Chàng Rể Phế Vật

Chương 487: Chương 487: Tiếng gầm của rồng




Sau khi Tô Loan Loan lái xe con, muốn phi như bay về phía xa, lúc này, hiện trường chỉ còn lại một mình Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ ngồi trong xe, nheo mắt lại, rút một điếu thuốc lá ra, không nhanh không chậm châm một điếu, ưu nhã hút một hơi, sau đó phun ra một làn khói trắng!

“Long Vương, cút ra đây!”

Bên ngoài xe, ông lão dẫn đầu nhìn Trần Xuân Độ thông qua ô cửa sổ xe bị vỡ nát, sắc mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, nặng nề!

Long Vương là nhân vật nguy hiểm nhất nước C hiện giờ, ông lão đương nhiên biết rất rõ điều này. Năm đó, thế giới ngầm phương Tây cũng không thể làm được gì Trần Xuân Độ!

Người đàn ông này dẫn đầu quân đội của Long Vương, thay đổi kết cấu của thế giới này, nhưng ngoài mặt chẳng phải là trông rất bình thường ư!

Nhưng sau khi trải qua những chuyện xảy ra ban nãy, sự cảnh giác của ông lão đối với Trần Xuân Độ đã tăng cao hơn. Thực lực của Long Vương quả nhiên rất đáng sợ, đã khiến ông ta mở rộng tầm mắt!

Những tướng tài giỏi, tinh nhuệ của mình rõ ràng vô cùng yếu kém trước mặt Trần Xuân Độ, họ hoàn toàn không thể ngăn cản được bước chân của Long Vương!

“Báo cáo, mục tiêu đang ở trong xe, chúng tôi đã bao vây hắn!” Một tên thuộc hạ báo cáo.

Ông lão hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn tên thuộc hạ, nói: “Đó là hắn để các người bao vây, chứ với những người như chúng ta, sao có thể chặn được hắn?”

Ông lão liếc nhìn chiếc xe con màu đỏ, nói. Tên thuộc hạ bên cạnh lập tức ngẩn ra, xấu hổ cúi đầu xuống.

“Bảo xe tăng nổ pháo, bắn nổ nát chiếc xe đó cho ta.” Ông lão liếc nhìn chiếc xe con màu đỏ Trần Xuân Độ ngồi, lạnh lùng lên tiếng.

“Rõ.”

Tên tướng sỹ đó xoay người, chạy chậm đến chỗ xe tăng. Ông lão nhìn chằm chằm chiếc xe con màu đỏ một lát. Đột nhiên ở phía xa, một chiếc xe tăng rầm rầm đi đến, họng pháo chĩa thẳng vào chiếc xe con màu đỏ.

“Nổ pháo!”

Ông lão ra lệnh một tiếng, họng súng của xe tăng trong nháy mắt bắn mạnh ra một ngọn lửa, một tiếng nổ vang, khiến hư không cũng rung lắc dữ dội.

Còn chiếc xe con màu đỏ bị nổ tung, hóa thành một quả cầu lửa, lửa bắn đầy trời!

“Lên!” Ông lão vung tay lên, một loạt tướng sỹ cầm súng ống đen xì trên tay lần lượt xông lên!

Nhưng sau khi những tướng sỹ này mở cửa xe ra, họ lập tức sững sờ.

Phải mất mấy giây, những tướng sỹ này mới quay đầu lại, hét lên với ông lão: “Báo cáo, mục tiêu đã mất tích!”

“Mất tích?” Ông lão run rẩy trong lòng, dưới tình huống này mà Trần Xuân Độ cũng có thể chạy thoát được, chuyện này sao có thể chứ?

Đúng lúc này, chiếc xe tăng phía sau ông lão đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang vọng trong hư không. Tướng sỹ bị xe tăng bao vây xung quanh lập tức lùi về sau mấy bước!

Ông lão quay đầu lại, chiếc xe tăng nổ pháo trước đó đã bị nổ tan tành, hoàn toàn trở thành một đống phế liệu!

Còn Long Vương lại xuất hiện trong tầm mắt của ông ta một lần nữa!

“Tất cả nổ súng!”

Ông lão hét lớn, không hề do dự rút súng ra bắn!

“Cạch, cạch, cạch…”

Đúng lúc ông lão rút súng ra, Trần Xuân Độ đã biến mất tại chỗ lại biến thành một tàn ảnh, đi xuyên qua đám người với tốc độ cực nhanh!

“Rầm rầm rầm!”

Các tướng sỹ lần lượt bị đánh bay ra ngoài, thân pháp của Trần Xuân Độ lóe lên, tay không có gì, thậm chí ngay đến cả con dao găm Long Nha, anh cũng không sử dụng, giống như chỗ không người, không một tướng sỹ nào có thể chặn được anh!

“Long Vương!”

Ông lão nhìn thấy ngày càng nhiều tướng sỹ bị thương nặng, gân xanh trên trán nổi liên tục, cuối cùng ông ta đạp một chân ra, trong nháy mắt hét lớn một tiếng!

Trần Xuân Độ lập tức dừng chân lại, quay đầu nhìn ông lão.

Bốn mắt nhìn nhau, ông lão run rẩy mãnh liệt trong lòng. Ánh mắt này của Trần Xuân Độ ẩn chứa sự khát máu, giết người vô tận, khiến đáy lòng ông ta không khỏi run rẩy… Đây còn là ánh mắt của con người sao? Mẹ kiếp, đây rõ ràng là đôi mắt của con thú dữ nào đó mà!

Ông lão lập tức hoảng hốt, chỉ với một ánh mắt, nhưng Long Vương lại khiến ông ta giống như nhìn thấy núi xác biển máu vô tận, khiến đáy lòng ông ta vô cùng run sợ!

