Chàng Rể Phế Vật

Chương 688: Chương 688: Rồng gầm là gì?




Yamamoto Miya chưa bao giờ nghĩ đến... có một ngày... gã ta phải đối mặt với Long Vương... chuyện này... sẽ kinh khủng đến mức nào? Gã ta càng không bao giờ nghĩ tới... có ngày mình lại ngu si đến mức phái người đi ám sát Long Vương...! Đây... chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình!!

"Long Vương... Long Vương vĩ đại... tôi... tôi không có ý xúc phạm ngài đâu... tôi... tôi chỉ làm theo lệnh của tổ chức..." Người của tổ chức Yamamoto có mặt ở đó cũng vô cùng chấn động!! Đó là sự khiếp sợ từ sâu thẳm bên trong tâm hồn!!

"Tôi... tôi không biết ngài là Long Vương... Long Vương vĩ đại... có thể tha cho tôi một mạng không... tôi cầu xin ngài! Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong tổ chức Yamamoto... Tất cả đều là quyết định của tổ chức.... không liên quan gì đến tôi...” Yamamoto Miya run rẩy, lúc này đây, chẳng còn quan tâm đến thể diện nữa rồi! Chỉ biết cầu xin lòng thương xót! Trước mặt Long Vương... gã ta cảm thấy hơi thở của tử thần! Khi một người sắp chết, họ sẽ vùng vẫy dữ dội! Gã ta muốn cứu lấy cái mạng mình!

Nghe thấy lời cầu xin của Yamamoto Miya, khóe miệng Trần Xuân Độ càng nhếch lên cao hơn. Cuộc đời này, anh đã đối mặt với vô số kẻ thù đáng gờm, những kẻ mạnh nhất thường là kẻ không sợ chết nhất! Những kẻ tham sống sợ chết... không đáng được coi là kẻ thù... huống chi còn không xứng để Long Vương anh phải ra tay! Anh sợ bẩn tay!

“Cút khỏi nước C cho tao, nói với ông chủ tổ chức Yamamoto... lãnh thổ nước C là vùng cấm đối với giặc nước J chúng mày... Nếu tái phạm, cho dù chúng mày có ở đâu tao cũng sẽ tìm giết cho bằng được!” Giọng nói của Trần Xuân Độ như vọng lại từ địa ngục, mang theo sự uy nghiêm đáng sợ!

Lúc này, thân thể Yamamoto Miya lại run lên... dòng nước tiểu ấm áp từ từ tràn ra từ đũng quần của gã ta...

Thủ lĩnh của nhóm Yamamoto lúc này đã sợ đến tè ra quần!

Trần Xuân Độ đấm thẳng vào người Ichiro Yamamoto, gã ta bay ra xa, đập mạnh vào vách tường... bức tường ngay lập tức nứt ra rồi sụp đổ...!

Trần Xuân Độ không thèm để ý đến những kẻ nhát gan này, bóng dáng anh lập tức vọt lên... lao thẳng về phía cửa sổ... biến mất trong đêm mưa giông không dứt...

...

Cơn mưa xối xả cùng gió lớn kéo dài suốt đêm... Đến sáng sớm hôm sau, cơn mưa dần tạnh... sau trận giông bão dữ dội... cả phố phường biến thành một mảnh hỗn loạn...

Vô số cây cối bị thổi ngã... Biển quảng cáo bị thổi bay xuống đất... Cả đường phố bị gió cuốn trở nên hoang tàn.

Sáng sớm, một chiếc ô tô chạy chầm chậm qua đường... khi đến giữa phố... xe phanh gấp... dừng lại... người lái xe run rẩy thò đầu ra ngoài cửa kính... cảnh tưởng anh ta nhìn thấy là gì?

Yamamoto Miya chưa bao giờ nghĩ đến... có một ngày... gã ta phải đối mặt với Long Vương... chuyện này... sẽ kinh khủng đến mức nào? Gã ta càng không bao giờ nghĩ tới... có ngày mình lại ngu si đến mức phái người đi ám sát Long Vương...! Đây... chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình!!

