên áo bào trắng tự lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía xa xa của Yên Kinh, sâu xa vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.