Chàng Rể Phế Vật

Chương 375: Chương 375: Tỏ ra lợi hại gì chứ?




Lời này của Thái Thượng trưởng lão vừa nói ra, như sấm sét giữa trời quang, thoáng chốc khiến toàn trưởng tĩnh lặng, toàn bộ phòng bao bị câu này làm chấn động.

Ngọc Vinh Hiên ngồi trước bàn tròn, sắc mặt rạng rỡ lập tức cứng ngắc, hư không vào giây phút đó như bị ngưng tụ.

Trưởng lão khác nghe thấy lời này của ông ta thì sắc mặt chợt khó coi, như ăn phải ruồi chết, trái tim ngừng nhịp!

Không khí như chết lặng, Thái Thượng trưởng lão nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt âm trầm, uống cạn rượu trong ly, tiếp đó đặt ‘cạch’ lên bàn.

Ông ta liếc nhìn những người còn lại, chậm rãi nói: “Lúc tôi và cậu ta giao thủ liền phát hiện công pháp Võ Đang, cậu ta không chỉ biết, về tạo nghệ hiểu biết công pháp còn thâm sâu hơn tôi. Ngoại trừ là người Võ Đang, tôi không nghĩ ra cách giải thích khác.”

Thái Thượng trưởng lão liếc nhìn Ngọc Vinh Hiên, ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người anh ta, nhàn nhạt hỏi: “Cậu không phải nói cậu ta không phải người luyện võ sao?”

Ngọc Vinh Hiên cảm thấy được ánh mắt Thái Thượng trưởng lão rơi trên người mình, trong lòng lập tức nảy lên điên cuồng, áp lực tăng thêm gấp bội, anh ta không ngừng nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy da đầu tê rần!

Thái Thượng trưởng lão vừa mở miệng như vậy, ánh mắt những trưởng lão khác cũng thay nhau rơi trên người Ngọc Vinh Hiên.

“Trưởng lão, tôi căn bản không biết, anh ta còn biết công pháp Võ Đang…” Ngọc Vinh Hiên vội giải thích, sắc mặt Thái Thượng trưởng lão lúc này rất khó coi, anh ta bị nhìn chằm chằm, uy áp khủng bố mạnh mẽ khiến anh ta thậm chí sắp ngạt thở!

Thái Thượng trưởng lão nhìn Ngọc Vinh Hiên một lúc, khiến anh ta đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, toàn thân bắt đầu run rẩy.

Giây lát sau, cuối cùng có trưởng lão suy ngẫm nói: “Tô trưởng lão, chuyện này Ngọc Vinh Hiên cũng không chắc biết rõ, đoạn camera giám sát của khách sạn đó chúng ta cũng có xem, quả thực không chút đường lối Võ Đang nào, chỉ có thể nói cậu ta che giấu quá tốt.”

Thái Thượng trưởng lão lúc này mới dời ánh mắt khỏi người Ngọc Vinh Hiên, khiến anh ta như giải được trọng trách, xem như thở phào một hơi.

“Thực lực của cậu ta ở trên tôi, tại sao cậu ta phải trốn?” Thái Thượng trưởng lão cau mày, ngưng trọng thì thào.

“Có thực lực mạnh thì sao, tất cả chúng ta lần này tới Yên Kinh chính là vì hợp lực giết cậu ta báo thù!” Một trưởng lão trong đó nói.

Vị trưởng lão này vừa mở miệng, lập tức dẫn tới sự tán đồng của các trưởng lão còn lại.

“Mặc dù chúng ta tổn thất một người, nhưng có Tô trưởng lão gia nhập chủ trì, cũng có thể đạt tới hiệu quả như vậy.” Lại một vị trưởng lão nói.

Mấy người thay nhau mở miệng, khí thế lập tức dâng trào.

Ngọc Vinh Hiên thấy các trưởng lão sĩ khí bừng bừng, bèn ngượng ngùng cười: “Các vị trưởng lão đừng gấp gáp, chúng ta ít nhất phải tìm ra vị trí của tên không có mắt này, chỉ có biết anh ta trốn tới đâu, mới có thể giải quyết anh ta.”

Chính vào lúc bầu không khí trong phòng bao vừa sổi nỗi nóng lên, bỗng nhiên, một thuộc hạ vội vàng xông vào.

“Báo cáo -- ”

“Sao vậy?” Ngọc Vinh Hiên đang nói nói cười cười với các trưởng lão, bị thuộc hạ cắt ngang, sắc mặt lộ ra không vui.

Thuộc hạ nhìn các vị trưởng lão một cái, có chút do dự, muốn áp tới bên tai anh ta thấp giọng nói.

Ngọc Vinh Hiên lại nói thẳng: “Có chuyện gì thì trực tiếp nói ra, trưởng lão ngồi đây đều là người nhà họ Ngọc, có gì che giấu chứ?”

Thuộc hạ nhìn các vị trưởng lão, chỉ có thể thành thật nói: “Tại hạ vừa nhìn thấy Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên về tới khách sạn.”