"Long Vương... Long Vương vĩ đại... tôi... tôi không có ý xúc phạm ngài đâu... tôi... tôi chỉ làm theo lệnh của tổ chức..." Người của tổ chức Yamamoto có mặt ở đó cũng vô cùng chấn động!! Đó là sự khiếp sợ từ sâu thẳm bên trong tâm hồn!!

"Tôi... tôi không biết ngài là Long Vương... Long Vương vĩ đại... có thể tha cho tôi một mạng không... tôi cầu xin ngài! Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong tổ chức Yamamoto... Tất cả đều là quyết định của tổ chức.... không liên quan gì đến tôi...” Yamamoto Miya run rẩy, lúc này đây, chẳng còn quan tâm đến thể diện nữa rồi! Chỉ biết cầu xin lòng thương xót! Trước mặt Long Vương... gã ta cảm thấy hơi thở của tử thần! Khi một người sắp chết, họ sẽ vùng vẫy dữ dội! Gã ta muốn cứu lấy cái mạng mình!

Nghe thấy lời cầu xin của Yamamoto Miya, khóe miệng Trần Xuân Độ càng nhếch lên cao hơn. Cuộc đời này, anh đã đối mặt với vô số kẻ thù đáng gờm, những kẻ mạnh nhất thường là kẻ không sợ chết nhất! Những kẻ tham sống sợ chết... không đáng được coi là kẻ thù... huống chi còn không xứng để Long Vương anh phải ra tay! Anh sợ bẩn tay!

“Cút khỏi nước C cho tao, nói với ông chủ tổ chức Yamamoto... lãnh thổ nước C là vùng cấm đối với giặc nước J chúng mày... Nếu tái phạm, cho dù chúng mày có ở đâu tao cũng sẽ tìm giết cho bằng được!” Giọng nói của Trần Xuân Độ như vọng lại từ địa ngục, mang theo sự uy nghiêm đáng sợ!

Lúc này, thân thể Yamamoto Miya lại run lên... dòng nước tiểu ấm áp từ từ tràn ra từ đũng quần của gã ta...

Thủ lĩnh của nhóm Yamamoto lúc này đã sợ đến tè ra quần!

Trần Xuân Độ đấm thẳng vào người Ichiro Yamamoto, gã ta bay ra xa, đập mạnh vào vách tường... bức tường ngay lập tức nứt ra rồi sụp đổ...!

Trần Xuân Độ không thèm để ý đến những kẻ nhát gan này, bóng dáng anh lập tức vọt lên... lao thẳng về phía cửa sổ... biến mất trong đêm mưa giông không dứt...

...

Cơn mưa xối xả cùng gió lớn kéo dài suốt đêm... Đến sáng sớm hôm sau, cơn mưa dần tạnh... sau trận giông bão dữ dội... cả phố phường biến thành một mảnh hỗn loạn...

Vô số cây cối bị thổi ngã... Biển quảng cáo bị thổi bay xuống đất... Cả đường phố bị gió cuốn trở nên hoang tàn.

Sáng sớm, một chiếc ô tô chạy chầm chậm qua đường... khi đến giữa phố... xe phanh gấp... dừng lại... người lái xe run rẩy thò đầu ra ngoài cửa kính... cảnh tưởng anh ta nhìn thấy là gì?

Nghe những lời này, sắc mặt Lạc Quán Trung càng thêm ngưng trọng và tái nhợt... loại án này... ông ta hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu... đây... đây không phải là vụ án ông ta có thể phá được!!

Đây là... Chẳng lẽ họ thực sự là ninja?? Nhìn xác chết khắp nơi, Lạc Quán Trung lờ mờ nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, không thể giải thích được... Sau đó... một người đàn ông xuất hiện trong đầu ông ta... Cách đây không lâu, người đàn ông này đã gây náo loạn, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong tâm trí ông ta!

Ngay cả danh tính của người đàn ông bí ẩn này ông ta cũng không biết, ông ta chỉ biết rằng ngay cả trạm trưởng cũng đến để bảo vệ anh ta! Anh ta là người thế nào... Liệu anh ta có phải là hung thủ trong vụ án này không?! Nhưng ngay sau đó, nghi phạm này đã bị Lạc Quán Trung gạt đi... sự việc lần trước... ông ta hiểu rõ hơn ai hết... lý do Trần Xuân Độ bị giam giữ...

