Chàng Rể Phế Vật

Chương 731: Chương 731: Thức tỉnh




Bầu không khí như đóng băng lại ngay lập tức, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với màn đêm vô tận bên ngoài cửa sổ.

Bầu trời đầy sao, ánh trăng như khắc, đêm nay thế nào cũng sẽ trằn trọc mất ngủ.

Một đêm trôi qua, tia nắng chói chang chậm rãi chiếu vào qua các khe hở trên rèm cửa.

Lưu Tịnh Tịnh mơ màng mở mắt ra, đôi mắt có vẻ hơi đỏ và mờ mịt. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô ta là một cơ thể đàn ông ngăm đen, khắp người đầy những cơ bắp và sẹo.

Người đàn ông đang ôm chặt cô ta, cả hai dựa sát vào nhau vô cùng thân mật.

Cô ta đờ đẫn, mắt toát lên vẻ mơ hồ, cô đang nằm mơ ư? Cô ta nhẹ nhàng đưa tay dụi mắt còn lim dim, sau đó cảnh tượng trước mặt vẫn tồn tại, nó vô cùng rõ ràng và chân thật.

“Á!” Một tiếng hét chói tai, mất khống chế của người phụ nữ xuyên thủng không khí, truyền ra khắp hành lang khách sạn.

Trần Xuân Độ bị đánh thức bởi tiếng hét, anh giật mình ngã xuống giường.

“Chuyện gì? Có chuyện gì vậy?” Trần Xuân Độ hốt hoảng đứng ngây ra, sau đó nhìn thấy cô gái xinh đẹp ở bên cạnh.

Lưu Tịnh Tịnh kéo chăn che người mình, trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt đẹp long lanh thoáng qua vẻ như muốn giết người.

Tim Trần Xuân Độ đập nhanh, lúc này vẻ mặt anh cũng hơi bối rối, không cần nghĩ cũng đủ biết tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì!

Trần Xuân Độ thầm hối hận, tối qua cuối cùng anh vẫn không kiểm soát được mình. Giờ phút này, trong đầu anh còn mơ hồ hiện lên cảnh tượng dây dưa hỗn loạn tối qua, những hình ảnh đó khiến anh cảm thấy càng hối hận hơn.

“Em nghe anh nói, tối qua có người bỏ thuốc vào rượu, cả anh và em đều không thể kiềm chế được...” Trần Xuân Độ hơi bất lực, áy náy giải thích.

Đôi mắt Lưu Tịnh Tịnh đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, cô ta cứ thế nhìn thẳng vào Trần Xuân Độ, lúc này tâm trạng cô ta đang vô cùng rối bời.

“Tôi coi anh như anh trai của mình, nhưng anh... anh lại làm gì tôi thế hả?” Lưu Tịnh Tịnh cắn chặt môi đỏ, giọng run rẩy mất khống chế.

Lúc mới gặp Trần Xuân Độ, cô cho rằng anh rất giống anh trai của mình, vì thế cô coi anh như một người anh ruột thịt, nhưng... nhưng bây giờ cô lại ngủ với người đàn ông mà cô coi là anh trai, chuyện này làm sao có thể?

Giờ đây, hình tượng người anh trai tốt của Trần Xuân Độ trong suy nghĩ của Lưu Tịnh Tịnh lập tức sụp đổ! Trong mắt cô ta, sao anh trai mình có thể là hạng người không bằng cầm thú kiểu này? Trong mắt cô ta, anh trai là một người đàn ông cao cả vĩ đại, nhưng bây giờ người đàn ông trước mặt này lại là cầm thú, một gã cầm thú triệt để!

“Tịnh Tịnh, xin lỗi em...” Trần Xuân Độ tự biết mình đã làm tổn thương cô gái này, bèn áy náy xin lỗi.

“Anh không biết phải làm sao để bù đắp cho em, tóm lại là anh có lỗi với em...” Trần Xuân Độ thở dài: “Em cần gì? Chỉ cần là điều em muốn, anh sẽ làm giúp em hết...” Anh muốn bù đắp cho Lưu Tịnh Tịnh bằng cách này.

Lưu Tịnh Tịnh dùng chăn che người mình, lạnh mặt đi xuống giường, lúc này cô ta bỗng dưng tỏ ra rất bình tĩnh.

Cô ta bước chậm đến trước tủ đầu giường, mở túi đeo chéo của mình ra.

Lưu Tịnh Tịnh đột nhiên lấy một khẩu súng lục dành cho nữ từ trong túi đeo chéo, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Trần Xuân Độ.

Giờ phút này, bầu không khí lập tức yên tĩnh.

Tim Trần Xuân Độ đập lỡ một nhịp, anh do dự một lúc rồi chậm rãi nói: “Em bình tĩnh một chút, chuyện hôm qua là lỗi của anh, em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp không?”