“Xoảng!”

Tay cầm ly rượu của Ngọc Vinh Hiên run lên, ly rượu trong tay lập tức rơi xuống đất, vỡ vụn, rượu bắn tung tóe, ướt quần anh ta.

Sắc mặt các trưởng lão khẽ biến, nhìn nhau.

Thái Thượng trưởng lão trầm mặt, nhìn sang thuộc hạ, hỏi: “Cậu chắc chắn sao?”

Thuộc hạ gật đầu, nhịp tim tăng tốc: “Tôi tận mắt nhìn thấy, sẽ không nhìn nhầm.”

“Chuyện này sao có thể, mấy ngày trước anh ta tuyệt đối không ở Yên Kinh, nếu ở đây, tôi sớm đã nhận được tin tức, anh ta còn quay lại làm gì!” Ngọc Vinh Hiên cắn răng gằn lên.

Thái Thượng trưởng lão ngồi đó, sắc mặt bình tĩnh thâm thúy, đôi mắt cuối cùng bắn ra tia sáng lạnh lẽo: “Rất tốt, cậu ta đã quay lại tìm chết, vậy thì không bằng thành toàn cho cậu ta!”

Thái Thượng trưởng lão đứng bật dậy, trên người tràn ngập sát khí lạnh lẽo, tản ra tứ phía, không ngừng lan rộng, bao trùm toàn bộ phòng bao!

“Cậu ta lại dám quay lại, vậy chúng ta liền để cậu ta có đi không về! Cậu ta không chết, nhà họ Ngọc ăn ngủ khó yên!” Thái Thượng trưởng lão mắt bắn ra kiên định, lạnh lẽo đáng sợ!

Ngoài khách sạn, màn đêm sâu thẳm, lời của Thái Thượng trưởng lão mơ hồ tràn ra khỏi phòng bao, khiến bầu trời đêm đen mịt càng thêm áp chế, ngay cả vầng trăng cong cũng như trùm lên một tầng sương lạnh ngập tràn sát phạt!



Trong phòng bao khác, Trần Xuân Độ hắt xì mấy cái, lẩm bẩm vài câu: “Mẹ nó, tên khốn nào lại nhớ thương ông đây?”

Trần Xuân Độ xoa mũi, ngẫm nghĩ bản thân ở nước ngoài từng đối địch với vô số người mới dẫn tới bản thân hay hắt xì.

Anh đang do dự, có nên kêu Long Ngục ra quân, đi nhắc nhở các thế lực, tránh cho có người cứ nhắm vào mình.

Chính vào lúc này, chuông điện thoại của Trần Xuân Độ vang lên.

Anh móc điện thoại ra, bấm nhận, cười nói: “Kim Huyên, có chuyện gì em đến phòng anh nói không được sao, cần gì gọi điện thoại lãng phí tiền chứ ~”

Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói ngân vang vui tai: “Đại hội đổ ngọc cũng không còn mấy ngày nữa, lời hứa của anh hình như còn chưa thực hiện.”

Trần Xuân Độ khẽ sững sốt, lúc này mới nhớ tới, trước đó mình vỗ ngực chém gió trước mặt cô.

“Hội trưởng Trương mấy ngày nay đã kiếm được một trăm năm mươi tỷ cho tập đoàn Lê thị, mục tiêu nhỏ đó của anh định lúc nào thực hiện?” Đầu kia điện thoại, giọng nói tổng giám đốc nữ thần thêm chút trào phúng khinh thường.

Trần Xuân Độ nhướn mày, cô là đang khinh thường anh trắng trợn à! Đây cmn không phải khiêu khích sao?!

Đậu xanh, đường đường là Long Vương uy chấn tứ phương, hô mưa gọi gió ở quốc tế, dưới trướng vô số tài sản, nắm trong tay tập đoàn quốc tế thực lực hùng hậu, bây giờ lại bị một nữ tổng giám đốc trào phúng, một ngày không kiếm được ba trăm tỷ!

“Em yên tâm đi, mấy ngày nay, anh đương nhiên sẽ cho em một đáp án.” Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói.

Nói xong, bèn không cho cô lại nói gì nữa, cúp máy, đứng bên giường, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tận thâm thúy.

Mà Lê Kim Huyên ở ngay phòng cách vách, nghe tiếng máy bận trong điện thoại, mặt đầy kinh ngạc, một lúc sau mới phản ứng lại, mắt lóe lên lửa giận…Trần Xuân Độ lại dám cúp điện thoại của cô! Thật là ngày càng hống hách, tùy tiện không chút cố kỵ!

Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, bờ môi anh đào tinh tế đỏ thắm bỗng nhếch lên đường cong có chút ý tứ, càng thêm xinh đẹp quyến rũ.

Cô như bỗng nhớ tới gì đó, mặt lộ ra mỉm cười đắc ý.

Cô đương nhiên rất mong đợi, nhìn thấy một màn Trần Xuân Độ bị đánh mặt thê thảm, đến lúc đó, xem tên này làm sao thu dọn cục diện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.