“Long Vương, ta và ngươi quyết đấu một trận sống mái với nhau, nếu ngươi còn làm bị thương nhiều binh sỹ hơn nữa, ngươi cũng không rời khỏi nơi này được đâu!” Ông lão quát.

“Sống chết thành bại, bằng lòng thua cuộc đi!” Ông lão trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ: “Ngươi dám không?”

“Ông, không xứng!” Trần Xuân Độ thản nhiên lên tiếng, đạp một chân ra, thân hình lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ngay trước mặt ông lão!

Ngay sau đó, Trần Xuân Độ tung một cú đấm đánh về phía ông lão!

Tốc độ tung cú đấm này của Trần Xuân Độ quá nhanh, cho dù ông lão phản ứng kịp thì cũng đã quá muộn!

“Hự…aaaa…!” Ông lão quát lên một tiếng, cơ bắp trên cánh tay nổi lên chống đỡ, mãnh liệt như gió gào rít, khiến không gian cũng thoáng dao động!

“Ầm!”

Hai cú đấm chạm vào nhau, hai nắm tay va mạnh vào nhau, không khí, thời gian giống như ngưng lại!

Trong cơ thể ông lão vang lên một tiếng nổ nặng nề, một sức lực khủng khiếp bộc phát từ trong người ông lão. Cả người ông ta bay ra ngoài giống như đạn bắn!

Cũng đúng lúc này, ánh sáng mạnh của máy bay trực thăng chiếu lên người Trần Xuân Độ, ông lão mới hoàn toàn nhìn rõ gương mặt của anh!

Ánh mắt của ông lão rơi lên người Trần Xuân Độ, trong lòng hung hăng lộp bộp một tiếng, ông ta trợn to mắt, bộ dạng vô cùng khó tin!

Ông ta gắt gao nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giống như nhìn thấy chuyện gì đó vô cùng kinh hãi, cả người lập tức run rẩy kịch liệt!

Ông lão há miệng, vừa định lên tiếng nói gì đó thì từ trong không trung rơi mạnh xuống, đập lên nền đất.

Không khí là một mảng im lặng, yên tĩnh một cách khác thường, yên tĩnh đến độ dường như có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của các tướng sỹ đang có mặt ở đây.

Một cú đấm! Chỉ dùng đúng một cú đấm!

“Nể tình ông cống hiến nhiều cho nước C như vậy, tôi tạm tha cho ông một mạng. Nếu ông vẫn muốn quấy rầy tôi, tôi sẽ không giơ cao đánh khẽ với những người này của ông nữa đâu!” Trần Xuân Độ bỏ lại một câu, khiến vẻ mặt của những tướng sỹ đang chĩa họng súng vào Trần Xuân Độ lập tức trở nên phức tạp.

Hoàn toàn không thể đếm nổi bao nhiêu tướng sỹ bị thương nặng trong tay Trần Xuân Độ, thế nhưng lại là vì anh giơ cao đánh khẽ!

Giọng điệu của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, giống như đang nói về một chuyện vô cùng nhỏ nhặt, giống như anh đang nắm trong tay sống chết của tất cả những người có mặt ở đây!

Phải là người có thực lực và tự tin như thế nào mới có thể nói ra lời như vậy!

Ánh mắt của những tướng sỹ nhìn Trần Xuân Độ đồng loạt thay đổi, đến mức đối với những nơi Trần Xuân Độ đi qua, những tướng sỹ này đều vô cùng đồng loạt chủ động nhường đường cho anh.

Không ai dám cản anh nữa, đây chính là Long Vương đó! Ai có thể cản được Long Vương chứ? Không ai có thể làm được.

Xung quanh im như thóc, không khí là một mảng im lặng. Khi Trần Xuân Độ dần dần đi xa, mới có hai tướng sỹ chạy đến bên cạnh ông lão, đỡ ông ta dậy.

Cơ thể ông lão run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng ở phía xa, lẩm bẩm: “Sao lại là ngươi… Long Vương… Sao có thể là ngươi!”

Sắc mặt của ông lão vô cùng phức tạp, khó tin, kinh hãi, hưng phấn, đủ loại cảm xúc đan xen trên mặt ông ta!

“Còn đuổi theo nữa không?” Một tướng sỹ hỏi.

“Đuổi theo? Đuổi theo cái quái gì!” Lão tướng lĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng phía xa, hừ lạnh một tiếng, trách móc: “Các người biết cậu ta là ai không?”

“Vua của lính đánh thuê hải ngoại, Long Vương.” Một tướng sỹ nói.

“Long Vương?” Lão tướng lĩnh ngạc nhiên, ngay sau đó cười tự giễu một tiếng: “Nếu cậu ta thật sự chỉ là Long Vương thôi thì tốt.”

Những tướng sỹ còn lại nghe thấy lời này của Lão tướng lĩnh thì đồng loạt run rẩy trong lòng, ánh mắt lập tức thay đổi!

Lời đó của Lão tướng lĩnh ẩn chứa quá nhiều hàm ý sâu sắc… Những tướng sỹ này cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra được.

“Tất cả có mặt, từ bỏ đuổi đánh, lui về căn cứ!” Lão tướng lĩnh hét lớn một tiếng, chỉnh lại quần áo, sau đó quay người đi đến máy bay trực thăng.

Vào khoảng khắc bước lên máy bay trực thăng, cuối cùng Lão tướng lĩnh vẫn hơi do dự. Ông ta quay đầu lại, nhìn thật kỹ hướng Trần Xuân Độ rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.