Tô Loan Loan không biết câu nói này, nên khi Trần Xuân Độ nhắc đến, vẻ mặt cô hoàn toàn mờ mịt.
Nhưng Lê Kim Huyên làm sao có thể không biết, dù không hiểu đổ thạch, nhưng chỉ cần gặp nhiều, đều biết câu nói này là một câu nổi tiếng trong giới đổ thạch.
Nghe nói đây là câu nói của một kỳ nhân trong giới đổ thạch, thể hiện sâu sắc sự khủng khiếp và mạo hiểm của đổ thạch.
Mà e là vị bậc thầy lão luyện nhất trong giới đổ thạch cũng không biết được rốt cuộc vị kỳ nhân đó là ai.
Lê Kim Huyên khẽ gật đầu: "Tất nhiên tôi biết, rốt cuộc anh có ý gì?" "Biết là đủ rồi, một khối đổ thạch là đủ cho chúng ta thoải mái chơi bời ở đây rồi." Trần Xuân Độ nhìn về phía khu vực sòng bài cao cấp, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh.
Lê Kim Huyên bên cạnh không khỏi khinh bỉ một chút, giờ cô mới hiểu được ý câu nói của Trần Xuân Độ, anh lại có thể có ý nghĩ đập một khối đá tốt, bán đi kiếm tiền để bản thân tiêu xài sao? Mơ tưởng hão huyền! Trước nay, không phải không có chuyện đổ thạch cắt ra chất liệu tốt bán kiếm tiền ngay tại chỗ, nhưng rất hiếm người làm như vậy, bởi vì như vậy lợi nhuận thu được sẽ rất thấp, sau khi gia công mang ra ngoài công xưởng thì giá trị sẽ tăng vọt.
Mà chắc chắn khối đá Trần Xuân Độ có thể cắt ra nguyên liệu đủ tốt để vui chơi thỏa thích ở khu vực sòng bài cao cấp phải là báu vật có một không hai nhỉ? Đổ thạch như vậy sao có thể xuất hiện ở khu vực sòng bài cao cấp, nó sẽ chỉ xuất hiện ở phòng đánh bạc siêu cao cấp, giá trị mỗi một khối hơn ba tỷ.
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ y như nhìn người bị bệnh tâm thần, tên này quá không biết xấu hổ, tự tin thái quá đến mức cô cũng không chấp nhận nổi.
Những lời mà Trần Xuân Độ nói ra không hề giống lời của người hiểu đổ thạch, bởi vì một số chuyện căn bản không có khả năng phát sinh.
Trần Xuân Độ chẳng thèm để ý đến ánh mắt coi thường của Lê Kim Huyên, ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm về phía khu sòng bài cao cấp, không hề cảm thấy xấu hổ vì những lời mình vừa nói, dường như những lời đó là chuyện hết sức bình thường.
Tất nhiên Lê Kim Huyên không biết, trước nay, Trần Xuân Độ không hề làm chuyện mà mình không nắm chắc.
Tô Loan Loan bên cạnh Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt lấp lánh, nhìn có vẻ khá hứng thú.
Lê Kim Huyên không hề tin bất kỳ lời nào của Trần Xuân Độ, nhưng Tô Loan Loan thì khác, cô biết được nhiều hơn Lê Kim Huyên, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của Trần Xuân Độ, cô cảm thấy rất tò mò.
Cộng thêm vừa rồi khi ở khu sòng bài cấp thấp, chỉ hai câu nói Trần Xuân Độ đã dự đoán được kết quả, Lê Kim Huyên cảm thấy Trần Xuân Độ may mắn, nhưng Tô Loan Loan không cảm thấy như vậy.
Cô rất mong chờ biểu hiện của Trần Xuân Độ khi tiến vào khu sòng bài cao cấp, có thật cắt một khối đổ thạch lập tức giàu lên như Trần Xuân Độ nói hay không.
*** Đi vào trong hành lang, ánh đèn sáng chói, đèn chùm thủy tinh rủ xuống từ trên cao, ánh đèn khúc xạ qua thủy tinh hắt xuống mặt đất, cao quý xa hoa.
Gạch men sứ cao cấp, chất liệu hỗn hợp ngọc, nhìn hết sức mượt mà, cộng thêm tranh treo tường hai bên trái phải, trong hành lang, vàng son lộng lẫy, không khí hết sức tôn quý.
Từng nhân vật phong độ bất phàm xuyên qua khu sòng bài cấp thấp đi thẳng tới đây, dưới sự dẫn dường của phục vụ, mỗi người đi vào một gian phòng.
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan quan sát nơi này, dù đã từng trải qua rất nhiều sự kiện lớn, Lê Kim Huyên cũng không thể không thừa nhận, trang trí nơi này rất hoàn mỹ, toát lên sự cao cấp.
Nếu không phải nhà thiết kế cấp cao của thể giới, chắc chắn không thể thiết kế được như thế này.
Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan bị trang hoàng nơi này làm cho chấn động, mà Trần Xuân Độ bên cạnh thì bĩu môi coi thường, chỉ vào xa hoa tôn quý xung quanh, vô cùng vô lại nói: "Đây có là cái gì, Kim Huyên, nếu em thích, trở về có cơ hội anh làm cho em 8 cái mười cái." Lời của Trần Xuân Độ nhanh chóng kéo theo sự chú ý của những người giàu có, bọn họ thi nhau đưa mắt nhìn lại, khi nhìn thấy quần áo trên người Trần Xuân Độ thì đều cười rộ lên, châm chọc nói: "Tám cái mười cái hả? Dù quan chức Yên Kinh cũng không dám nói như thế, người này là ai mà phách lối như vậy, ra vẻ hiểu biết." "Đúng đấy, lần đầu tiên tôi thấy có người mạnh miệng như vậy, tưởng đây là cái gì, riêng đại sảnh này đã tốn hơn ba tỷ đấy." "Riêng chi phí cho đại sảnh này cũng đủ mua mấy chục triệu bộ quần áo này?" Từng tiếng giễu cợt vang lên, vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh nhạt, nhưng Lê Kim Huyên thì sắp không nghe nổi nữa, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, trừng mắt với Trần Xuân Độ một chút.
Trần Xuân Độ vẻ mặt vô tội, thậm chí bình tĩnh lạ thường, dường như những lời như vậy không phải do anh nói ra.
"Anh nói lung tung gì thế, ngậm miệng." Lê Kim Huyên trừng mắt liếc Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ mỉm cười, một người giàu bên cạnh nhìn trang hoàng của hành lang, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Đây có lẽ phải gọi là kỳ quan nước C nhỉ, thế mà có người lại không biết xấu hổ to mồm muốn phục chế nó." Trần Xuân Độ bên cạnh đã không nhịn nổi nữa, bật cười một tiếng.
"Cậu cười cái gì?" Nhận ra Trần Xuân Độ đang cười nhạo mình, người kia vẻ mặt khó coi, có vẻ tức giận.
"Cái này mà đòi xưng là kỳ quan nước C sao? Ngay cả Cung điện Lưu Ly, tháp Eiffel, tháp nghiêng Pisa của phương Tây cũng không bằng, chứ đừng nói là cung điện Trí Tuệ của chủ điện nữ thần Trí Tuệ, cái này cũng xứng coi là kỳ quan sao?" Trần Xuân Độ hờ hững nói.
Thực tế, Trần Xuân Độ còn chưa nói nốt nửa câu sau, vì anh thấy cái này còn không to lớn hùng vĩ bằng căn cứ ở khu vực cấm Sinh Mệnh, bởi vì đó là tác phẩm tuyệt diệu của thiên nhiên, không hề có tác động của bàn tay con người.
Cho nên, sau khi nhìn thấy trang hoàng đại sảnh như thế này, Trần Xuân Độ không hề kích động, thậm chí trong lòng còn cảm thấy rất khinh thường.
Mà lời này của Trần Xuân Độ dường như đã chọc giận rất nhiều người giàu có, từng ánh mắt lạnh lùng tức giận tới tấp ném về phía Trần Xuân Độ, một vị tổng giám đốc tập đoàn dẫn đầu nhảy ra nhìn Trần Xuân Độ, châm chọc nói: "Cung điện Lưu Ly cái cóc khô gì, tôi còn chưa từng nghe đến, xưng là kỳ quan mà không thấy xấu hổ sao?" "Đúng vậy, cung điện Trí Tuệ, cái tên nghe thật quê mùa, chắc tên này đang nói bừa rồi." Từng tiếng nghị luận vang lên, Trần Xuân Độ vẻ mặt bình tĩnh, những người này có mắng dữ nữa thì cũng không hề khiến Trần Xuân Độ cảm thấy dao động.
"Anh có thôi đi không, sớm biết tôi đã không mang anh theo tham gia đại hội đổ thạch." Lê Kim Huyên kéo Trần Xuân Độ, nghiêm nghị nói.
Lúc này Trần Xuân Độ mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại, lườm những người này một chút, ngượng ngùng cười với Lê Kim Huyên, nói: "Kim Huyên, không phải anh đang phổ cập khoa học sao." Phổ cập khoa học cái đầu anh! Lê Kim Huyên trừng mắt với Trần Xuân Độ, cô luôn có cảm giác, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn tên này cũng làm mất lòng tất cả những người này, lát nữa làm sao mình còn có thể lăn lộn trong khu sòng bài cao cấp chứ.
Trần Xuân Độ lui về phía sau Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên nở nụ cười giải thích với mọi người một chút là cấp dưới của mình không hiểu chuyện.
Có thể đi vào khu sòng bài cao cấp này, hầu hết đều là các nhân vật có máu mặt của nước C, lúc này có nhân vật xinh đẹp cấp bậc nữ thần như Lê Kim Huyên đứng ra xin lỗi, những nhân vật lớn này đâu còn quan tâm đến Trần Xuân Độ nữa, mà dồn hết sự chú ý lên người Lê Kim Huyên, tới tấp muốn xin phương thức liên lạc của cô.
Trần Xuân Độ đứng sau lưng Lê Kim Huyên, nhìn cô bị đủ các loại nhân vật vây lại, cô trò chuyện xã giao với họ, khéo léo hóa giải bầu không khí căng thẳng, còn mở rộng mối quan hệ.