Trần Xuân Độ không hề sợ hãi khi đối mặt với họng súng, dường như rất bình tĩnh.

Lưu Tịnh Tịnh ôm chăn che người, cầm súng lục giằng co với Trần Xuân Độ.

“Cầm thú, hôm nay không phải anh chết thì tôi chết!” Lưu Tịnh Tịnh cắn chặt môi đỏ, giọng run rẩy hàm chứa vẻ nhục nhã.

Đôi mắt Trần Xuân Độ trở nên ảm đạm, anh thở dài: “Nếu làm vậy có thể khiến em cảm thấy dễ chịu hơn thì em cứ nổ súng đi...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh tràn đầy phẫn nộ, khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào Trần Xuân Độ, cô ta đột nhiên tháo bỏ chốt an toàn!

Nhiệt độ trong không khí như giảm xuống thêm mấy độ.

Trần Xuân Độ từ từ nhắm mắt lại, tựa như anh không có ý định kháng cự khi đối mặt với sự uy hiếp của khẩu súng.

Tối qua hai người còn thân mật, thế mà hôm nay lại chĩa súng vào nhau...

Hô hấp của Lưu Tịnh Tịnh hơi hỗn loạn và gấp gáp, ngón tay cô ta nhẹ nhàng đặt lên cò súng, lúc này trong lòng cô ta vô cùng lúng túng! Cô ta hận người đàn ông trước mặt, nhưng anh thật sự rất giống anh trai của cô, phải giết anh ư?

“Đùng!” Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Một viên đạn bắn nhanh ra từ họng súng với một lực cực mạnh, gần như xé rách cả không khí, lao thẳng về phía giữa hai đầu mày Trần Xuân Độ.

Đây là một phát súng chí mạng!

Lưu Tịnh Tịnh đã hạ quyết tâm! Cô ta không cho phép hình tượng đẹp của anh trai mình bị phá hỏng! Tên cầm thú Trần Xuân Độ này đã hoàn toàn chạm tới giới hạn của cô ta. Cô ta cứ tưởng mình đã nhận một người anh trai, không ngờ lại là cầm thú! Nếu là cầm thú thì phải giết!

“Vèo!” Khi viên đạn xé rách không khí, bắn nhanh về phía giữa hai đầu mày Trần Xuân Độ, anh bất chợt biến thành một cái bóng mờ...

“Phụt!” Viên đạn găm vào vách tường đằng sau để lại một lỗ thủng thật sâu, bên trên còn bốc khói xanh.

Đạn không trúng mục tiêu... Trần Xuân Độ tái cả mặt, tim đập dồn dập.

“Em... bắn thật sao?” Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt khiếp sợ, không ngờ cô ta lại bắn thật.

Trần Xuân Độ vẫn cho rằng cô ta chỉ hù doạ mình, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại bắn thật. Mẹ nó, cô ta thật sự muốn giết người!

Một nữ sinh viên hai mươi tuổi lại dám công khai giết người, con bé này thực sự điên rồi!

Lưu Tịnh Tịnh cắn môi, không nói gì cả, súng lục lại nhắm vào Trần Xuân Độ, “đùng”, cô ta bắn tiếp một phát.

Tim Trần Xuân Độ đập chậm một nhịp, anh nhanh chóng né đạn.

“Phụt!” Viên đạn lại bắn hụt.

“Em... Em điên rồi sao?” Nét mặt Trần Xuân Độ trở nên khó coi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tịnh Tịnh vô cùng lạnh lùng, ánh mắt toát lên vẻ tức giận: “Tên cầm thú khốn kiếp! Đi chết đi!”

“Đùng đùng đùng!” Khẩu súng lục nữ trong tay cô ta bắn liên tiếp, hàng loạt viên đạn xé rách không khí, lao nhanh về phía Trần Xuân Độ.

Anh liên tục né tránh, trông anh vô cùng nhếch nhác.

“Anh... Khốn kiếp! Có gan thì đừng né!” Bộ ngực tuyệt đẹp của Lưu Tịnh Tịnh phập phồng, ánh mắt như muốn giết người, mà cô ta cũng đang giết người! Khẩu súng trong tay cô ta đang bắn liên tục, chẳng qua là giết người chưa thành mà thôi!

“Chuyện gì cũng phải từ từ, anh có lỗi với em, nhưng em đâu cần phải giết người. Em còn trẻ, sao có thể tàn nhẫn như vậy? Giết người là phạm pháp đấy!” Trần Xuân Độ vừa hoảng hốt, chật vật né đạn, vừa vội vàng khuyên nhủ.

Tất cả đạn trong súng của Lưu Tịnh Tịnh đã hết sạch, cô ta giận dữ lấy thêm băng đạn từ trong túi ra, thay đạn rồi lại nhắm vào Trần Xuân Độ.

“Đùng đùng đùng!” Vô số viên đạn bắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.