...

Vào ngày hôm nay, toàn bộ đồn cảnh sát ở thành phố T đều bị chấn động bởi vụ án mạng lớn vào rạng sáng sớm hôm nay... Còn người gây nên vụ giết người đêm qua, Trần Xuân Độ bình tĩnh ngồi trong phòng làm việc, hút thuốc lá, chơi trò chơi... giống như một người bình thường...

Kế bên, văn phòng tổng giám đốc.

Nữ tổng giám đốc Lê Kim Huyên đang ngồi trước máy vi tính, đôi mắt đẹp hơi híp lại, đầy vẻ suy tư... Trái tim của cô lúc này vô cùng chấn động, khó có thể bình tĩnh lại.

Sáng nay xem tin tức, cô mới biết đêm qua cô đã trải qua cơn bão kinh hoàng như thế nào.

Bởi vì cứ ở cùng Trần Xuân Độ, thì những điều kỳ lạ và bí ẩn không ngừng xảy ra, làm thay đổi nhận thức bình thường của Lê Kim Huyên... Những điều đó khoa học không thể giải thích được!

Lê Kim Huyên lại nghĩ đến đêm qua, trong mưa gió xối xả... tiếng rồng gầm trầm thấp... đêm qua, tiếng rồng gầm đó... cô nghe rất rõ! Đó... chính là tiếng rồng gầm! Một tiếng gầm khiến người ta phải kinh hãi!

Cô chậm rãi lấy điện thoại ra bấm vào đoạn ghi âm... Trong điện thoại vang lên tiếng mưa giông ồn ã... xen lẫn tiếng rồng gầm...

Cô đã lặng lẽ ghi lại tiếng rồng đêm qua bằng điện thoại di động của mình!

Nghe tiếng rồng gầm ghi âm trong điện thoại, đôi mắt xinh đẹp của Lý Kim Huyên càng thêm rối rắm, ngưng trọng! Một vũ khí... sao có thể phát ra âm thanh của rồng được?? Điều này khiến cô không thể giải thích bằng khoa học!

Vì vậy, cô bật máy tính, cố gắng tìm kiếm một vài từ khóa trên Internet: Rồng gầm??

Trên Internet... không có kết quả nào cô cần...

Lê Kim Huyên vượt tường, vào trang web nước ngoài để tìm kiếm, nhưng vẫn không có gì hiển thị. Đôi mắt xinh đẹp của cô càng ngày càng híp lại... Cô nghe tiếng rồng gầm rõ ràng, trầm thấp trong đoạn ghi âm điện thoại... Chỉ cảm thấy tim đập thình thịch... Loại chuyện này... Với vốn kiến thức cô có, thật không thể giải thích được...

Vì vậy, Lê Kim Huyên liên lạc với giáo sư của cô đang ở Mỹ, hỏi ý kiến về chuyện này.

Ngay sau đó, Lê Kim Huyên nhận được email trả lời: ——Trên thế giới, không có thứ gì gọi là rồng thật. Cái gọi là rồng trong quá khứ chỉ là con người tưởng tượng ra. Nó bí ẩn như chuyện thần thoại vậy...

Nhìn thấy câu trả lời của giáo sư, Lê Kim Huyên chỉ cảm thấy khó hiểu hơn... Chẳng lẽ... cô thật sự bị ảo giác? Nhưng... đoạn ghi âm trên điện thoại rất rõ ràng, làm sao cô có thể nghe nhầm được?!

Lê Kim Huyên nghĩ kỹ lại, lập tức gửi đoạn ghi âm điện thoại...

Giây tiếp theo, email của bên kia rơi vào trạng thái trầm mặc... mãi sau vẫn chưa có hồi âm...

Nửa giờ sau, email phản hồi bằng một câu: Tôi cần thời gian để xác định nguyên nhân của đoạn ghi âm này và phân tích nó...

Lê Kim Huyên nhìn dòng chữ trong email, thừ người ra... Chuyện này khiến giáo sư của cô chú ý đến vậy sao??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.