Tô Loan Loan bên cạnh chợt nhìn về phía Trần Xuân Độ, mở miệng nói, "Làm sao anh biết cung điện Trí Tuệ?" Trần Xuân Độ nhìn thoáng qua Tô Loan Loan, cung điện Trí Tuệ là điện chính của nữ thần Trí Tuệ thế giới ngầm phương Tây, mà dù người phương Tây biết nữ thần Trí Tuệ, nhưng rất hiếm người biết được tên điện chính của nữ thần Trí Tuệ.
Trần Xuân Độ vẻ mặt bình tĩnh, trước kia tất nhiên anh cũng không biết tên điện chính của nữ thần Trí Tuệ, nhưng sau một đêm mây đen gió lớn, trong cung điện Trí Tuệ, nữ thần Trí Tuệ đã bị anh chinh phục, dù anh muốn quên tên điện chính cũng khó.
Ký ức của anh với câu nói kia của nữ thần Trí Tuệ vẫn còn mới mẻ, sáng sớm sau khi đêm đó qua đi, hai chân nữ thần Trí Tuệ như nhũn ra, nhìn Trần Xuân Độ đi xa, vừa nghiến răng vừa gằn giọng nói: "Long Vương, một ngày nào đó, tôi muốn tự tay giết chết anh ở cung điện Trí Tuệ." Suy nghĩ một chút, khóe miệng Trần Xuân Độ hơi nhếch lên, khẽ nói: "Trong này có một câu chuyện." "Câu chuyện?" Tô Loan Loan nghi hoặc, nhưng Trần Xuân Độ không nói tiếp nữa.
Bởi vì dù anh nói cho Tô Loan Loan, có lẽ Tô Loan Loan cũng sẽ không thể tin, nữ thần Trí Tuệ tiếng tăm vang dội, được vô số người cúng bái kính ngưỡng, lại là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong miệng tên lưu manh này, chẳng phải dù nữ thần Trí Tuệ xuất sắc, cũng đã ngoan ngoãn bị anh chinh phục, trở thành con mèo kia sao.
Ban ngày, cô là nữ thần Trí Tuệ...
Ban đêm, cô chỉ có thể rên rỉ không ngừng, ai có thể tin sự tương phản như vậy chứ? "Đi thôi." Một lát sau, Lê Kim Huyên quay người trở về, mới có một lúc mà tổng giám đốc nữ thần nhìn đã rất mệt mỏi rồi.
Nhưng đôi mắt đẹp của cô lên ánh lên niềm vui, xem ra vừa nãy trò chuyện với các nhân vật lớn kia đã giúp cô mở mang rất nhiều mối quan hệ, tương lai rất có thể sử dụng được.
"Ba vị cần dẫn đường không?" Đúng lúc này, một người phục vụ đi tới, sau khi cung kính hành lễ, khẽ hỏi.
Lê Kim Huyên khẽ gật đầu, người phục vụ khẽ cười nói: "Xin mời đi theo tôi." Đi qua từng gian gian phòng, người phục vụ nói: "Những gian phòng này đều sắp xếp theo thứ tự đẳng cấp đổ thạch, càng về sau, độ khó đổ thạch càng lớn." Đúng lúc này, Trần Xuân Độ bỗng nhiên nói: "Chỗ của đẳng cấp đổ thạch cao nhất ở đâu." Người phục vụ hơi sững sờ, nó: "Phòng cuối cùng, nếu như không có tập đoàn ủng hộ, tốt nhất đừng đi vào, bởi vì những giao chiến đó đều là con số trên trời." Lê Kim Huyên khinh bỉ liếc nhìn Trần Xuân Độ, nhổ nước bọt một cái, bình luận: "Lòng tham không đáy." Sau đó, Lê Kim Huyên nhìn về phía người phục vụ, chậm rãi mỉm cười: "Phiền anh dẫn tôi đến phòng đầu tiên." "Kim Huyên, đừng như vậy mà, lần này không phải chúng ta muốn tạo dựng tiếng tăm cho tập đoàn Lê Thị sao, gian phòng đầu tiên, có làm được cái gì?" Trần Xuân Độ không cam lòng nói.
Lê Kim Huyên hờ hững liếc mắt nhìn Trần Xuân Độ, nói: "Nếu anh có tiền như vậy, thì anh có thể đi phòng cuối cùng." Trần Xuân Độ há to miệng, vừa định móc tấm thẻ đen ra, nhưng nghĩ một chút, sợ tấm thẻ đen này sẽ khiến Lê Kim Huyên hoài nghi, nên đành cất đi.
Dù sao lòng nghi ngờ của phụ nữ là nặng nhất.
Khi đến giữa cửa, Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ, nói: "Không phải anh nói anh rất lợi hại sao, đến lúc anh thể hiện kỹ thuật chân chính rồi đấy." Lời nói của Lê Kim Huyên còn mang theo vẻ khinh thường, đến bây giờ, cô cũng không tin Trần Xuân Độ lợi hại về phương diện đổ thạch.